• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư viện có 8 tầng, trên mặt đặt có 5 tầng, tầng một là sảnh lớn, tầng hai, tầng ba là phòng chứa sách, tầng bốn là phòng đọc sách và phòng tự học, tầng năm là phòng đọc sách điện tử và phòng nghiên cứu thảo luận.

Dưới mặt đất có 3 tầng, tầng -1 là phòng sách cổ, tầng -2 đến -3 là viện bảo tàng, trong đó phòng triển lãm vật trân quý ở tầng -3.

Bởi vì tầng một không có cửa, Ngôn Chân Chân chạy tới tầng hai mới thoát khỏi quái vật được, bây giờ muốn đi xuống bắt buộc phải đi qua sảnh lớn tầng một.

Sảnh lớn ngoài trừ hai phòng vệ sinh ra thì đều là kết cấu mở cửa, chỉ dùng xanh hóa, bàn ghế phân khu vực, vừa nhìn đã thấy hết, trực tiếp chạy xuống thì có khi còn chưa kịp tới tầng -1 đã bị quái vật đuổi kịp rồi.

Lăng Hằng nghĩ một chút: "Lối thoát hiểm là dùng để sơ tán mọi người lúc nguy hiểm, ít vật cản, không tiện chạy trốn, chúng ta vẫn nên đi đường bình thường, nhưng lúc xuống tầng phải cẩn thận, khá là nguy hiểm.

Thư viện có hai loại thang máy, thang máy lên xuống thì khỏi nói, hoàn cảnh khép kín quá nguy hiểm, thang cuốn thì khoảng cách ngắn nhưng dễ bị lộ, rất dễ bị phát hiện.

Cậu so sánh một chút, vẫn nói:" Đi thang cuốn, trượt xuống. "

" Cậu đúng là khả năng thích ứng tốt. "Ngôn Chân Chân không nhịn nổi cảm thán một câu.

Lăng Hằng hỏi ngược lại:" Cậu không phải cũng vậy sao? "Cậu tiếp xúc với quái vật không phải ngày một ngày hai rồi, bị ép thành thói quen, ngược lại là cô, hoàn toàn không giống dáng vẻ của người bình thường:" Trước đây gặp qua sao? "

" Trước lúc tới đây chưa hề gặp qua. "Ngôn Chân Chân chớp chớp mắt:" Nhưng mà, tôi sinh ra đã khác người, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng chào đón thế giới mới. "

Lăng Hằng :( ̄_ ̄

)

Lúc nhỏ chắc cô xem không ít phim hoạt hình về thiếu nữ ma thuật, trúng độc không nhẹ.

Ngôn Chân Chân lại nói thêm một câu:" Cho nên, chúng ta đã được định trước sẽ trở thành bạn. "

Đây cũng đúng.. Hừm, Lăng Hằng dừng lại suy nghĩ, cứng nhắc chuyển chủ đề:" Đi không? "

" Đi. "Ngôn Chân Chân nhanh nhẹ bò dậy, nói nhỏ:" Trên đường đi chúng tôi không gặp phải con chó kia. "

Lúc vừa vào mộng cô đã thử qua ngôn linh. Mặc dù trong mộng nhưng sức mạnh không biến mất, chỉ có điều điều kiện khó khăn hơn.

Trong thế giới hiện thực, thông qua tính từ phức tạp có thể định vị chính xác tới sự vật nào đó, không cần tên gọi cụ thể cũng có thể thành công. Nhưng ở trong này, cô dùng mấy lần" con quái vật đang đuổi theo tôi "đều không thành công.

" Đuổi theo tôi "là không sai chút nào, vấn đề chắc chắn xảy ra ở" quái vật ".

Ngôn Chân Chân không xác định được vấn đề nằm ở đâu, là mục tiêu không chính xác, hay là" quái vật "không thành lập? Không cần biết là loại nào thì đều có nghĩa là cô không thể trực tiếp ảnh hưởng tới nó.

Không chỉ như vậy, lúc nãy cô chạy trốn quá căng thẳng, vội vã nói một câu" cửa kính vỡ ", kết quả là cửa kính của cả tầng đều bị vỡ, nếu như không phải chuẩn bị trước cho mình một cái buff may mắn thì cô đã thành con nhím rồi.

Trước đây uy lực không lớn như vậy, hai từ" cửa kính "mơ hồ cùng lắm chỉ trong phạm vi 10 mét quanh cô.

Nói cách khác, uy lực của ngôn linh trở nên mạnh mẽ rồi, nhưng điều kiện sử dụng cũng trở nên nghiêm khắc.

Giống như trực tiếp cầm dao giết địch, lúc nào cũng có khả nặng bị ngộ thương.

" Không có gì đáng sợ cả. "Lăng Hằng không nghe rõ, còn tưởng cô đang cầu nguyện, do dự một chút nhẹ giọng nói:" Gặp phải thì cậu chạy trước, tôi sẽ tìm cách kéo dài thời gian. "

Ngôn Chân Chân quay đầu lại, làm mặt quỷ với cậu.

Lăng Hằng:"... "

" Đồ ngốc. "Cô nói:" Đi thôi, tôi không muốn ngủ mãi không dậy. "

Nói xong, lập tức xông ra ngoài.

Xuyên qua một cánh cửa, không gian lại méo mó một lần, sau khi đi tới hành lang, họ đi từ cửa phòng 2-1001 tới khu vực gần 2-1011.

Vận may không tồi, cách thang cuốn ở giữa không xa rồi.

Ngôn Chân Chân chạy nhanh tới.

Đùng đùng đoàng đoàng, phía sau truyền tới tiếng động kinh người," linh cẩu "như phát điên đuổi tới.

Quả nhiên lại thất bại rồi, nói" con chó đó "cũng không có tác dụng, nó không phải là chó.

Ngôn Chân Chân buồn bực chạy tới thang cuốn, bản năng định chạy xuống nhưng nhớ tới Lăng Hằng nói phải trượt xuống, nhưng tay vịn thang cuốn lại cao, không trèo lên nổi, nhất thời tay chân luống cuống.

Lăng Hằng rất phục cô, cô làm cách nào để vừa dũng cảm không sợ hãi vừa ngốc nghếch như một con vịt? Cậu đá thùng rác bên cạnh lại tranh thủ được hai ba giây, nhân cơ hội này, ôm eo Ngôn Chân Chân đặt lên tay vịn thang cuộn, đẩu mạnh một cái.

Cô dùng tư thế vô cùng kỳ quái trượt xuống dưới.

Lăng Hằng thì đẹp trai hơn nhiều rồi, một tay chống vào tay vịn, tự nhiên trượt xuống, thành công trượt xuống.

" Linh cẩu "bốn chân chạm đất, nhanh chóng đuổi theo.

Lăng Hằng không ôm hi vọng gì với Ngôn Chân Chân:" Chạy, mặc kệ tôi. "Vừa nói vừa tìm đồ, nhấc lên một cái ghế ném qua bên kia.

Cậu nhắm rất chuẩn, ném cái ghế nào trúng cái đấy.

Nhưng sức mạnh của" linh cẩu "không giống với dã thú thường, thường thì một vuốt vụt qua là tan một cái ghế.

Hai người lại bắt đầu cuộc chiến truy cản trong phòng đọc rộng lớn.

Ngôn Chân Chân dừng lại, ném một loại tạp chí báo chí trên giá qua, hơn nữa còn đặc biệt chọn chỗ có nhiều vụn gỗ ném.

Lăng Hằng:" Còn chưa chạy? "

" Giết chết nó! "Ngôn Chân Chân hét to, lấy ra bật lửa trong túi áo, đốt lên một quyển tạp chí rồi vứt qua kia. Đồng thời nói nhỏ:" Tạp chí bị cháy đốt cháy ghế và giấy, lửa cháy lớn. "

Ầm!

Lửa bốc lên bằng tốc độ không thể hiểu nổi, nhanh chóng lan tới khu vực tự học. Xuân Hòa vì phong cách mà mua bần ghế gỗ thật trở thành chất dẫn cháy tốt nhất, đốt cháy cả một khu vực, hoàn toàn không dừng lại được.

Lăng Hằng giật mình, may mà cậu nhìn thấy động tác của Ngôn Chân Chân liền nhanh chóng lùi lại, nếu không thì cậu cũng bị vạ lây.

Trong ngọn lửa khủng khiếp," linh cẩu "phát ra tiếng kêu đáng sợ, không cam tâm lùi bước.

Ngọn lửa cách ly hai bên nhưng không làm cho quái vật chết cháy như ý nguyện của Ngôn Chân Chân.

" Rõ ràng đốt tới rồi mà lại không sao. "Ngôn Chân Chân vô cùng không cam tâm:" Là thứ gì? "

" Đốt không chết có gì kỳ lạ, nó sợ lửa đã là may mắn với chúng ta rồi. "Lăng Hằng kiến thức rộng, không những không đáng tiếc mà còn thấy có chút sợ:" Nếu như nó không sợ mà cậu dừng lại thì rất nguy hiểm. "

Ngôn Chân Chân không đồng ý:" Tôi thử qua rồi mới biết nó sợ hay không, không thì chỉ nghĩ có tác dụng sao? "

Cậu mím môi, không phản bác, nhưng vẻ mặt không vui, hiển nhiên không đồng ý.

Ngôn Chân Chân quay đầu lại, cũng không lên tiếng nữa.

Hai người ý kiến trái ngược, im lặng đi tới cửa cầu thang, đi bộ tới tầng -1.

Trong cầu thang rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân và hơi thở nhẹ nhàng. Ánh sáng càng ngày càng tối, ánh sáng lối an toàn thoát hiểm gần như không thấy nữa.

Ngôn Chân Chân tìm tòi trong bóng tối, bình thường cô thích đi thang máy, ít đi thang bộ, không quen thuộc lắm, cho rằng là bậc cuối cùng, ai ngờ chỉ là bậc chuyển tiếp, bên dưới còn có, bất ngờ bị trượt chân, suýt chút nữa bị ngã.

Lăng Hằng nhanh chóng đỡ cô.

Tay của cậu ấm áp có lực, làm Ngôn Chân Chân nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp mặt ở bãi biển.

Cho dù trong lòng sợ hãi quái vật nhưng chưa từng lùi bước, cho dù bị người khác hiểu lầm cũng dùng cách thức của mình bảo vệ người khác.

Được thôi, đối với người đẹp trai như vật nên kiên nhẫn một chút.

Cô lên tiếng giải thích:" Chỗ này kỳ kỳ quái quái. Tôi sợ không chỉ có mình nó là quái vật nên muốn thử xem có dọa được nó đi không, nó không có lý trí, nhưng có bản nặng, cho nó chút khổ sở có thể nó sẽ sợ không đuổi theo chúng ta nữa. "

Trong bóng tối truyền tới giọng nói trầm thấp của cậu:" Ừ. "

" Lần sau tôi sẽ nói trước với cậu. "Cô mím môi, như không có chuyện gì:" Làm hòa đi. "

Lăng Hằng hơi sững người, sau đó nhịn không nổi cười lên.

" Không được thì thôi. "Ngôn Chân Chân hất tay cậu ra, lộ vẻ tức giận.

" Cẩn thận dưới chân. "Lăng Hằng vội nói:" Tôi không tức giận, có lẽ cậu đúng. "

Cậu vĩnh viễn không thể quên nổi ký ức thời thơ ấu, cho dù giờ phút này, cậu không còn là cậu bé yếu ớt kia nữa, nhưng lúc đối mặt với những con quái vật như này vẫn luôn có sự sợ hãi không nói lên nổi.

Cô dũng cảm hơn cậu nhiều, cho dù là thỉnh thoảng lỗ mãng, nhưng dũng khí và sự đấu tranh phát ra từ trong lòng là thứ mà cậu muốn cũng không có được.

Bước xuống bậc thang cuối cùng, Ngôn Chân Chân đứng lại, nói với cậu:" Không có gì đúng sai cả, chỉ là thử thôi, đoán đúng thì tốt, sai thì lại tìm cơ hội. "

Cậu im lặng một chút rồi nhẹ nhàng" ừ "một tiếng, khóe miệng hơi cong lên.

Tầng -1 tới rồi.

Bóng đêm bao phủ lấy họ, giơ tay cũng không thấy được năm ngón.

Ngôn Chân Chân bật lửa lên, làm sáng lên một góc, đi khắp nơi tìm đường đi xuống tầng.

" Đưa cho tôi đi. "Lăng Hằng cầm lấy bật lửa, tay cậu vững hơn, dáng người lại cao, phạm vi chiếu sáng nhiều hơn.

Ngôn Chân Chân không có ý kiến, đi theo cậu.

Lăng Hằng dừng lại, muốn kéo tay của cô, lại cảm thấy không ổn, định ôm vai cô, lại cảm thấy kỳ quái, nghĩ một lúc lâu, đưa cánh tay cho cô:" Cầm lấy, đừng lạc mất. "

Ngôn Chân Chân nắm lấy tay cậu.

Cậu âm thầm thở nhẹ, chuyên tâm tìm đường:" Cầu thang nên ở đây.. Ơ? "

Trên đầu truyền tới tiếng bước chân nặng nề, bịch bịch bịch, như là tiếng con quái vật đang chạy trốn.

Ngôn Chân Chân ngẩng đầu nhìn vài lần, đột nhiên hỏi:" Không phải là nó muốn xuống đây chứ? "

Flag nhanh chóng thành sự thật.

Trần nhà nứt ra, bùm bùm rơi xuống, sau đó là tiếng xi măng sắt thép bên trong, như mưa trút xuống. Ngắn ngủi vài giây sau, một cái động lớn xuất hiện trên đỉnh đầu.

Một chiếc đầu kỳ dị ló ra.

Ngôn Chân Chân nhấc chân lên chạy --- Chậm vài nước, cơ thể của cô còn nhanh hơn chân, đã bị Lăng Hằng trước một bước kéo chạy xuống dưới lầu.

Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy mình biến thành cái túi treo trên cánh tay cậu.

Cầu thang tầng hầm thứ ba không giống thang cuốn trên mặt đất dài, chỉ vài bước đã tới nơi. Nhưng Lăng Hằng sợ tốc độ của quái vật quá nhanh, tùy ý tìm một cánh cửa trốn vào.

Âm thanh của quái vật quả nhiên nhỏ hơn hẳn.

Lúc này cậu mới bật lửa lên, chiếu sang xung quanh. Phòng này không lớn, đặt bình nước, bàn ghế và máy tính, chắc là văn phòng làm việc.

Điều duy nhất kỳ quái là, chỗ hai cái bàn làm việc sát nhau có một cánh cửa.

Đột ngộ, kỳ quái, không hài hòa.

" Cánh cửa này không có ở thế giới hiện thực. "Giọng nói của Lăng Hằng khẳng định. Cậu đi qua viện bảo tàng, được giáo viên mời vào phòng làm việc nghỉ ngơi, giả sử có một cánh cửa không hài hòa chắc chắn sẽ có ấn tượng.

Ngôn Chân Chân nhìn chằm cánh cửa đó.

Lăng Hằng do dự hỏi:" Muốn vào không? "

" Không. "Cô ngoài dự liệu từ chối:" Cửa bình thường mở ra thì không gian sẽ méo mó, nhưng cánh cửa này mở ra thì quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì. "

Lăng Hằng nhìn cô một cái.

" Có phải cậu cảm thấy tôi rất ngốc không? "Cô hừ lạnh một tiếng.

Không phải ngốc mà là lỗ mãng. Cậu nghĩ vậy nhưng miệng lại nói:" Bài tập của cô rất tệ hại. "

Ngôn Chân Chân :(▼ 皿 ▼#).

" Ra ngoài tôi sẽ dạy cậu. "Cậu nói dứt lời mới ý thức được mình vừa nói gì.

Đứng đầu toàn trường muốn phụ đạo bài tập, Ngôn Chân Chân tuyệt đối không cho phép cậu hối hận, lập tức đáp:" Giữ lời đã hứa!"

Niềm vui của học sinh cún chỉ đơn giản như vậy.

Hai người cẩn thận không tiếp xúc đồ vật gì, nghỉ ngơi một chút rồi đẩy cửa ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK