Sở Kỳ Thu vốn tưởng rằng sau khi Mang Mang biết được chiếc xe yêu thích của mình vẫn còn sẽ vui mừng hớn hở, không ngờ răng đôi mắt nhanh chóng đỏ lên, chớp mắt thôi nước mắt bắt đầu lăn dài.
" Anh Sở..."
Nhìn áo đối phương nhanh chóng bị nước mắt làm ướt, Sở Kỳ Thu ngẩn người: " Em có chuyện gì vậy?"
Lý Bán Diễm từ chỗ ngồi đứng lên, cảnh giác hỏi: " Chuyện này là sao? Kỳ Thu, cậu mua chiếc xe kia không phải là trò lừa đi? Tôi còn tự hỏi tại sao lại dễ dàng như thế."
Sở Kỳ Thu không để ý đến cậu ta, cậu cầm khăn giấy đưa cho Mang Mang: " Không nghĩ đến chuyện mua về sao? Không muốn mua thì nói, anh bán cho Lý Bán Diễm, cậu ta muốn mua."
Mang Mang một bên khóc một bên lắc đầu, vành mắt xanh đen cũng trở nên đỏ ửng: " Không phải không muốn mua, em sẽ mua, hai ngày nữa em sẽ mang tiền đến mua lại."
Lý Bán Diễm hừ một tiếng, lầm bầm: "Giao tình từ nhỏ đến lớn của hai chúng ta, không thể cho sao, lại còn đòi bán lại cho người ta chứ."
Sở Kỳ Thu nghiêng đầu: "Cậu lấy mà không ngại sao?"
Nghe thấy hai người đấu võ mồm, Mang Mang càng khóc lớn hơn: " Xin lỗi..."
Sở Kỳ Thu nhận ra cô không được bình thường: " Xin lỗi cái gì?"
Mang Mang không chả lời, cô nức nở phút chốc, từ từ đè nén tiếng khóc: " Anh Sở, làm anh tốn kém rồi. Anh đối với em thật tốt."
Lý Bán Diễm: " Này thì có gì mà phải xin lỗi. Có thể dùng cái giá kia mua được chiếc xe đó, là cậu ta kiếm lời rồi. Nếu như em không muốn, cậu ta còn có thể dùng giá cao bán cho người khác. Đây là buôn bán chỉ có lời không có lỗ."
Sở Kỳ Thu gật đầu: "Cậu ta nói rất đúng, cho nên không cần nói xin lỗi."
Mang Mang rũ mắt, thấp giọng đáp lời.
Lúc này người phục vụ mang theo một bàn rượu đi vào, Mang Mang không chần chờ, giơ tay chọn một chén ngửa đầu uống hết.
Lý Bán Diễm huýt sáo: " Oa, vị tiểu thư này thật phóng khoáng, Kỳ Thu, sao hai người lại quen biết?"
Mang Mang nói thẳng: " Truy tinh nên quen biết."
Vừa nghe đến truy tinh Lý Bán Diễm liền nghĩ ngau tới cái tên chết tiệt Phan Lương kia, có chút không vui: " Ngươi truy ai?"
Mang Mang: " Ta truy... Thân Tử Khâu."
Sở Kỳ Thu đang dùng ngón tay xoa xoa cái má sưng, suy nghĩ xem nó nên uống thêm thuốc không, chính vì vậy nên không nhìn thấy ánh mắt chột dạ của Mang Mang.
Lý Bán Diễm hết sức hài lòng: " Rất tốt, thật tinh mắt, không truy Phan Lương."
Sự thực là hắn căn bản không nhớ Thân Tử Khâu là ai, đối với hắn những thần tượng trên sân khẩu nhảy nhảy hát hát dáng vẻ đề giống hệt nhau, phân không rõ.
Mang Mang cuối cùng cũng phát hiện mấy nam sinh bên ngồi bên cạnh Sở Kỳ Thu, cô kéo kéo ống tay áo Sở Kỳ Thu hỏi: " Những người này là ai vậy?"
Sở Kỳ Thu thành thật đáp: "Anh cũng không quen biết."
Mấy nam sinh đó thấy Sở Kỳ Thu nhìn bọn họ liền vội vã nhanh chóng đến vây quanh.
Mang Mang lang bạt trong giới giải trí nhiều năm trong nháy mắt liền hiểu rõ tình hình bây giờ. Nội tâm mang cảm giác áy náy của cô biến mất hơn phân nửa, nói: " Anh Sở, anh được đó. Tình trường thất ý rượu tràng đắc ý. Tối hôm qua em thấy cái hotsearch kia, ài, Phan Lương thực sự không hiểu chuyện... Anh xem anh vẫn là nên đi ra ngoài tìm tiêu khiên để quên chuyện phiền lòng này đi."
Lúc đầu, Sở Kỳ Thu nhìn thấy cái hotsearch kia cũng chỉ khó chịu mấy phút, kết quả người người đều đến trước mặt cậu mỗi người một câu, mặc dù không thèm để ý cũng sắp bị bọn họ làm cho để ý đến nơi rồi.
Sở Kỳ Thu không dự định ở lại nơi này nữa, cậu hỏi Mang Mang: " Bây giờ em về nhà chưa? Anh đưa em về."
Mang Mang nào dám phiền cậu nữa: " Không cần, không cần, em đặt taxi rồi."
" Vậy tôi về nghỉ ngơi trước, mọi người tiếp tục nhé." Sở Kỳ Thu nói lời tạm biệt bọn họ.
Cậu đang chuẩn bị từ ghế salon đứng lên, cửa phòng bỗng mở ra.
Ngoài của xuất hiện một bóng người, chiều cao của người này với bảo vệ ngoài cửa khá tương đồng, che lại toàn bộ ánh đèn ngoài hành lang.
Mang Mang kinh ngạc, hô thành tiếng: " Trời ơi, là.... Ngôn Minh? Anh ấy cũng đến nơi này chơi?"
Chu thiếu gia suýt nữa phun hết rượu trong mồm ra ngoài: " Từ lúc gửi địa chỉ đến giờ chắc mới được một phút, người này sao mà đến nhanh vậy."
Sở Kỳ Thu cả kinh, huyết dịch như dâng tới nhảy rầm rầm trong lồng ngực.
Lý Bán Diễm là người có phản ứng bình thường nhất, cậu ta bình tĩnh chào hỏi Ngôn Minh một chút.
Ngôn Minh quét mắt nhìn vào bên trong, ánh mắt cuối cùng cố định ở trên người Sở Kỳ Thu, hắn nhấc đôi chân dài bước vào trong, đi về phía Sở Kỳ Thu.
Sờ Kỳ Thu không biết tại sao bỗng nhiên cảm thấy hoang mang.
Chu thiếu gia phát hiện sự việc cũng không đơn giản, hắn trở lên hưng phấn, hô to: " Anh Ngôn, không sai, anh nhận đúng người rồi, chính là anh ta."
Sở Kỳ Thu nhất thời tâm loạn như ma.
Chính là anh ta, " anh ta" ở đây là ai? Muốn làm gì?
Ngôn Minh vừa vào cửa đã nhìn thấy mấy nam sinh ngồi bên cạnh Sở Kỳ Thu, chính là mấy người xuất hiện trong tấm ảnh Chu thiếu gia gửi.
Hai chân thon dài dừng trước mặt Sở Kỳ Thu. Ngôn Minh thần sắc mệt mỏi, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm khi quay phim. Lúc này đôi ngươi tối đen như nhuộm mực, ở trên cao nhìn xuống, trong con ngươi đấy chỉ xuất hiện bóng hình của một người.
" Sao không ở nhà nghỉ ngơi?" Giọng nói của Ngôn Minh không nghe ra vui buồn hay giận giữ, nó bình lặng giống như nước, nhưng cũng giống như ẩn dấu dưới đó mà một làn sóng có thể lật đổ trời.
Sở Kỳ Thu giọng điệu ủ rũ trả lời: " Tôi đến tiếp bạn một chút, hiện tại phải đi về rồi."
Ngôn Minh: " Uống rượu sao?"
Sở Kỳ Thu: " Không... đang uống thuốc, không dám uống.'
Ngôn Minh biết lần này bị lừa rồi, lườm Chu thiếu gia một cái.
Chu thiếu gia cười hì hì nhưng không nói chuyện.
Ngôn Minh: " Thân thể không thoải mái, tôi đưa cậu về nghỉ ngơi."
Sở Kỳ Thu muốn đứng dậy nhưng đùi phải của cậu tự nhiên tê rần, rõ ràng trước khi Ngôn Minh đến cậu còn nhảy nhót tưng bừng.
" Chân bị tê rồi, không nhúc nhích được..." Dứt lời liền đưa tay xoa xoa chỗ tê.
Ngôn Minh đưa lưng về phía Sở Kỳ Thu ngồi xổm xuống: " Tôi cõng cậu về."
Hắn một giây cũng không muốn để Sở Kỳ Thu ở lại cái nơi quỷ quái này.
Sở Kỳ Thu suy tư một lúc, dùng chân trái chống đỡ cơ thể nằm úp sấp trên lưng Ngôn Minh.
Ngôn Minh trên người cõng thêm một người mét tám cũng không cảm thấy mệt, nhanh chóng đứng dậy sải bước ra ngoài, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Lý Bán Diễm mê man: " Đây là chuyện gì? Sao tôi không hiểu gì hết?"
Mang Mang cũng sững sờ: " Bọn họ làm gì thế? Sao mà một người cõng một người chạy mất?"
Chu thiếu gia xòe hai bàn tay, nửa biết nửa đoán mà cảm khái: " Hai người bọn họ chắc là đang chơi tôi đây mà."
Lý Bán Diễm càng thêm nghi hoặc: " Chơi cậu? Tình huống gì đây?"
" Ngôn Minh rõ ràng là đến đây bắt kẻ ngoại tình. Bạn của anh vừa nhìn thấy Ngôn Minh xuất hiện, sợ đến chân cũng không nhấc được." Chu thiếu gia thông minh xoay một vòng, " Bạn anh thế mà còn nói muốn bao Ngôn Minh, bao cái quỷ ấy, hai người bọn có quan hệ này lại còn bao đến bao đi? Biết chơi như thế à."
Lý Bán Diễm và Mang Mang trong phút chốc không tiêu hóa được một lượng thông tin khổng lồ như vậy.
Qua nửa phút, Lý Bán Diễm mới tỉnh ngộ: " Ý của ngươi là hai người bọn họ đang nói chuyện yêu đương?"
" Tám chín phần mười." Chu thiếu gia gật đầu, nghĩ lại lại cảm thấy kỳ lạ: " Nhưng không phải anh nói bạn anh bị người ta lừa, chẳng lẽ người lừa là Ngôn Minh."
Người phát tán tin tực tối hôm qua, Mang Mang thay Ngôn Minh phủ nhận: " Không phải anh ấy."
" Vậy sao còn nói anh ấy thất tình.Em cảm thấy như bây giờ rất tốt. Đây là Ngôn Minh, ôi chao."
Lý Bán Diễm nghe đến hoang mang rồi, mí mắt của hắn thẳng tắp mà trầm lại: "Lần sau ta hỏi một chút hắn..."
Danh Sách Chương: