“Bác sĩ đâu, mau ra đây.”
Ngô Quân Kỳ, vừa bế Liêu Tử Diệp chạy vào sảnh chính của bệnh viện đã lớn tiếng la hét ầm ĩ, gây kinh động từ nhân viên tới bệnh nhân. Trong khi đó, người xấu hổ nhất chỉ có cô gái đang được anh ta bế bổng trên tay.
“Anh điên hả? La lói cái gì vậy?”
“Bác sĩ…” Bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của cô, anh ta lại hét lên với gương mặt lạnh tựa như băng.
Lúc này, lần lượt y tá lẫn bác sĩ chạy ra khi hay tin Ngô Quân Kỳ chủ tịch ghé “thăm”.
“Ngô tổng, hoan nghênh ngài đến thăm.” Một vị bác sĩ đại diện toàn thể, cung kính cất lời chào hỏi.
“Thăm cái gì? Con mắt của các người đâu rồi, không thấy tôi đang bế người bệnh hả?” Anh ta lại làm ầm lên.
Bấy giờ, tất cả mới sốt sắng quan tâm tới người phụ nữ đang được ông chủ mình bế trên tay, đưa vào.
“Vâng vâng, đúng là thất trách quá. Ngô tổng, ngài đưa ai vào vậy? Cô ấy bị sao?”
“Là bà chủ của các người. Bị… Cô ấy bị…”. Ngôn Tình Hay
“Tôi muốn đến khoa phụ sản.”
Để tránh tình trạng anh ta vạch áo cho người xem lưng, Liêu Tử Diệp đã nhanh nhẹn chen ngang trước khi nếm mùi xấu hổ. Các bác sĩ cũng cùng lúc hiểu ra vấn đề, nên liền cất bước dẫn đường.
“Ngô tổng, mời đi hướng này.”
Đến trước cửa phòng khám phụ khoa, Ngô Quân Kỳ vẫn bế khư khư Tử Diệp trên tay. Lúc đó, ai cũng nghĩ anh sẽ ngang tàn tới mức cùng cô đi vào đó, nhưng không, Tử Diệp đã lên tiếng:
“Bỏ tôi xuống, tự tôi đi vào được.”
“Anh đã bảo em không tự đi được chưa?”
Ngô Quân Kỳ không trả lời vào trọng tâm, trái lại còn đặt ra câu hỏi làm cô một phen ngơ ngác. Đến khi ngộ ra, thì người đàn ông ấy đã hiên ngang bế cô tiến thẳng vào phòng khám.
“Ơ, này này! Đây không phải nơi mà đàn ông có thể vào đâu, bỏ tôi xuống.”
“Vợ tôi bị chảy máu ở chỗ đó, mau khám cẩn thận cho cô ấy.”
Bỏ ngoài tai những gì Liêu Tử Diệp nói, Ngô Quân Kỳ chỉ đặt cô xuống khi đã bước chân vào phòng khám và gặp mặt bác sĩ. Lúc này, nét mặt nữ bác sĩ chuyên khoa phụ vẫn đang bàng hoàng, lúng túng.
“Cái này… Khám thì được, nhưng mà phiền anh có thể ra ngoài chờ một chút được không?” Nữ bác sĩ dè dặt đề nghị.
Sau đó, chỉ thấy người đàn ông trực tiếp rút danh thiếp đưa đến trước mặt bác sĩ, rồi nói:
“Tôi là chủ ở đâ. Giờ thì có quyền được quan sát quá trình khám bệnh của vợ mình được rồi chứ?”
“Dạ vẫn không được ạ!”
Dù bác sĩ đã đứng dậy, cung kính cúi đầu khép nép trước người đàn ông ấy, thì câu trả lời vẫn khiến anh thất vọng, cau có nhíu mày.
“Tại sao không được?”
“Vì đó là quy định được nhà nước chấp thuận, nên không thể làm trái.”
“Tôi là chủ, tôi chính là quy định.”
“Trời ơi là trời! Anh có thôi đi không? Định đứng đây đôi co, làm rối tới khi tôi mất hết máu trong người luôn mới chịu, phải không?”
Quá bất mãn đi cùng chán nản, Liêu Tử Diệp chỉ còn biết cất lời oán thán với nét mặt mệt nhọc, tiều tụy. Thật ra thì bụng cô vẫn còn đau đó, chỉ là tức quá nên nhất thời quên đi thôi.
“Được rồi được rồi. Anh ra ngoài, đừng có nóng ha!”
Cũng chỉ có cô mới khiến anh ta chịu thỏa hiệp. Thế nhưng trước khi ra ngoài, vẫn không quên nhìn sang bác sĩ, đanh giọng căn dặn:
“Khám kĩ càng, nhẹ tay với cô ấy thôi đấy.”
“Vâng!”
Sau đó, Ngô Quân Kỳ mới chịu ra ngoài ngồi chờ.
Vài phút sau, Liêu Tử Diệp được y tá đẩy ra bằng xe lăn. Bắt găp cảnh tượng đó, anh liền sốt sắng đứng dậy, gấp gáp thăm hỏi:
“Sao rồi? Sao phải ngồi xe lăn hả?”
“Thiếu phu nhân bị rách cùng đồ vùng âm hộ. Bây giờ, cần tiến hành khâu lại vết thương và cầm máu. Ngô tổng cứ yên tâm ngồi chờ, lát nữa cô ấy sẽ được đưa về phòng dịch vụ cao cấp nhất.”
Nói xong, y tá liền đưa Liêu Tử Diệp về hướng phòng tiểu phẫu, để lại người đàn ông căng thẳng nhìn theo, tới khi sắp đuổi kịp, thì cửa phòng đã đóng kín nên anh đành phải đứng chờ bên ngoài.
Giờ mới ngộ ra tính nghiêm trọng của vấn đề, thì cũng muộn mất rồi. Ngô Quân Kỳ, anh cũng tài thật. Dồn nén suốt sáu năm, tới lúc xả được, liền xả bung nóc một phát khiến bạn tình rách luôn hoa huyet phải nhập viện khâu lại.
Tưởng đâu sau màn ân ái sẽ được nối lại tình xưa, nào ngờ, phen này chắc chỉ có chuốc thêm thù hận trong lòng người phụ nữ.
Ngồi chờ mười phút. Lúc này, Liêu Tử Diệp nằm trên giường và được y tá đẩy ra. Vừa thấy cô, Ngô Quân Kỳ liền lao tới nắm chặt bàn tay, rồi khẽ khàng thăm hỏi:
“Em thấy sao rồi?”
“Còn mở mắt là biết vẫn còn sống rồi, không thấy sao?”
Một từ thôi “quê” chính là từ để diễn tả nét mặt sượng trân của người đàn ông ấy vào lúc này. Trong khi đó, các nữ y tá phụ trách ca bệnh của cô cũng thừa biết rõ nguyên nhân sâu xa của sự việc này và họ đang cố gắng cố gắng nén cười nhất có thể, để tránh trường hợp ai kia thẹn quá hóa giận.
“Đừng giận, anh xin lỗi!”