Giám đốc giao bảng danh sách cho tôi dán lên cho mọi người xem, sẵn tiện tổ chức buổi tiệc nhỏ chào đón nhân viên mới. Tôi nhìn lướt từ trên xuống dưới, không thấy tên Tiểu An, lại nhìn một lượt từ dưới lên trên.
"Đừng tìm nữa, chú biết quan hệ giữa Tiểu nguyên và Tiểu An là gì."
"Tiểu Nguyên vẫn mong chờ lòng từ bi của chú đấy."
"Chú mở công ty đâu phải để cưu mang người nghèo. Vả lại, các cô cậu còn nhiều tiền hơn chú, chú đây còn đang nợ ngân hàng." Nói xong, Giám đốc nhấp một ngụm trà từ chiếc bình tử sa hồ. "Mau đi đi, xong việc sớm thì tan ca sớm."
Tôi cầm bảng danh sách và đinh ghim. Tôi vừa ghim danh sách lên bảng thông báo thì toàn bộ thực tập sinh đều vây quanh xem. Trước đây, việc công bố danh sách này là của Tiểu Giản, bây giờ Tiểu Giản đi ăn máng khác nên Giám đốc đẩy sang tôi. Tâm trạng khi dán danh sách cũng rất đặc biệt, tựa như công bố kết quả thi cử vậy, người có tên trên bảng thì cười vui, kẻ không có tên thì lau nước mắt.
Tôi lập tức nhìn thấy Tiểu Nguyên, anh ấy lo lắng chen lên, tâm trạng cũng bồn chồn như bao thực tập sinh chung quanh. Tiểu Nguyên nhìn từ trái sang phải, nhìn chằm chằm không chớp mắt, không bỏ sót một cái tên nào. Nhưng mỗi cái tên đều không phải là cái tên anh ấy mong muốn.
Mất mác, tôi có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác mất mác của Tiểu Nguyên. Cũng giống như lần điều chỉnh nhân sự trước đây, tôi thăng chức, Tiểu Nguyên vẫn giữ chức vụ như cũ.
Tiểu Nguyên quay lưng rời đi, anh ấy bước đến gần Tiểu An đang đứng cách đó không xa. Tiểu An nắm chặt cánh tay Tiểu Nguyên, nói gì đó, hai người nói không được mấy câu đã có vẻ nảy sinh mâu thuẫn. Dường như Tiểu An rất giận dữ, cô ta xoay người chuẩn bị bỏ đi, Tiểu Nguyên ngăn cản cô ta lại nói gì đó...
"Trưởng phòng, vậy là bọn em được tuyển chính thức hả?"
"Ừ." Tôi thu hồi ánh mắt. "Trên danh sách có tên và phòng ban tương ứng."
"Hả? Như chị nói, vậy thực tập sinh phòng Kinh doanh sẽ chuyển đến làm ở phòng Hậu cần ư?"
"Đây là quyết định cuối cùng của Giám đốc." Mỗi phòng ban cần thực tập sinh không giống nhau, các Trưởng phòng sẽ dựa vào năng lực của thực tập sinh trong kì khảo hạch để chọn ra người ưng ý nhưng Giám đốc mới là người quyết định ai sẽ được tuyển và tuyển vào phòng nào.
"Kệ đi, miễn là được ở lại."
"Tốt lắm, mọi người thông báo lẫn nhau, bốn giờ có cuộc họp."
"Được, cảm ơn Trưởng phòng, làm phiền chị rồi."
Lúc quay về phòng làm việc, tôi trông thấy cảnh tượng Tiểu Nguyên lao vào phòng làm việc của Giám đốc.
Cuộc họp chỉ đơn giản là phổ biến công việc, chủ yếu là chào đón nhân viên mới. Họp được nửa tiếng thì tôi bắt đầu phát bảng tên cho mọi người, căn dặn bọn họ mỗi ngày phải bấm thẻ. Bấm thẻ liên quan mật thiết đến đánh giá chuyên cần, các Phòng ban khác nhau sẽ có thêm những yêu cầu khác nữa, cho nên tôi để bọn họ tự hỏi các tiền bối trong Phòng.
Họp xong, tôi quay về thu dọn văn phòng để tan ca. Lúc tôi ra khỏi phòng làm việc, Tiểu Nguyên cũng đi ra từ phòng Giám đốc, sắc mặt anh ấy hơi khó coi. "Trưởng phòng, em nói chuyện anh làm thêm cho Sếp biết?"
"Hở?"
Thấy phản ứng của tôi, Tiểu Nguyên lại nhìn tôi. "Sếp dò hỏi tình tình kinh tế của anh, anh đoán ông ấy đã biết."
"Em không có nói với Sếp."
"Không thể làm thêm nữa rồi." Tiểu Nguyên cúi đầu. "Trưởng phòng, tôi đi trước."
"Ừm, được."
Thông thường thì Giám đốc nào cũng không thích nhân viên mình làm thêm bên ngoài, một là sợ tiết lộ bí mật gì đó, hai là sức người có hạn, bọn họ e ngại nhân viên không thể hoàn thành tốt chức trách chỉ vì cứ mãi lo nghĩ cho việc làm thêm.
Tiểu Nguyên nhận việc làm thêm bên ngoài, bản thân tôi cũng không đồng ý. Công ty nhỏ, kẻ lắm mồm không ít, chuyện này đến tai Giám đốc chỉ là chuyện sớm muộn. Ông ấy mà mất hứng thì chuyện gì cũng không dễ nói.
Về đến nhà, chủ nhà đang đọc sách, tôi đeo tạp dề vào, bắt đầu nấu cơm tối. Có lẽ là nhờ A Hiểu, chủ nhà đang đọc tài liệu kiến trúc. Đọc sách chuyên ngành, khởi đầu tốt như vậy, tôi cũng không nỡ quấy rầy chị ấy. Nấu canh được một nửa chừng, chủ nhà rón rén tiến đến, chị ấy ôm tôi từ phía sau. "Vất vả rồi."
"Có cần chị giúp một tay không?" Chủ nhà hỏi.
"Em nấu sắp xong rồi, chị dọn chén trước đi."
"Được."
Khi tôi bưng thức ăn ra, chủ nhà đã dọn chén xong, chị ấy đang đút Đạo Đạo uống sữa.
"Tiểu Hoàn, em xem thử có phải Đạo Đạo mập lên không?"
Chủ nhà nói xong, dường như Đạo Đao nghe hiểu, nó tủi thân không uống sữa nữa, còn ngước mắt nhìn tôi.
"Đạo Đạo, càng ngày càng đáng yêu."
"Đúng đấy, bây giờ nó đã biết nghe lời, một ngày ăn ba bữa đúng giờ."
Tôi đặt đĩa đồ ăn xuống, bước đến ôm Đạo Đạo, quả thật nó nặng hơn rất nhiều. Lúc tôi ôm nó, nó còn biết ôm cổ tôi. "Gâu... uu..."
Cho Đạo Đạo ăn xong, chủ nhà và tôi rửa tay, cùng nhau ăn tối.
"Chị, hôm nay chị làm những gì?"
"Đọc sách, còn em?"
"Danh sách chính thức công bố rồi."
"Chị nhớ em từng kể một người tên là Tiểu An. Cô ấy được tuyển chính thức không?"
"Không, có lẽ là do cô ấy đang mang thai, việc đó rất mất điểm với Sếp."
"Ừm." Chủ nhà gắp thức ăn cho tôi. "Thật ra vậy cũng tốt, có con thì nên nghỉ ngơi ở nhà, bám víu vào công việc không tốt cho sức khỏe, cũng không tốt cho đứa nhỏ."
"Ai, đâu có cách nào khác." Tôi thở dài. "Dù sao khoảng chi tiêu lớn như vậy, nhiều người chia sẻ vẫn hơn một người gánh."
"Em nói vậy, chị cũng cảm thấy có vẻ cực khổ."
"Áp lực của Tiểu Nguyên lớn lắm, cha mẹ vợ anh ấy cũng dọn đến."
"Chắc là bọn họ muốn giúp một tay."
"Cũng bởi vì vậy nên Tiểu Nguyên mới không tiện mở miệng từ chối."
"Tiểu Hoàn, suy nghĩ của em tiêu cực quá." Chủ nhà nói. "Giống như kết hôn sinh con là một loại gánh nặng vậy."
"Dạ..." Một khoảng thời gian dài trước đây, đối với tôi yêu đương cũng là một loại gánh nặng, cho đến khi tôi gặp được chủ nhà. Có đôi lúc tôi nghĩ, nếu như chủ nhà không nhà, chị ấy chỉ đơn giản xuất hiện trước mặt tôi, tôi có rung động không? Mỗi khi tôi có suy nghĩ như thế, tôi đều sẽ ngắm nhìn khuôn mặt chủ nhà. Chỉ dựa vào khuôn mặt này của chủ nhà, tôi có chấp nhận một lòng một dạ với chị ấy không?
"Em đó, đừng chỉ nghĩ đến khó khăn, cuộc sống này vẫn còn rất nhiều niềm vui." Chủ nhà khuyên giải.
"Chính xác, niềm vui đó chính là có chị Hựu Thanh ở bên cạnh em."
"Chị ở bên cạnh em, cũng chính là em ở bên cạnh chị."
Em hi vọng có thể mãi mãi bên cạnh chị.
Thì ra thật sự có một người, khi bạn nhìn họ sẽ không do dự bật ra lời hẹn thề.
Giữa kì nghỉ hè, Lục Lộc Bỉ đến nhà tôi ở mấy ngày, sau đó cậu ta bị Vưu Đắc kéo đi du lịch. Vốn dĩ Vưu Đắc có rủ chủ nhà nữa nhưng chị ấy thấy tôi ở nhà một mình, sợ tôi cô đơn nên chị ấy ở lại với tôi.
Dự án bang Florida lúc mới bắt đầu tiến triển rất thuận lợi nhưng đến tháng chín năm nay đã bắt đầu xuất hiện trở ngại, chủ yếu là vấn đề tài chính. Ngay lúc này lại có một công ty rất vừa ý dự án này. Tình huống như thế này xuất hiện khiến trong lòng tôi cực kỳ cảnh giác. Tình huống năm ngoái cũng như thế này, Giám đốc đã quyết định chuyển nhượng.
Một người chỉ có thể đảm nhận số lượng dự án nhất định, mà trong hai năm qua tôi đã thực hiện hai dự án lớn rồi. Dần dần, các buổi họp chia thành hai phe phái, thậm chí ba phe, còn Tiểu Nguyên là phe trung lập. Hiện giờ, càng ngày Tiểu Nguyên càng bảo thủ, nếu là trước kia, quan điểm của anh ấy và tôi sẽ không khác biệt lắm.
Tình hình tài chính của dự án có dấu hiệu thiếu hụt, đến tháng mười năm nay, Giám đốc gọi tôi lên uống trà. "Tiểu Hoàn, những nỗ lực của cô từ trước đến nay, tôi đều thấy hết."
"Cháu biết tại sao chú để cháu làm Trưởng phòng không?" Giám đốc hỏi.
"Chú nói đi."
"Bởi vì tính cách của cháu và chú rất khác biệt. Công ty đã phát triển đến giai đoạn bão hòa, chú muốn nhờ nhiệt huyết mới mẻ của cháu để bứt phá."
"Cháu cảm thấy dự án này đáng để theo đuổi."
"Tiểu Hoàn, cháu theo chủ nghĩa công lợi quá rồi."
"Làm dự án nhất định phải thành công, nếu không thành công thì làm dự án để làm gì." Lần nào Giám đốc cũng lôi mớ triết lí lớn của cuộc sống ra nói, không phải tôi không hiểu. Tôi chỉ cảm thấy cuộc sống của mình không thể an phận như vậy. Nếu tôi thật sự muốn an phận, hà cớ gì tôi phải đến thành phố này chứ? Tôi hoàn toàn có thể yên phận sống tại ngôi nhà hai thế hệ của mình.
"Chú hiểu rồi, cháu đi ra đi." Giám đốc nói.
Đến tháng mười một, công ty bắt đầu có sự thay đổi nhân sự, nhân sự của dự án thay đổi chính là điềm báo.
Tôi không ngờ đến người trung lập như Tiểu Nguyên lại là tổ trưởng tiếp theo của dự án.
"Tiểu Nguyên, anh cũng đồng ý chuyển nhượng dự án?" Nhìn thông báo thay đổi nhân sự, tôi tìm đến Tiểu Nguyên.
Tiểu Nguyên rất bình tĩnh, anh ấy nhìn tôi. "Chính anh khuyên Sếp."
"Anh cho Sếp tự xem báo cáo, cho dù chúng ta hoàn thành dự án cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Chi bằng kịp thời giảm thiểu tổn thất."
"Làm một dự án, ngoài xem xét lợi nhuận còn phải xét đến ý nghĩa về lâu về dài nữa. Nếu chúng ta có thể hoàn thành dự án này sẽ có thể nhờ vào nó mà tạo uy tín."
"Vậy em đi thuyết phục những người khác, nói cho bọn họ biết làm dự án này không có tiền thưởng, kêu bọn họ đừng lo lắng, vài năm sau nhất định có tiền thưởng." Tiểu Nguyên lạnh lùng nói. "Trưởng phòng, em không cần tiền thưởng, chỉ cần hư vinh nhưng hiện tại bọn anh chỉ cần chút tiền này thôi."
"Hư vinh?"
"Em quá khao khát hoàn thành dự án, khao khát chứng tỏ bản thân ở thành phố này."
Bởi vì Tiểu Nguyên và tôi khá thân thiết cho nên sau khi nghe anh ấy chỉ trích mình, tôi còn nghi ngờ chính bản thân. Tôi ham hư vinh ư? Tôi khiến cả nhóm mạo hiểm ư? Có đôi khi bạn không bị ảnh hưởng bởi người xa lạ nào đó chửi bới, ngăn cản mà chính là người bên cạnh bạn khuyến cáo. Bởi vì bọn họ hiểu rõ bạn, bạn lo sợ mình không hiểu chính mình cho nên bạn xin lời khuyên của bọn họ hoặc là bọn họ bảo bạn phải làm gì. Thật ra không ai hiểu bạn muốn trở thành người như thế nào hơn chính bản thân bạn, mỗi một việc bạn làm sẽ quyết định cho việc bạn trở thành người như thế nào.
Một năm nay, tôi dồn hết công sức vào dự án này, thậm chí tôi hoang phí rất nhiều thời gian để học lên, một năm nay tôi đã có ý định thi nghiên cứu sinh. Tiểu Nguyên nói tôi ham hư vinh, vậy lẽ ra tôi phải thi nghiên cứu sinh, nâng cao năng lực hơn. Chẳng qua anh ấy chỉ nói bừa một lý do để đạt được hiệu quả anh ấy mong muốn. Quả thật là tôi bị "hiệu ứng người quen" quấy nhiễu.
Sau khi dự án chuyển nhượng xong, tôi cảm giác bản thân như con cá muối, trải qua cuộc sống sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan ca.
Đôi khi đứng dưới đèn xanh đèn đỏ, tôi cảm giác như ông trời đang cúi xuống quan sát mình. Đối mặt với vẻ hối hả của mọi người, tôi nghĩ bản thân đang đứng trước ngã rẽ của cuộc đời.
Danh Sách Chương: