Uông Hữu Thiến tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Nhanh đừng có không vui, hôm nay chạy đến là có việc tốt. Em biết không, Tô đại ca của em đã tìm cho em một phần công việc trong xưởng ươm tơ đó, hôm nay bọn chị đến đây là để thỏa thuận chuyện này. Về sau em là người được ăn lương thực cung ứng của công nhân nha.”
Tiểu Hoa trừng mắt đến tròn trịa, nhìn Uông Hữu Thiến đến ngơ ngác, tựa hồ như thế cũng không thể nghĩ đến một công việc tốt như vậy lại có thể rơi xuống đầu mình: “Em? Công nhân?” Tiểu Hoa chỉ vào chính mình không thể tin nổi.
“Đúng, em, công nhân.” Uông Hữu Thiến dùng giọng điệu khẳng định trả lời cho Tiểu Hoa.
“Sao lại có chuyện này? Nhưng mà, nhưng mà em không biết chữ, như thế nào có thể trở thành công nhân đâu?” Tiểu Hoa vẫn chưa thể tin nổi, trong giọng nói lộ ra vẻ không tự tin, cả người nhẹ nhàng lơ lửng cứ như là đang nằm mơ.
Nhìn thấy Tiểu Hoa như vậy, Uông Hữu Thiến nở nụ cười: “Ai nha, em sầu cái gì? Không phải còn có Thanh niên trí thức Tô hay sao? Em không biết chữ cậu ta có thể dạy cho em nha.” Nói rồi Uông Hữu Thiến hướng Tiểu Hoa nháy mắt trêu ghẹo cô.
Có thể sao? Tiểu Hoa tự hỏi mình trong lòng. Cô trước kia có cùng Chị Uông học qua một chút, có thể nhận biết được vài chữ. Nhưng mà, liền chỉ có thể biết vài chữ thì Tô đại ca nguyện ý dạy cô sao.
Một hạt mầm ở trong lòng của Tiểu Hoa lặng lẽ gieo xuống, có lẽ sẽ có một ngày sẽ nảy mầm rồi ra hoa.
Vui mừng qua đi, Tiểu Hoa rất nhanh liền bình tĩnh lại, cô rất nhanh liền nghi ngờ: “Tô đại ca làm sao mà tìm được công việc cho em? Hiện tại công việc khó kiếm như vậy. Bác cả của em là thư ký của đại đội đâu cũng không thể kiếm cho Kiều Kiều một phần công việc tốt.”
“Tô Cẩn Ngôn đem vị trí giáo viên của cậu ấy nhường cho chị, công việc ở xưởng ươm tơ của chị liền bỏ trống, vừa vặn em có thể đến làm, liền đổi cho em.”
Từ Tiểu Hoa tròn mắt há mồm, cô như thế nào cũng không nghĩ đến công việc của mình là dùng chính phần công việc của Tô đại ca đổi lấy. Kia, cô có công việc vậy phần công việc của Tô đại ca phải làm sao đây.
Bất tri bất giác cô liền hỏi ra tiếng.
Uông Hữu Thiến nở nụ cười: “Ai da, em gái ngốc của tôi ơi, em còn lo lắng thanh niên trí thức Tô không có công việc sao? Em yên tâm đi, cậu ta có công việc tốt hơn mới đổi phần công việc này cho chị. Bất quá chị cũng không biết về sau cậu ta sẽ làm phần công việc gì, nếu như em lo lắng thì chính em đi hỏi cậu ta. Các em là vợ chồng cậu ta nhất định sẽ nói cho em.”
Tiểu Hoa sáng tỏ gật đầu, trong lòng lại có chút thấp thỏm, hạ quyết tâm chờ vợ chồng Thanh niên trí thức Tiền trở về liền sẽ hỏi rõ Tô đại ca chuyện này. Nếu như là vì công việc của cô mà phải làm cho Tô đại ca bị mất việc, như vậy cô tình nguyện không cần phần công việc này.
Bởi vì là lén trao đổi, hai nhà nhanh chóng mà đem chuyện này quyết định xong, lúc sắp đi Tiền Quốc Đống còn nhét vào lồng ngực của Tô Cẩn Ngôn một phiếu xe đạp.
“Mặc dù là nói là trao đổi công việc, nhưng tôi cảm thấy là nhà tôi đang chiếm lời, phiếu xe đạp này cậu nhất định phải nhận lấy, tôi nhớ là cậu rất muốn mua một cái xe đạp nên cậu tuyệt đối không cần từ chối.”
Cái phiếu xe đạp này là anh ta trăm phương ngàn kế lấy về được, vốn là tính toán mua cho vợ anh ta một cái xe đạp để đi làm. Nhưng bây giờ đã đổi công việc, nên anh ta liền đem phiếu này cho Tô Cẩn Ngôn.
Tô Cẩn Ngôn cũng không từ chối, anh biết nếu như anh từ chối thì Tiền Quốc Đống khẳng định sẽ không yên tâm ở trong lòng. Một khi đã vậy, anh liền nhận lấy, tính cũng không thua thiệt cũng không tính là ai nợ ai.
Nhận được tin chính xác, vợ chồng Tiền Quốc Đống vui vẻ đến lại vui vẻ rời đi.
Mẹ Từ nhìn hai người bao lớn bao nhỏ đến lại tay không mà về, bà ta đi ra ngoài tặng cho Tô Cẩn Ngôn một cái trợn trắng mắt lại đem cửa nhà mình đóng lại bang bang mà rung rinh.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” Từ Kiều Kiều nhíu mày, hành vi này của mẹ cô ta quá thô lỗ.
“Còn không phải là do Tô Cẩn Ngôn, mẹ nhìn thấy nó liền tức giận!”
“Yên tâm đi mẹ, anh ta đắc ý không được bao lâu nữa đâu.” Cô ta bộ dáng hiểu rõ trong lòng mà mỉm cười, phảng phất như đang nắm rõ tất cả trong lòng bàn tay.
Tô Cẩn Ngôn đương nhiên không biết cuộc nói chuyện của hai mẹ con Từ Kiều Kiều, anh vừa vào phòng liền thấy Tiểu Hoa đang chần chừ không dám tiến lên.
“Làm sao?” Tô Cẩn Ngôn có chút đau đầu, đều đã lâu như vậy, Tiểu Hoa làm sao mỗi lần thấy anh vẫn dáng vẻ sợ anh như vậy.
“Tô đại ca, anh thật sự tìm cho em một phần công việc sao? Vậy anh thì sao? Nếu như là vì phần công việc này của em mà làm Tô đại ca mất công việc, em tình nguyện không cần công việc này!” Tiểu Hoa trước tiên là nghi hoặc không thể tin cùng khó hiểu lo lắng, cuối cùng lại biến thành kiên quyết, cảm xúc cả người giống như là cáp treo lên xuống thất thường.
Nghe được Tô Cẩn Ngôn khẳng định trả lời, trong phút chốc Tiểu Hoa nước mắt tràn mi mà rơi xuống.
“Làm sao?” Tô Cẩn Ngôn có chút luống cuống, anh cũng không có nói cái gì, làm sao lại làm Tiểu Hoa khóc rồi.
Tô Cẩn Ngôn vỗ nhè nhẹ sau lưng của Tiểu Hoa, muốn trấn an cô nhưng anh như thế nào cũng không nghĩ đến anh càng trấn an, Tiểu Hoa lại càng khóc lớn hơn. Vốn ban đầu cô chỉ cắn miệng yên lặng mà rơi lệ nhưng khi Tô Cẩn Ngôn an ủi cô trong nháy mắt cô gào thét mà khóc lớn.
Danh Sách Chương: