"Con của chúng ta đều lớn cả rồi, chúng có quyền lựa chọn việc ở với ai, sống cùng ai. Thế cho tôi hỏi, anh dựa vào đâu mà nói cướp là cướp?"
Lần này gặp lại, lời lẽ của Liêu Tử Diệp đã đanh thép không kém, thật khiến người đàn ông cảm thấy thú vị vô cùng. Bước tới gần cô với nét mặt kiêu ngạo, sau khi ghé sát vào tai đối phương, Ngô Quân Kỳ mới thong thả thì thầm:
"Em đừng quên, tôi là ai trong cái thành phố này."
"Là ai thì liên quan gì đến tôi? Anh bây giờ đã có vợ, có cuộc sống riêng của mình rồi, hà tất phải phá hoại chút bình yên của tôi chứ?"
"Như thế nào là phá hoại, hửm?" Ngô Quân Kỳ nhướng mày.
Khuôn mặt bá đạo cùng ánh mắt cao ngạo thật khiến cô chỉ muốn tát thẳng một cái cho vừa lòng, nhưng chưa kịp làm gì đã bị anh ta ngang nhiên ôm eo kéo vào lòng, trước sự ngỡ ngàng của nhiều người xung quanh.
"Ngô Quân Kỳ, anh điên à? Mau buông tôi ra."
Liêu Tử Diệp hoảng hồn vùng vẫy, cô như vậy càng khiến tâm tình người đàn ông trở nên phấn khích lạ thường.
"Liêu Tử Diệp! Em biết không, thật ra thì chúng ta vẫn chưa ly hôn đâu. Vậy nên, em muốn được sống gần con, thì chỉ còn cách trở về bên tôi, hiểu không?"
Anh ta lại nhắn nhủ đôi lời vào tai cô gái, khiến đối phương đi từ ngạc nhiên này sang ngỡ ngàng khác, cuối cùng vẫn chỉ có thể im lặng trước ánh mắt ma mị của người mình từng yêu.
Đúng lúc này, cậu nhóc Tử Kỳ đã bất bình chen vào giữa hai người và dốc toàn bộ sức lực để đẩy Ngô Quân Kỳ ra, nhưng một đứa bé sáu tuổi thì làm sao chống lại người đàn ông lực lưỡng ở tuổi ba mươi.
"Chú mau tránh ra khỏi người mẹ tôi đi."
Quá tức giận và ấm ức, Tử Kỳ đã hét lên, khiến anh bất giác ngây người về thái độ gay gắt của đứa trẻ. Lúc đó, Liêu Tử Diệp đã nhanh chóng ngồi xuống trấn an cậu bé.
"Tử Kỳ, con không được lớn tiếng với ba. Thái độ như này của con là đang không đúng, hiểu mẹ nói không?"
"Con chỉ không hiểu tại sao đang sống vui vẻ bên Mỹ với chú Lục Ý Hiên, mà mẹ lại đưa con về đây gặp mặt những người này. Con đâu có thích họ."
"Nhưng họ là ba và anh hai của con!"
"Con không cần, con chỉ cần mẹ với chú Ý Hiên thôi. Chú ấy thương con, lúc nào cũng chăm sóc cho con, chứ đâu phải như ba. Ba gì mà con bệnh hay mẹ bệnh đều không thấy đâu."
Trẻ con nghĩ gì nói đó, nói xong còn không quên quay qua lườm nguýt người đàn ông cao to ấy, khiến anh liền cảm thấy áy náy tột cùng.
Thật ra thì anh cũng đâu có muốn trở thành người vô trách nhiệm với con cái, chẳng qua do Liêu Tử Diệp trốn biền biệt mấy năm liền, tìm kiếm khắp trong nước vẫn không thấy, nên anh mới lực bất tòng tâm.
Giờ đứng trước hoàn cảnh con không chịu nhận ba, mà lòng anh đau như dao cắt.
"Tử Kỳ! Ba xin lỗi, con có thể qua đây với ba một chút không?"
Trước giọng nói ôn nhu và ánh mắt trìu mến của Ngô Quân Kỳ, nhưng cậu bé vẫn tuyệt nhiên lạnh nhạt như hai người dưng không cùng dòng máu.
"Mẹ ơi, con muốn về nhà." Tử Kỳ chỉ nói chuyện với mẹ.
Ngô Quân Kỳ nhận được cả tấn bơ từ con trai út nên sắc mặt cũng trở nên sượng trân.
"Mẹ ơi, Tân Kỳ cũng muốn đi với mẹ."
Hơ hơ, tới đứa con trai cưng do chính tay anh nuôi dưỡng sáu năm cũng phản anh để chạy theo mẹ nó rồi, đúng là không khóc thành tiếng nên chẳng được ai thương.
"Không đâu, anh về với ba anh đi, mẹ là của tôi." Tử Kỳ nghiêm mặt nói với Tân Kỳ.
"Mẹ cũng là mẹ của anh, em không được giành." Tân Kỳ cũng hiển nhiên quả quyết đáp trả.
Liêu Tử Diệp đứng ở kẽ giữa lại rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Xét thấy, để mối quan hệ giữa bộ tam Kỳ cứ gay gắt không thuận hòa như thế là chuyện không tốt một chút nào, nên cô đành nhẹ nhàng thương lượng.
"Hai đứa nghe mẹ nói nè! Cả hai con đều là những đứa trẻ mẹ yêu thương nhất, và mẹ cũng muốn ba người chúng ta sống cùng nhau, như vậy mẹ mới vui. Tử Kỳ, lẽ nào con muốn thấy mẹ buồn sao?"
Nói tới đây, ánh mắt buồn tủi của Liêu Tử Diệp đã chuyển hẳn về phía Tử Kỳ, làm nội tâm cậu bé Tử Kỳ dần dần bị lay động.
"Thôi được rồi, con sẽ cho anh ấy về nhà với chúng ta, nhưng mà ông ấy thì không được."