Thiệp mời? Đây là what? Tôi nhanh chóng đỡ A Hiểu vào nhà, toàn thân cậu ấy lạnh như băng, có lẽ cậu ấy ngồi ở đó suốt đêm. Cái này đúng là thiệp cưới, người con trai chụp trong ảnh cũng chính xác là đàn anh, vậy ngày hôm qua...?
"Hai người... muốn so xem ai cặn bã hơn ai à?" Tôi hỏi A Hiểu.
A Hiểu ôm đầu gối, co rúc trên ghế sofa. Tôi xét thấy cậu ấy đang trong giai đoạn thất tình, thất hồn lạc phách, cho nên tôi không có truy cứu chuyện cậu ấy không cởi giày mà dám giẫm lên ghế sofa của tôi đó nha. "Vậy hôm qua các cậu đã làm gì?"
"Anh ấy nói với mình, anh ấy phải kết hôn. Anh ấy nói anh ấy vẫn luôn chờ mình nhưng không chờ được nữa. Anh ấy không thể làm gì khác hơn là giảng hòa." A Hiểu ôm đầu. "Anh ấy nói vị hôn thê vẫn chờ đợi anh ấy, anh ấy không muốn làm chuyện có lỗi với cô ấy."
"Cho nên cậu trở về?"
"Mình không làm được gì cả. Anh ấy một mình quên được, một mình buông tay."
Lúc nào họa sĩ cũng là đắm chìm vào thế giới của mình. Cậu ấy mở ra một thế giới đầy đau khổ, tôi cũng không biết nói gì để trấn an cậu ấy trong tình huống này. "Mình nấu mì cho cậu?"
Tôi vừa mới dứt lời, tiếng gõ cửa có tiết tấu bắt đầu vang lên. Cốc cốc cốc, cốc cốc, cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa kiểu rối loạn ám ảnh cưỡng chế như vậy, trong đám người tôi quen biết chỉ có Sầm Sầm, Lục Sầm?
"Mình gọi điện thoại kêu Lục Sầm đến." A Hiểu thấy vẻ nghi ngờ của tôi, cậu ấy lên tiếng.
"Không đến mức đó chứ? Cậu muốn cùng Lục Sầm đi đánh đàn anh?"
"Triệu Hoàn, mình nghe được cậu nhắc đến mình, tốt nhất cậu mở cửa trong vòng ba giây." Ở bên ngoài, Sầm Sầm nói, giọng nói cực kỳ êm ái.
Lục Sầm đã sớm tu luyện thành nữ ma đầu, cậu ấy có thể che miệng cười trước mặt người khác, còn sau lưng ném bom nguyên tử. Lực sát thương của cậu ấy cao vút, từ chối cậu ấy chính là phúc phần của A Hiểu. Ngày trước, tôi chỉ có thể nhìn thấy Lục Sầm trên các chương trình quốc tế hay trên tuần san kinh tế tài chính. Hiện giờ, tôi có thể trực tiếp cảm nhận sát khí bừng bừng của cậu ấy.
"Hồ đồ quá, hồ đồ quá."
"Quá khiêm tốn. Cậu há nào lại hồ đồ, nếu mình biến thành cậu, kiếm một dòng sông gần đây nhảy xuống, mình còn sợ gây ô nhiễm nguồn tài nguyên nước."
Đã lâu tôi không bị Sầm Sầm trực tiếp chà đạp, tràn đầy cảm giác thân thiết.
"Triệu Hoàn, xem vẻ mặt hưởng thụ của cậu kìa, mình đang khen cậu hay sao?"
"Không có, lâu rồi mình không được nhìn thấy cậu, trong lòng mình có chút xúc động."
"Cậu đừng nói chuyện với mình. Mình cảm giác khi mình làm nhục cậu, chính là cậu chiếm được lợi ích từ mình."
Tôi đoán là Sầm Sầm còn thích A Hiểu, dù sao không chiếm được vĩnh viễn cảm thấy rối loạn. A Hiểu chỉ kể một chút qua điện thoại, Sầm Sầm không nói hai lời đã chạy đến đây. Chẳng những đến, dường như hai người bọn họ có kế hoạch gì đó.
"Mình muốn tham dự hôn lễ, mình không thể sợ hãi. Sầm Sầm sẽ giả làm bạn gái mình." A Hiểu nói.
Quèo... Tôi kéo A Hiểu. "Cậu nhờ Sầm Sầm giả làm bạn gái?"
"Mình biết làm như vậy, mình khiến Sầm Sầm tổn thương..."
"Không phải vậy..." Tôi quay đầu, trộm nhìn Sầm Sầm. "Mình sợ cậu chịu thiệt."
"Mình đàn ông con trai... Này... Cậu đi cùng không?" Dường như A Hiểu tìm lại được sự thông minh, cậu ấy bụm chặt cổ áo chính mình.
Tôi cười to vài tiếng, tôi sẽ không đi... Nhưng mà, tôi cười quá sớm. Tôi là phải đi. Đích thân đàn anh gửi tin nhắn weixin cho tôi, tôi nhìn thấy nhóm chat của anh ấy, cũng không thể giả vờ mắt mù không thấy. Tôi không thể làm gì khác hơn đành đáp một tiếng.
Tôi có dự cảm hôn lễ này sẽ tinh phong huyết vũ, nếu tôi báo án trước cho cảnh sát, không biết là đồng chí cảnh sát có lập án không. Tôi lại sợ mình xảy ra chuyện, trước đó tôi đi thăm hỏi chủ nhà một chuyến, để cho chị ấy nhìn thấy tôi khi tôi còn toàn vẹn.
"Cậu đừng nhìn chằm chằm vào cô dâu của người ta nữa, uy phong của mình đều bị cậu đánh tan hết rồi." A Hiểu lầu bầu bên tai tôi.
Thiệt tình mà! Cô dâu này so với đàn anh còn muốn ra dáng hơn đó? Có cô dâu nào không mặc váy cưới, lại mặc tây trang màu đen? Tóc ngắn, anh khí bức người, tay cô ấy còn cầm ly rượu đi chào hỏi tân khách, đàn anh bị lừa gạt cưới giả chăng?
Cô dâu rất nhanh tiến đến chỗ tôi, tay cô ấy nhẹ nhàng khoác lên ghế dựa, nghiêng người nói bên tai tôi. "Em là đàn em, phải không? Chị thường nghe anh ấy nhắc đến em, cảm ơn em đã giúp đỡ anh ấy từ trước đến nay."
"Không có gì... cảm ơn..." Mẹ kiếp, tôi sắp đỏ mặt (*/w\*) tôi còn chưa kịp thẹn thùng thì ở dưới bàn, A Hiểu đạp tôi một cước. "Au..."
"Sao vậy?" Cô dâu nhíu mày.
Thật đẹp trai (*/w\*)
Lúc hôn lễ tiến hành, cô dâu chú rể đứng trước mặt mục sư. Tôi còn đang do dự không biết mình có nên nói cho đàn anh biết anh ấy bị lừa gạt cưới hay không. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh. Khi mục sư hỏi cô dâu có nguyện ý gả cho chú rể hay không, đột nhiên dâu phụ đứng lên. "Tôi phản đối."
Đùa?
A Hiểu cũng không cam tâm yếu thế mà đứng lên. "Tôi cũng phản đối."
"Chúng tôi cùng phản đối."
Danh Sách Chương: