Ngôn Chân Chân giống như một cô gái mới đến hoàn cảnh mới, khẩn trương lại mất tự nhiên: "Vâng."
Lâm quản gia ra hiệu rồi đi trước dẫn đường.
Sắc trời u ám, bóng đèn hai bên đường toàn là những con sâu bọ đang bay, nhìn như những hạt cát đang nhảy múa.
Ngôn Chân Chân vô cùng yên lặng, giống như cái bóng đi theo bước chân của Lâm quản gia.
Lâm quản gia dường như không hề nhìn cô nhưng thực ra ông vẫn luôn thông qua trang sức kim loại trên bóng đèn quan sát cô.
Sau một lúc, ông rút ra nhận xét: Đây là một bé nhát gan mà ít nói.
Rất nhanh liền tới biệt thư, tòa nhà này phần lớn là màu trắng, nóc nhà là màu xanh xám của biển, vô cùng trang nhã, bởi vì đây là nơi ở của chủ nhà nên gọi là lầu chính.
Lăng phu nhân đã ăn xong cơm tối, đang ở phòng khách tầng 2 đợi cô, ngồi cùng bà là Nhiễm Nhiễm.
Lúc này Nhiễm Nhiễm đang cùng Lăng phu nhân nói chuyện trước đây, nhưng cô ấy vẫn đặt sự chú ý vào phía bên ngoài.
Theo nguyên tác, Nhiễm Nhiễm bởi vì sự thay đổi thân phận đột ngột mà không thích ứng được, sau khi bị Lăng tiểu thư chế nhạo thì bỏ luôn cả cơm nhốt mình trong phòng, đương nhiên bỏ qua cơ hội gặp mặt lần đầu với nữ chính.
Nhưng cô ấy thì không như vậy, trong bữa ăn trò chuyện hết sức vui vẻ với Lăng phu nhân, thuận lợi ngồi đến tận bây giờ.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, Lâm quản gia mở cửa để cho cô gái đằng sau bước vào.
Nhiễm Nhiễm tràn đầy hứng thú nhìn Ngôn Chân Chân, cô mặc một chiếc quần lửng và chiếc áo phông trắng, đeo giày màu trắng, mái tóc hime rất có cá tính, vừa mềm yếu vừa ngoan ngoãn.
"Phu nhân, Ngôn tiểu thư tới rồi." Lâm quản gia nói.
Lăng phu nhân tỉ mỉ quan sát Ngôn Chân Chân, chưa cất tiếng nói đã cười: "Đứa bé ngoan, mau lại đây ngồi, lão Lâm, mau lấy chút đồ ngọt cho nó ăn."
Ngôn Chân Chân ngồi ở một bên xô-pha.
Lăng phu nhân hỏi vài câu "Ngồi máy bay mệt hay không?" "Ăn cơm chưa?", rồi lại qua một lúc mới nói: "Chuyện của mẹ cháu.. Haizz, tội nghiệp cháu."
Ngôn Chân Chân ngẩng đầu, nhìn vị phu nhân duyên dáng sang trọng trước mặt.
Lăng phu nhân sắp 40 tuổi nhưng chăm sóc bản thân rất tốt, khóe mắt cũng không thấy nếp nhăn, bà lại xinh đẹp, lúc này khóe mắt đỏ lên lại càng làm người khác cảm thấy thân thiết dịu dàng hơn.
"Cảm ơn phu nhân quan tâm." Ngôn Chân Chân nhẹ nhàng nói rồi dời tầm mắt.
Lâm quản gia đúng lúc mang đồ ngọt lên, là hai cốc kem rắc thêm vụn bánh quy và trái cây.
Lăng phu nhân cười: "Đừng khách sáo, cứ coi đây là nhà mình."
Ngôn Chân Chân dường như mất tự nhiên mà cười, không đáp lời, múc kem lên bắt đầu ăn.
Lăng phu nhân không tỏ ý kiến, cô gái chưa ra ngoài xã hội thì nên không biết làm thế nào, nếu như việc gì cũng tỉ mỉ khéo léo thì mới là có vấn đề.
Dù gì cũng chỉ là con gái của người giúp việc, còn muốn trông mong gì nào?
Bà khoan dung nhìn Ngôn Chân Chân, dùng ngữ khí hiền lành nói: "Chuyện đi học đã sắp xếp xong rồi, tuần sau cháu có thể trực tiếp đi học luôn."
"Cảm ơn phu nhân." Ngôn Chân Chân thành khẩn cảm ơn nhưng do tài ăn nói khiếm khuyết nên không biết nói gì hơn nữa.
Mục đích của Lăng phu nhân đã đạt tới, bà vuốt vuốt góc trán, thở dài: "Cháu cũng mệt rồi, về sớm nghỉ ngơi đi, sau này cứ sống như ở nhà, có vấn đề gì thì tìm lão Lâm, ông ấy sẽ giải quyết giúp cháu."
Coi đây là nhà X2.
Ngôn Chân Chân rũ mắt, nhìn cốc kem mới ăn được một miếng rồi đứng dậy: "Cảm ơn phu nhân, vậy cháu về đây."
Lăng phu nhân đương nhiên không giữ lại.
Lâm quản gia tiễn cô tới cổng lầu chính, chỉ hướng cho cô: "Cứ đi phía bên trái là tới nơi."
"Cảm ơn Lâm quản gia." Ngôn Chân Chân cảm thấy vô cùng thú vị, cô dường như biến thành cỗ máy "cảm ơn" rồi, hôm nay không ngừng nói cảm ơn.
Lâm quản gia mất tự nhiên gật đầu, đóng cửa lại.
Ngôn Chân Chân nhảy xuống dưới bậc thềm.
Sớm biết Lăng phu nhân đuổi người nhanh như vậy thì ăn thêm mấy miếng kem rồi, kem ngon như vậy là lần đầu tiên cô được ăn.
Nhưng mà không sao, ngày sau còn dài.
Nhà họ Lăng đã đưa cô đến đây thì cơ hội sau này còn nhiều.
Lúc cô quay lại lầu xám mọi người đều đã về phòng.
Ngôn Chân Chân về phòng tắm rửa, sắp xếp hành lý mang tới, đồ của cô không nhiều, nước S một năm bốn mùa đều là xuân hạ, quần áo cũng chẳng có mấy, rất nhanh liền sắp xếp xong.
11 giờ rưỡi đêm, cô mở hộp giấy chứa di vật của Đinh Tương.
Mẹ cô mặc dù thu nhập không thấp nhưng phải tích tiền để nghỉ hưu, lại còn phải gửi tiền sinh hoạt cho con gái, cuộc sống vô cùng giản dị, quần áo cũng không nhiều, không đáng phải quan tâm.
Cái đầu tiên Ngôn Chân Chân mở ra là một chiếc hộp bánh trung thu truyền thống, bên trong có hai quyển sổ ghi chép chi tiêu, vết tích có cũ có mới, ghi chép chi tiêu mỗi tháng.
Dưới đáy quyển sổ đè một tập ảnh, ngoại trừ hai tấm ảnh đen trắng của bố mẹ ra thì còn lại đều là của Ngôn Chân Chân; ảnh lúc Ngôn Chân Chân hai ba tuổi bám ghế tập đi, ảnh cô mặc váy hoa nhỏ, ảnh tốt nghiệp của cô..
Ngôn Chân Chân lật lật, phát hiện một điều vô cùng kỳ lạ.
Không có tấm ảnh nào thời sơ sinh của cô cả.
Cô vẫn luôn không biết ba ruột của mình là ai, lần này đồng ý tới nước S cũng có phần muốn tìm hiểu thân thế của mình.
Trong hộp bánh trung thu không có manh mối.
Cô mở hộp khác xem, đều là đồ linh tinh, nào là khuyên tai, nhẫn, ví tiền cũ, không có giá trị cũng chẳng có gì mới lạ, Ngôn Chân Chân nhìn một lúc rồi lấy ra từ đống đó một bức tượng Phật.
Đây là tượng Quan Âm bằng sứ, không cú lắm, có nồng đạm mùi đàn hương.
Cô lật lật, quả nhiên tìm thấy một chiếc lư hương.
Xem ra Đinh Tương vẫn luôn thờ cúng bức tượng Quan Âm này.
Nhưng mà nếu cô không nhớ nhầm thì mấy năm trước mẹ cô về nước, hai người cùng nhau đi Hàng Châu chơi, ở đây có chùa Linh Ẩn nổi tiếng nhưng bà không đi cúng bái ngược lại chỉ có Ngôn Chân Chân đi xin bùa hộ thân.
Rõ ràng không tin Phật vậy tại sao lại thờ cúng phật Quan Âm?
Ngôn Chân Chân không có manh mối, nhưng không lo lắng, hôm nay mới là ngày đầu tiên, ngày sau còn dài.
Cô ngáp ngủ một cái rồi đặt đồ xuống, rửa tay tắt đèn rồi lên giường đi ngủ.
* * *
Ngày đầu tiên của Nhiễm Nhiễm cũng trôi qua rồi.
Cô xem xét lại biểu hiện hôm nay của mình, khá là vừa lòng, ấn tượng đầu tiên tốt đẹp chiếm vị trí vô cùng quan trọng trong giao tiếp, có thể thay đổi ấn tượng của nhà họ Lăng đối với cô, sau này sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Phải biết rằng mấy những giúp việc của nhà họ Lăng không hề đơn giản, ai ai cũng giống như nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, người thì xảo quyệt, kẻ lại gian xảo, không áp được bọn họ thì ngày sau chỉ có bị bọn họ khua môi múa mép.
Đối với tiểu thư nhà họ Lăng - Lăng Nghiên, cô không hề để trong lòng.
Một người giống như cô trở thành vật hi sinh mà thôi, ngực to không não, bị lợi dụng vài lần, cuối cùng làm chủ nhà tức giận, bị đuổi ra ngoài, tự sinh tự diệt.
Ngược lại đứa con của nữ giúp việc Ngôn Chân Chân lại trở thành nữ chủ nhân của trang viên.
Tiểu thuyết Mary Sue đúng là không có chút logic nào.
Nhiễm Nhiễm vươn vai, đốt hun hương, bắt đầu đi ngủ.
6 tiếng sau, chuông báo thức đúng giờ đánh thức cô dậy.
Nhiễm Nhiễm thay bộ đồ thể thao thoải mái đi ra ngoài chạy bộ.
Trang viên gần núi và biển, không khí thoáng mát, hít thở không khí tươi mát làm cho phổi như được spa, lại do vận động ra mồ hôi làm cả người cô nhẹ nhàng hẳn lên.
Trên đường đi cô gặp một thanh niên vẻ mặt lạnh lùng.
"Cô không nên tới đây." Lăng Hằng tháo tai nghe, quan sát thiếu nữ mặt mày hồng hào trước mặt, lạnh lùng nói: "Thừa dịp còn sớm cút đi đi."
Nhiễm Nhiễm trong lòng bĩu môi, không hiểu cái tên thái độ ác liệt này có cái gì tốt, mê hoặc nữ phụ làm nữ phụ làm ra những chuyện ngu xuẩn.
Cô cười lên, không chút để tâm nói: "Là ba cậu mời tôi đến, cậu có ý kiến thì đi nói với ông ấy đi."
Hừ, nam chính thì làm sao, bây giờ nhà họ Lăng vẫn chưa là anh ta làm chủ, chỉ có thể ở nhà ra oai.
Chuyện mà người lớn quyết định, anh ta có thể thay đổi sao?
"Cô đã làm ra một quyết định ngu xuẩn." Lăng Hằng đeo lại tai nghe rồi quay đầu đi.
Nhiễm Nhiễm không thèm để chuyện này trong lòng.
* * *
Một bên khác, Ngôn Chân Chân ngủ một giấc tới 10 giờ sáng mới dậy.
Lúc cô xuống tầng còn chút buồn ngủ, ngơ ngơ ngác đứng một lúc mới phát hiện ra tình hình hiện tại: Không có cơm ăn.
Trong lầu xám có nhà bếp, trong nhà bếp có tủ lạnh, trong tủ lạnh có đồ ăn, nhưng cô tin rằng đồ ăn bên trong là dành cho người giúp việc, không phải đồ ăn mà nhà họ Lăng cung cấp.
Lùi một bước nói, nhà họ Lăng có cung cấp đồ ăn thì cũng chỉ cho người giúp việc, đó là quyền lợi của nhân viên.
Cô - học viên được tài trợ này, dựa theo quan niệm truyền thống thì không nên ăn cơm cùng người giúp việc. Nhưng cô tối qua đã ăn cơm cùng mọi người, hơn nữa chủ nhà cũng không mời cô ăn cơm.
Cho nên, trên lý thuyết thì từ nay về sau cô nên ăn cơm cùng người giúp việc.
Nhưng không có cơm.
Có chút quanh co, nói tóm lại là: Xấu hổ.
Ngôn Chân Chân ngáp ngủ rồi về phòng lấy kẹo đậu phộng, vừa ăn vừa đi ra khỏi lầu xám.
Nói thật, nếu như cô muốn thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với mọi người thì không nên dậy muộn như vậy, nếu như dậy sớm chút kịp giờ ăn sáng thì tất cả các vấn đề đều được giải quyết rồi.
Nhưng có cần không?
Ngày ngày cẩn thận từng ly từng tí thì cô đến nhà họ Lăng làm gì, chê ở nhà không đủ thoải mái à? Cho nên, không cần biết họ định làm gì thì cô cứ làm tốt việc của cô là được.
Trời trong xanh, trang viên Cúc Vạn Thọ lộ vẻ trầm tĩnh dịu dàng.
Ngôn Chân Chân nhìn nhìn, không tìm được ra đường đi lên núi cho nên quyết định đi ra biển. Đại khái nhà họ Lăng thường đi ra biển dạo mát nên đường rất dễ tìm, hai bên trồng cây nhiệt đới tạo thành con đường râm mát.
Hôm nay trời xanh gió mát, mặt biển yên tĩnh, bãi cát trắng không một bóng người.
Ngôn Chân Chân nhớ Lưu Du nói với cô rằng ngành du lịch rất phát triển ở nước S, trong đó bãi biển là một trong những nơi nổi tiếng, thường xuyên có người tới đây nghỉ phép.
Nhưng bãi biển ồn ào náo nhiệt chắc chắn không bằng bãi biển tư nhân xinh đẹp.
Cô đi chậm lại, thưởng thức cảnh đẹp hiếm có này.
Sóng biển rất chậm, tạo nên từng lớp bọt biển trên bờ cát trắng, ở nơi xa hơn là một con thuyền thân trắng đó, nhiều vết tích cũ, dường như là một tác phẩm nghệ thuật --- Nếu không thì không cách nào giải thích tại sao ở đây lại xuất hiện một chiếc thuyền rách.
Ngôn Chân Chân còn trong giai đoạn mới mẻ, ngắm nó một lúc lâu.
Chính lúc này cô nhìn thấy một cái bóng đen bay nhanh trốn ra phía sau chiếc thuyền.
"Ơ." Cô chớp chớp mắt, nhảy xuống khỏi thềm cao, đi tới bãi biển.
Cát mềm xuyên qua khe hở của giày rơi vào bên trong, cô mặc kệ, thuận tay nhặt mấy vỏ sò, vung tay nắm về phía chiếc thuyền, đồng thời nói nhanh: "Vỏ xò rơi phải thuyền làm giật mình sinh vật trong thuyền, nó chạy ra ngoài."
Lời nói vừa dứt, vỏ sò rơi xuống đát.
Cô giữ nguyên khoảng cách chờ đợi.
Một giây, hai giây.. 10 giây trôi qua.
Không có chuyện gì xảy ra cả.
Điều tác giả muốn nói:
Nam chính nhìn có vẻ là thiếu gia độc ác nhưng thực ra là người hiền lành nhất, tiếp tục đọc sẽ phát hiện ra.
Trong 3 chương này đã tiết lộ rất nhiều manh mối, không biết có độc giả nào thông minh đoán được chút nào không?Bấm vào để xem thêm..