• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô từ từ nằm xuống, đắp kín chăn, phía dưới đã ẩm ướt, lúc ma sát hai chân lại với nhau có chút khó chịu.

Lục Yên tưởng anh ngủ rồi, tay mới luồn vào trong quần, còn chưa sờ được vào quần lót, đã bị tay của anh bắt lại, sau đó, một giọng nói mang theo vẻ bắt nạt lọt vào tai cô, "Tiểu tao hóa, chỉ chờ đến lúc em không nhịn được."

Lục Yên đánh vào bả vai của anh, khẽ nói, "Đồ lưu manh."

Tạ Đạo Niên cúi người xuống hôn cô, bàn tay luồn vào trong áo của cô, "Bộ ngực lớn như thế này, muốn đè chết người à?"

Cô ôm anh, hai chân kẹp chặt lấy phần hông của anh, gương mặt cọ sát vào phần thái dương của anh, "Trường Canh ~ em rất nhớ anh."

Trán của anh và cô chạm vào nhau, "Anh cũng muốn*."

(*muốn: từ gốc là "想", từ này có thể dịch thành: nghĩ, nhớ, muốn, tưởng)

Hai vợ chồng nhìn Tiểu Hồng Tảo đang ngủ ở trong nôi, anh thì thầm với cô, "Lúc nữa nhỏ tiếng một chút."

"Ừm."

Tạ Đạo Niên lấy bao cao su từ ngăn kéo ra, Lục Yên xuống giường, chổng mông lên, Tạ Đạo Niên cởi quần áo của cô ra, quỳ một chân xuống đất, hai tay đặt lên vườn hoa của cô, sau đó từ từ tách hai cánh hoa của cô ra, cúi đầu hôn xuống, Lục Yên kêu "ưm" lên một tiếng, hai tay chống xuống đất để giữ thăng bằng, nâng mông lên cao hơn, anh dùng lưỡi liếm tiểu huyệt của cô, có chút ngứa, tê tê, đầu lưỡi của anh uốn cong lên, ý định moi nước ra.

Anh đưa một ngón tay vào, móc lấy thịt non bên trong, Lục Yên cắn ngón tay, cố gắng kiềm chế để không phát ra tiếng.

Càng kiềm chế, càng thấy khó chịu, phía dưới đã bắt đầu chảy nước.

Anh tới gần bên tai của cô, nói: "Tao hóa, nhạy cảm như vậy? Ướt như vậy?"

Cô thấp giọng nói, "Em muốn anh."

Tạ Đạo Niên vuốt ve gò má của cô, "Anh sẽ hút giúp em."

"Ừm."

Cô lên giường nằm xoay người lạ, hai chân mở rộng, Tạ Đạo Niên nằm ở giữa hai chân của cô, đầu lưỡi linh hoạt trượt vào trong bắt đầu khuấy đảo, chiếc áo của Lục Yên mở rộng, bộ ngực đung đưa qua lại vì sự run rẩy của cơ thể.

Bên ngoài cửa sổ có ánh đèn xe lóe lên, xong lại biến mất không dấu vết.

Chiếc áo cô mặc là màu trắng, cái bóng của hai người hòa vào làm một, tạo thành một cái bòng dài, núi non trùng điệp*(1), nghàn rãnh vạn vũng nước(2).

(1)núi non trùng điệp: từ gốc (hán việt) là - trọng loan điệp chướng: thành ngữ TQ, dùng để miêu tả những ngọn núi gần nhau liên tiếp.

(2)ngàn rãnh vạn vũng nước: dùng để mô tả có rất nhiều rãnh. Có nghĩa ẩn dụ là con đường gồ ghề.

Anh cảm nhận được sự sít sao, chặt chẽ, gồ ghề, trong tiểu huyệt của cô.

Hai người đè nén lại tiếng rên rỉ, khiến cho nhiệt độ cơ thể ngày càng lên cao.

Tạ Đạo Niên nhìn cô, ở trong đêm tối, ánh mắt như đang nhìn chằm chằm vào con mồi, cô không nhịn được, nước lũ lại tràn ra.

Đầu vú của Lục Yên dựng thẳng lên, cao ngất, như một quả nho đã bị lột vỏ.

Hai người cùng nhau thở gấp, Lục Yên cắn chặt ngón tay, thỉnh thoảng vẫn kêu ưm a, Tạ Đạo Niên cầm lấy cặp mông của cô bóp mạnh, thịt tràn qua những kẽ tay.

Ánh đèn rất tối, bọn họ lén lút, ngay cả dòng nước dường như cũng lén lút nhẹ nhàng chảy ra.

Anh đứng dậy, cởi quần áo, cầm bao cao su lên đeo vào, kéo cô dậy, nhấc một chân của Lục Yên lên, đưa cậu em trai đi vào đúng lối vào.



"Ừm....... a ~ "

"Hừm ~ thật là nhớ nơi này của em. Tao hóa, vẫn còn ướt như vậy."

"Ưm... Trường Canh, di chuyển, mau di chuyển."

Hai tay của anh cầm lấy cái mông của cô, cơ thể phía dưới va chạm vào nhau, Lục Yên bị đâm đến mức phải rên hừ hừ, anh nói ở bên tai cô: "Đã lâu không có làm em."

Cảm nhận được bức tường bên trong co chặt lại, anh nói tiếp, "Tiểu dâm phụ, sữa chảy cả lên ngực của anh rồi."

Bộ ngực đẫy đà của Lục Yên đè vào anh, khiến lồng ngực của anh bị ướt.

"Trường Canh ~ đâm em, mau đâm em đi ~ "

Cả hai người đều dùng giọng mũi để nói, dáng vẻ lén lút, giống như yêu đương vụng trộm, rất kích thích.

Anh nắm chặt lấy cái mông của cô, gậy thịt nhanh chóng đâm sâu vào bên trong, Lục Yên cắn vào vai anh, giọng nói bị ngắt quãng, "Ưm... a.... thật thoải mái."

Anh trực tiếp nhấc bổng hai chân của cô lên, "Dâm đãng, còn muốn nói gì nữa?"

Lục Yên ôm chặt lấy anh, đầu lưỡi liếm quanh bờ môi của anh, "Không, không có gì, ông xã, mau đâm em, mau đâm em."

Tiếng nói bị ngắt quang, rõ ràng muốn lớn tiếng rên rỉ, nhưng lại phải đè nén lại, nghe có cảm giác đang bị khi dễ.

Đúng, anh chính là muốn khi dễ cô.

Kéo cô đặt xuống tấm thảm dưới sàn, bàn tay kẹp lấy quả anh đào đỏ mọng của cô, rồi kéo, rồi nhấn một cái, sữa bị rỉ ra ngoài, bên dưới vẫn miệt mài va chạm vào cô, anh vùi đầu vào ngực cô bú mút, hai tay Lục Yên nắm chặt lấy chân giường, cô không theo kịp nhịp điệu của anh, "Rất nhớ anh.... rất nhớ cây gậy lửa của anh."

Cây gậy lửa?

Tạ Đạo Niên nở nụ cười, anh bóp mạnh vào ngực của cô, "Vậy cái này của em gọi là gì?"

Cô cắn ngón tay, "Trường Canh dâm đãng."

"Tao hóa."

Anh hôn cô, vắt hai chân cô qua hông của anh, thân dưới không ngừng đâm vào rồi lại rút ra, Lục Yên vùi đầu vào cổ anh, liên tục kêu ưm a ưm a, không dám kêu lớn tiếng.

Sàn nhà lạnh lẽo, xung quanh yên tĩnh, người vợ của anh đang sung sướng nằm dưới thân của anh, con gái đang ngủ trong nôi, nghe từng tiếng rên rỉ nhõng nhẽo của cô, cậu em trai ở dưới lại càng sưng to hơn, không kìm lòng được mà cắn lên vành tai của cô, Lục Yên lại càng ôm chặt lấy anh hơn.

Chuyến tàu hôn nhân này sẽ đi về hướng nào?

Chỉ cần có cô, hoa Thất Lý Hương trên đường đều nở rộ.

Cô có thể sẽ ở trạm cuối nhà ga hô to: Trường Canh, em yêu anh, Yên Yên yêu anh.

Nghĩ đến điều đó, đôi mắt anh có chút long lanh ánh nước, trong đêm tối cô không nhìn thấy được, tốc độ luật động của Tạ Đạo Nhiên nhanh hơn, Lục Yên cắn vào vai anh, hai chân run rẩy, hoa chi loạn chiến* vì lực đâm mạnh của anh.

(*hoa chi loạn chiến: Thành ngữ Trung Quốc, dùng để chỉ nụ cười run rẩy cả người, cười đầy phóng túng, cười phá lên. Và thường dùng cho phụ nữ khi cười lớn, nhất là phụ nữ có chút phóng túng, phóng đãng.)

Cô hôn lên gò má của anh, "Trường Canh, em yêu anh, Yên Yên yêu anh."

Đoàn tàu tạm dừng lại....

Cổ của Lục Yên ươn ướt.

Anh tóm lấy hai chân cô giơ lên cao, bản thân thì quỳ gối trên tấm thảm, gậy thịt của anh liên tục đâm vào cô, tốc độ quá nhanh, cô không nhịn được liền co chặt lại bức tường bên trong, đổi lại là tiếng lạc giọng của anh.



"Tao hóa, sắp bị em ép khô."

Bên trong siết ngày càng chặt, nước chảy ra ngày càng nhiều, rút ra thì một mảng ướt đẫm, cắm vào ấm áp không kìm được.

Tạ Đạo Niên phát ra tiếng buồn bực, bắp đùi của hai người va chạm vào nhau, dường như tạo ra tia lửa giữa màn đêm tối đen.

"Bắn đi... Trường Canh, mau bắn vào em đi."

Anh cúi người ôm lấy cô, đâm mạnh mấy cái, cái mông run rẩy, Lục Yên kẹp chặt lấy eo của anh.

Đoàn tàu đã tắt lửa...

Cả người hai vợ chồng đều ướt đẫm mồ hôi, anh thở hổn hển bên tai cô, im lặng một lúc lâu, Tạ Đạo Niên đứng dậy, cởi bao ra, buộc lại, ném vào thùng rác.

Anh lấy khăn giấy lau những dấu vết còn sót lại trên người cô, mặc quần áo tử tế vào cho Lục Yên, cô đi đến gần cái nôi nhìn Tiểu Hồng Tảo, thấy cô bé vẫn đang ngủ say, liền cảm thấy yên tâm, sau đó cô kéo dịch chăn lên cô bé.

Anh leo lên giường, tới gần cô, hỏi: "Ngực có còn căng đau không?"

"Không."

Anh đắp kín chăn lên cho cô, Lục Yên nằm nhích đến gần anh, ôm lấy eo của anh, chầm chậm đi vào giấc ngủ.

Bầu không khí lạnh lẽo ở nơi nào đó, ngày càng trở lên ấm áp.

.....

Nam Chi nằm trong nôi, cả chân cả tay kẹp lấy bình sữa, miệng mút chụt chụt, A Bảo trở về từ bên ngoài, nhảy vào nôi, tìm một vị trí thoải mái rồi nằm xuống, cái đuôi ngoe nguẩy qua lại, Nam Chi nhìn cái đuôi vừa dài vừa có lông với ánh mắt tò mò, bỏ bình sữa ra, đưa tay lên bắt lấy cái đuôi đó, giật những sợi lông trên đó xuống như chó gặm, A Bảo rất biết điều, Nam Chi giở trò gì với nó nó cũng không bao giờ nổi giận, chờ bao giờ cô bé bỏ cái đuôi của nó ra nó sẽ tìm một chỗ khác để ngủ tiếp.

Tạ Đạo Niên đọc thơ của Byron, và kể chuyện thần thoại xưa cho cô bé, mỗi lần kể đến chuyện Bát tiên vượt biển, cô bé đều khua tay khua chân, miệng liên tục bì ba bì bõm kêu a a ê ê, như thể cô bé mới là nhân vật chính.

Mỗi lần Tạ Đạo Niên gọi một tiếng: Tiểu Hồng Đào, cô bé đều sẽ ngạc nhiên và hét lên. Đến lúc được một tuổi, chân vẫn chưa đứng vững, Lục Yên ôm cô bé vào ngực, cái chân nhỏ của cô bé liên tục đạp vào bắp đùi của cô, tỏ vẻ hùng dũng muốn đứng xuống, hàng xóm láng giềng thấy cô bé nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu đều muốn ôm vào lòng, một số ông lão bà lão ở xung quanh Vân Phù Cư đều nói, cô bé này trắng giống phấn hoa, như bước ra từ trong tranh.

Mỗi lần cho Nam Chi ngồi một mình trên ghế sofa, A Bảo sẽ đi tới nằm sát vào người cô bé, nếp gấp trên cơ thể của nó đã ngày một nhiều, một mèo một em bé, em nhìn mèo, mèo nhìn em, cô bé khóc ô ô, nó liền kêu meo meo meo.

Nó ăn thức ăn cho mèo, Nam Chi bắt trước nó, cầm thức ăn cho mèo ở trong bát lên bỏ vào miệng, A Bảo hốt hoảng kêu meo meo, chạy đi tìm Lục Yên, đưa Lục Yên đến, cô lấy tay đoạt lại thức ăn cho mèo trong tay của cô bé ra, sau đó cẩn thận kiểm tra trong miệng cô bé, xem cô bé đã nuốt chúng chưa, Nam Chi tưởng rằng cô đang chơi với cô bé, cô bé vỗ tay, cười hi hi ha ha.

Về sau, bát thức ăn của A Bảo đã được để trên nóc cái loa, Nam Chi không với tới được nữa.

Kể từ khi Nam Chi ra đời, thời gian A Bảo ở trong nhà nhiều hơn, tuy rằng nó béo, tuy rằng nó tham ăn, nhưng nó rất thích đi theo Nam Chi, Nam Chi đi đâu nó cũng đi theo, chỉ cần Lục Yên gọi nó, dù đang ngủ hay đang thức, nó cũng đều sẽ chạy nhanh vào phòng ngủ, nhảy vào nôi của cô bé, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Nam Chi.

Hoàng hôn buông xuống, xung quanh đều là một màu cam đỏ, bầu trời như được phủ một lớp lá vàng.

Cơm nước xong xuôi, một nhà ba người xuống dưới sân tản bộ, xung quanh có các em học sinh chơi bóng bàn, trẻ em chơi nhảy dây, còn mấy ông cụ thì chơi cờ tướng.

Lục Yên dắt lấy tay Nam Chi cho cô bé tập đi, Tạ Đạo Niên đứng cách đó không xa, ngồi xổm xuống, vỗ tay, "Tiểu Hồng Tảo, đến đây, bố ở đây này."

Lục Yên nói to: "Tiểu Hồng Tảo, nhanh, mau chạy đến chỗ bố."

Sau đó Nam Chi chạy từng bước nhỏ đến bên anh, thấy cô bé hào hứng như vậy, Lục Yên từ từ bỏ tay của mình ra, Nam Chi bước đi chầm chậm, nghiêng trái nghiêng phải, nhìn giống như sắp ngã, cô bé giơ tay về phía trước, Tạ Đạo Niên bước lên trước, ôm cô bé vào lòng, sau đó bế cô bé lên, hôn xuống gò má của cô bé, "Nam Chi giỏi quá."

Lục Yên đi đến hôn cô bé một cái, sau đó cũng hôn Tạ Đạo Niên một cái, "Nam Chi giỏi quá."

Cô bé đã biết gọi bố mẹ, cô bé vung tay, cười vô cùng vui vẻ.

Gió đêm hiu hiu thổi qua, một nhà ba người, tay nắm tay, chầm chậm đi về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK