• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.......

Buổi tối, mặt trăng trốn sau những đám mây có màu xanh đen, trên bầu trời thưa thớt vài ngôi sao, chậu hoa anh đào nở tươi tốt bên bệ cửa sổ, báo hiệu hoa sắp rụng.

Tạ Đạo Niên đang ở trong phòng đọc sách, tháng 11 này bắt đầu kỳ thi cấp quốc gia, thời gian không còn nhiều, cần phải tập trung ôn tập thật kĩ.

Két! Cửa phòng bị mở ra.

Cái bóng chuyển động, bước chân vững chãi.

Tạ Vân Bằng chắp tay sau lưng đi vào, Tạ Đạo Niên để sách xuống, "Bố."

Tạ Vân Bằng gật đầu, kéo ghế ra ngồi xuống, "Đang đọc sách?"

"Vâng ạ."

"Chuẩn bị kỳ thi thế nào rồi?"

"Vẫn đang ôn tập ạ."

Cuộc đối thoại kiểu như này đã diễn ra nhiều năm, từ nhỏ đến lớn Tạ Vân Bằng quan tâm nhất đến các cuộc thi, việc đọc sách, việc giáo dục anh.

Tạ Đạo Niên chưa bao giờ được mua những quả bóng bay nhiều màu sắc như những đứa trẻ khác, chỉ được mua và cho đọc những quyển sách học tập giành cho trẻ em.

Tạ Vân Bằng luôn luôn nghiêm khắc kiểm tra bài tập về nhà của anh, khi còn bé thỉnh thoảng anh có ham chơi mà làm càn một chút, sau đó về đến nhà thấy bố đang ngồi ở phòng khách với gương mặt đen lại, anh nhát gan đưa hai tay ra, bị ông cầm cái móc áo đánh một trận.

Tạ Vân Bằng dập tắt điếu thuốc, hỏi anh, "Trường Canh, năm nay con 23 rồi a?"

"Vâng ạ."

Tạ Đạo Niên lật sách, trả lời đơn giản.

"Yêu đương với cô nhóc kia thế nào rồi?"

"Bố, cô ý tên là Lục Yên."

Mỗi lần Tạ Vân Bằng nhắc tới Lục Yên đều với giọng điệu không tốt đẹp cho lắm, anh biết, ông không hài lòng về tính cách của Lục Yên, cũng không hài lòng về gia đình của Lục Yên.

Chỉ có cô gái khôn ngoan, dịu dàng, hiểu chuyện mới là người con dâu hoàn hảo trong mắt ông, ông vẫn tận tâm chỉ bảo Tạ Đạo Niên về chuyện này.



Ban đầu Tạ Đạo Niên cho rằng, về sau anh sẽ cưới một người vợ có tính cách như vậy.

Nhưng bây giờ đã khác.

Tạ Đạo Niên khép quyển sách lại, duỗi thẳng eo, "Bố, con biết bố không thích Tiểu Yên, con hi vọng bố có thể sớm bỏ thành kiến với cô ấy."

Tạ Vân Bằng cười nhạt, "Thành kiến gì, thành kiến việc đứng ở ngay bên đường hôn nhau?" Nói xong chỉ tay vào anh, "Bố thấy con ngày càng vượt quá giới hạn rồi đấy."

Tạ Đạo Niên xoa bóp mi tâm*, có chút bất lực, "Bố, kì thi này con sẽ thi nghiêm túc, nhất định không phụ lòng của bố, nhưng Tiểu Yên, cô ý là một cô gái rất tốt."

"Bố không quan tâm con thấy nó tốt hay không tốt, dù sao đi chăng nữa thì cô gái này cũng không thể cưới vào cửa nhà chúng ta, bố là người đầu tiên không đồng ý việc này."

Ánh mắt Tạ Đạo Niên trầm lắng, "Bố, chuyện kết hôn của con, là việc chỉ có con mới có quyền quyết định."

"Bây giờ con thấy mình đủ lông đủ cánh rồi đúng không?"

"Tất cả đều là nhờ vào sự dạy dỗ của bố ạ."

Tạ Vân Bằng bật dậy, trong ngực ông như có một cơn sóng mạnh đánh ập tới.

Đây là lần đầu tiên trong bao nhiêu năm qua anh chống đối lại ông, "Con dám nói chuyện với bề trên như vậy à?"

Tạ Đạo Niên nhìn ông, ánh mắt kiên định, giọng nói hết sức nhẹ nhàng, "Bố chưa từng cảm thấy phương thức dạy dỗ của mình là sai ạ?"

Tạ Vân Bằng không nghe rõ, ông nhìn anh, "Cái gì cơ?"

Tạ Đạo Niên nở một cười nhạt nhẽo, "Thôi ạ, nói bố cũng không nghe."

Tạ Vân Bằng còn muốn nói nữa thì Trần Lộ gọi ông, "Ông Tạ, ông ở đâu đấy? Xuống đây cắt củ từ đi."

Tạ Đạo Niên gấp sách vào, Tạ Vân Bằng nhìn anh, thở dài, trước khi bước ra cửa, ông nói, "Cửa hàng của bố về sau cũng là của con, bố cũng chỉ có một người con, nên bố hy vọng con luôn sinh sinh tính tính*."

(*sinh sinh tính tính: hiểu chuyện, biết nghe lời... Nguồn: Baidu)

Cánh cửa được nhẹ nhàng đóng lại, căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Tạ Đạo Niên đưa tay lên trán xoa bóp, nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì. Khi mở mắt ra thì thấy cái móc khóa táo đỏ trên mặt bàn, cẩn thận cầm lên nhìn ngắm, sau đó đặt một nụ hôn nhè nhẹ lên đó.

....

Ngày qua ngày cứ thế mà trôi qua một cách bình thường, Tạ Đạo Niên đang chuẩn bị cho kì thi sắp tới, Lục Yên không có quấy rầy anh, dạo này cô cũng đã chăm chỉ làm bài tập, Đào Nhạc không can thiệp vào việc học tập của cô, hầu như việc học tập của Lục Yên đều do cô tự mình quản lý.



Ban đầu, đối với công việc làm đồ thủ công này của cô thì Đào Nhạc không hề đồng ý, nhưng do sự kiên trì theo đuổi của Lục Yên, nên bà cũng không nói gì nữa.

Gần đây có một cuộc thi về thủ công mỹ nghệ, giáo viên đề cử cô tham gia, thời gian rảnh rỗi Lục Yên đều luyện tập may vá, cô giành thời gian khá nhiều để luyện tập, hàng ngày, điều đầu tiên cô nghĩ đến khi mới ngủ dậy là nên mang tác phẩm gì đi thi đấu, nhắm mắt lại thì nghĩ nên làm tác phẩm đó như thế nào.

Lúc trước cô rất lười, bây giờ hình như cô đang bù lại khoảng thời gian lười biếng lúc trước.

Bạn cùng phòng rời giường sau đó đi rửa mặt đánh răng, các bạn của cô vẫn đang học môn học tự chọn, chương trình học của Lục Yên khá ít, cô đem toàn bộ tinh lực của mình giành cho việc chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới.

Mấy cô bạn cùng phòng thấy vậy, nói, "Tiểu Yên, cậu chăm chỉ như vậy, những người lười như bọn tớ sao chịu nổi a?"

"Đó là do bị bắt buộc, chứ tớ cũng lười a."

Tác phẩm lần này của cô có chủ đề là thế giới động vật, từng con thú một, con nào con đấy cũng vô cùng tinh xảo, phí không ít tinh lực* của cô đó.

(*tinh lực = tinh thần + thể lực)

"Cậu định làm những món đồ như này làm tác phẩm tốt nghiệp?"

"Ừm."

"Cậu giỏi thật đấy, đã nghĩ ra tác phẩm để thi tốt nghiệp, tớ còn đang phân vân không biết làm gì đây."

Lục Yên cắt sợi chỉ thừa, cười nói, "Các cậu còn có nhiều sự lựa chọn, còn tớ chỉ biết làm cái này thôi."

"Tớ cũng muốn giỏi một thứ gì đó, như vậy còn có thể chuyên tâm làm."

Ai mà không muốn mình giỏi chuyên một lĩnh vực chứ? Cái gì cũng biết nhưng cuối cùng lại không giỏi cái gì cả.

"Nhưng mà lại có ít sự lựa chọn hơn."

Cuộc sống đại học của Lục Yên, vẫn đang trên đường đi tìm mục tiêu.

Thật là lười biếng a.

Các bạn cùng phòng đều đi học, Lục Yên tiếp tục làm mấy món đồ thủ công, cuối cùng cũng xong, thở phào nhẹ nhõm, ngồi đơ người trên ghế.

"Mệt muốn chết."

........

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK