Cô gái thấy cậu vẫn tiếp tục chăm chú nhìn điện thoại di động cũng dần dần nhận ra người này sẽ không bị ảnh hưởng bởi sự vui mừng của cô.
Hai tay chống lên cằm, tò mò hỏi: " Có phải anh hay đến đây đóng phim, đã trải qua nhiều tình huống như bây giờ rồi, cũng đã gặp rất nhiều đại minh tinh, cho nên nhìn thấy Ngôn Minh cũng không kích động chút nào? Anh thường nhìn thấy anh ấy ở trường quay sao?"
Cuối cùng Sở Kỳ Thu cũng có phản ứng, cậu nghiêng đầu " ừ" một tiếng.
" Tôi cũng muốn trải nghiệm cảm giác mỗi ngày đều được nhìn thấy các minh tinh.
Nhưng làm diễn viên quần chúng thực sự rất mệt mỏi, trời thì nóng nực, lúc quay về chắc chắn đen hơn một tông.
Hôm nay có thể chạm mặt với Ngôn Minh đã rất thỏa mãn rồi, coi như là đã hoàn thành một tâm nguyện trong đời đi." Cô gái quay đầu nhìn chằm chằm Sở Kỳ Thu: " Anh, nhìn từ góc độ này, khuôn mặt anh thật tinh xảo, khó trách tiền công anh nhận được cao hơn bốn lần."
Từ nhỏ đến lớn, số người khen hắn đẹp trai ít nhất có thể ngồi kín một toa xe, Sở Kỳ Thu khiêm tốn nói: "Cảm ơn."
Tôi cược chắc chắn anh có thể hot, để anh làm diễn viên quần chúng thực sự là lãng phí, mong rằng tương lai có ngày anh có thể cùng Ngôn Minh đối diễn, lúc đó đừng quên cho em chữ kí nha.
Cô gái mới đến đoàn nhưng lại có một bầu trời những câu chuyện nói không bao giờ hết, nói đến khô cả họng vẫn chưa xong, nếu không phải có người đến gọi Sở Kỳ Thu, cô gái sẽ thao thao bất tuyệt đến khi mặt trời xuống núi mất.
Người đến gọi cậu là trợ lý của Phương Thắng Cư, trợ lý dẫn cậu đến phía sau giá để thiết bị chụp ảnh đột nhiên biến sắc: " Chết rồi, tôi quên mất việc này rồi."
Sở Kỳ Thu hỏi: "Chuyện gì?"
" Tối nay Thắng Cư đóng phim cần đeo trang sức, là phía thương hiệu yêu cầu, tôi để quên trong khách sạn nên bây giờ tôi phải nhanh chóng quay lại lấy." Trợ lý lấy ra một tấm thẻ thông hành, đưa cho Sở Kỳ Thu, " Cậu đến lâm viên Xuân nghiên cư ở bên cạnh lấy cái áo đến đây đi, là bộ màu tím sẫm ấy, nó ở ngay cửa phòng, dễ thấy lắm.
Quay xong đoạn này là cần dùng đến rồi."
Sở Kỳ Thu nhớ rằng lâm viên bên cạch tên là lầu Yingxu, là một địa điểm du lịch nổi tiếng của quận Bảo Sơn.
Cậu hỏi: " Xuân nghiên cư là khu tham quan du lịch à?"
" Này, xem trí nhớ của tôi này, suýt nữa thì quên mất." Người trợ lý ảo não đưa tay vỗ trán," Tôi nói cho cậu biết, lầu Yingxu thuộc sở hữu của nhà nước, một nửa còn lại là của tư nhân, hai khu được ngăn cách bởi một vườn long não.
Khu Xuân nghiên mà tôi nhờ cậu đến là thuộc phía tư nhân.
Cậu phải đi qua vườn long não mới đến được đó.
Có hơi xa nên, làm phiền cậu đi bộ thêm một đoạn nữa."
" Được, tôi biết rồi."
" Nhanh lên nhé, nếu Thắng Cư có hỏi, cậu có thể nói là tôi bị đau bụng đi vệ sinh, nếu không anh ấy nhất định sẽ mắng tôi vì quên đồ quan trọng như vậy ở khách sạn, tôi đi trước đây."
Sau khi trợ lý của Phương Thắng Cư rời đi, Sở Kỳ Thu làm đúng theo lời nhờ vả đi đến lầu Yingxu, sau khi từ cửa sau đi qua vườn long não, có người đi đến và yêu cầu kiểm tra giấy tờ, Sở Kỳ Thu đưa thẻ ra vào cho họ kiểm tra.
Người nọ hỏi: " Cậu muốn đi đâu?"
Sở Kỳ Thu: "Xuân nghiên cư."
" Phía trước hồ nước kia kìa."
Có một nhân viên đang quét dọn bên hồ nước, Sở Kỳ Thu nhìn thấy phòng " Xuân nghiên cư", thành công tìm được chiếc áo màu tím sẫm mà Phương Thắng Cư định mặc, nơi này thực sự kỳ là, yêu cầu của trợ lý Phương Thắng Cư cũng kỳ lạ không kém."
Chỉ là một cái áo bình thường thôi, tại sao lại phải đi một đoạn đường dài như vậy để lấy nó?"
Khi Sở Kỳ Thu quay lại địa điểm ghi hình, ekip đã bắt đầu chuyển địa điểm và chuẩn bị thay đổi cảnh quay.
Nhìn thấy cậu là người mang áo tới, Phương Thắng Cư cau mày, rõ ràng không vui nói: " Sao lại là anh? Trợ lý của tôi bảo anh qua chụp ảnh cho tôi tại sao anh không đến?"
" Anh ấy đột nhiên bị đau bụng, muốn đi vệ sinh." Sở Kỳ Thu hết sức phối hợp để hoàn thành yêu cầu của người trợ lý giao phó trước khi đi: " Anh ấy nói cậu muốn mặc chiếc ao này nên nhờ tôi đi lấy."
" Được rồi.
Dù sao thì anh ấy cũng sắp quay lại rồi." Lông mày Phương Thắng Cư giãn ra một chút, cầm quần áo vào phòng thay đồ.
Khoảng mười phút sau, rốt cuộc Sở Kỳ Thu cũng biết "anh ấy" mà Phương Thắng Cư nói đến là ai.
Người đầu tư rất nhiều vào đoàn phim lần này, Chu tổng đến tham ban.
Đoàn phim đã thuận lợi quay xong cảnh buổi chiều, mọi người đều đang trốn ở chỗ râm mát nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Chu tổng bụng phệ đi tới, giám đốc tiến lên phía trước chào hỏi, nói mấy câu, ông Chu nháy mắt với Phương Thắng Cư.
Hai người quay người và cùng nhau rời đi.
Họ đi về hướng lầu Yingxu.
Chỗ Sở Kỳ Thu nghỉ ngơi trước đó đã bị các nhân viên khác ngồi rồi nên cậu đành quay lại xe và ngồi ở đó.
Đối diện chỗ cậu đỗ xe chính là lầu Yingxu, không lâu sau, cậu nhìn thấy Ngôn Minh với vẻ mặt ngưng trọng đi vào.
Bây giờ là 4 giờ 10 phút chiều, khu lâm viên không cho phép du khách vào nữa, hiện tại đi vào chỉ còn một khả năng duy nhất đó là đến khu vực tư nhân kia.
Chu tổng, Phương Thắng Cư, Ngôn Minh...!Ba người này muốn cùng nhau làm gì?
Theo dõi Ngôn Minh không phải là ý định của cậu, nhưng cậu thực sự tò mò.
Quay lại vườn long não, lần này cậu nhìn thấy có một số người bị chặn ở bên ngoài.
Có lẽ là thấy Ngôn Minh nên bọn họ muốn đi theo.
Nhưng Sở Kỳ Thu cũng không dừng lại, thẻ của cậu đã được kiểm tra lúc trước rồi.
Cậu đi loanh quay cũng không nhìn thấy bóng dáng của Ngôn Minh.
Mất rồi.
Ngay lúc định bỏ cuộc, cậu nhìn thấy một bóng màu xanh lam xem giữa thân cây màu nâu và những phiến lá xanh.
Khi đến gần hơn, cậu nhận ra đó là đồng phục của cảnh sát, có một người cảnh sát đang đứng đó nói chuyện với Ngôn Minh.
" Tiểu Minh.
Nơi này quả thật rất bí mật, chưa bao giờ nghĩ rằng đằng sau lầu Yingxu lại là quang cảnh như thế này."
Người cảnh sát nhìn một vòng, tán thưởng: "Ai sống ở đây thật là có phúc."
Sở Kỳ Thu nhận ra người này.
Đây chính là chú Trương mà lần trước cậu gặp ở nhà Ngôn Minh, chú Trương không chỉ dám vỗ vào sau đầu Ngôn Minh mà còn gọi anh ấy là tiểu Minh.
Ngôn Minh: " Lát nữa bọn cháu sẽ quay phim ở đây nên sẽ tương đối vắng vẻ."
" Đúng vậy, nếu như ngôi sao lớn thế này mà đến cạnh xe cảnh sát nói chuyện e là mai lại gây xôn xao dư luận đấy." Sau khi chú Trương nói đùa, sắc mặt trở nên nghiêm túc, " Từ lời thú tội của nghi phạm vừa bị bắt, xét theo tình hình có mười tám nạn nhân...nhưng không ai trong số họ là người cháu đang tìm cả."
" Có ghi chép gì không ạ?" Giọng nói Ngôn Minh bình tĩnh nhưng Sở Kỳ Thu có thể nhận ra Ngôn Minh đang không vui.
" Chú biết cháu muốn tự mình kiểm tra...cho phép, tư liệu đều ở đây." Chú Trương đưa một túi tài liệu cho Ngôn Minh, " Đây là thông tin được công bố ra ngoài, chú Trương sẽ không lừa cháu."
" Xin lỗi chú Trương."
Hai người có vẻ như muốn kết thúc cuộc trò chuyện ở đây.
Nếu tiếp tục nghe lén, không có gì đảm bảo sẽ không bị phát hiện.
Sở Kỳ Thu núp sau gốc cây, lặng lẽ quay người theo khoảng trống giữa đám cỏ rời đi.
Không có người cháu đang tìm...
Sở Kỳ Thu thấp giọng lặp lại những gì bản thân vừa nghe được, trong đầu cậu chợt hiện lên hình ảnh khi cậu ngồi máy bay đến Thanh Đảo, khi đó Ngôn Minh đang lật hơn chục phần tài liệu sau đó ngẩng đầu lên thấp giọng nói "Không có."
Ngôn Minh đang tìm người.
Người cần tìm là nạn nhân trong một vụ án hình sự.
Sở Kỳ Thu vừa đi vừa suy nghĩ, mãi đến khi ra đến bên ngoài vườn long não cậu mới nhận ra mình đi sai hướng.
Phía trước là bể bơi trong veo, xung quanh bể được lát đá sáng bóng.
Cậu xoay người rời đi, đúng lúc này giọng nói của Phương Thắng Cư từ bể bơi phía sau truyền đến: " Không phải anh thích em mặc áo này sao?"
" Rất thích, chúng ta xuống nước chơi đi."
" Anh không sợ bị người khác nhìn thấy à?"
" Như thế nó mới k1ch thích.
Huống chi đoàn phim buổi tối mới đến đây."
Sau đó chính là tiếng răng môi giao hòa với nhau.
Cuối cùng Sở Kỳ Thu mới phát hiện hai người trong bể bơi đang làm gì với nhau, lập tức xoay người bỏ chạy.
Trong lúc vội vàng, cậu giẫm phải hòn đá cuội rải ở đó, cục đã trơn trượt, sự thăng bằng biến mất, cả người cậu ngã về phía sau.
"A..."
Lúc này không có cách nào cứu vãn được nữa rồi, cả người cậu dang hình chữ đại ngã thẳng vào trong nước.
Phương Thắng Cư: " Ai đó?"
Chu tổng hô to một tiếng: " Có người nhìn lén.".
Danh Sách Chương: