Lâm Nại ngước mắt, cùng ông nhìn nhau, rồi lại nhìn Hà Thanh Nhu. Dường như cô không muốn, nhưng rề rà một hồi rồi cũng đứng dậy, bưng ấm trà ra ngoài. Người nhân viên đưa bọn họ đến rất nhanh nhạy, thấy Lâm Nại đi rồi, anh ta cũng vội vàng đi ra ngoài, còn lịch sự mà đóng cửa lại.
Lâm Nại ra ngoài rồi cũng không lập tức rời đi ngay, cô dừng chân bên ngoài một lúc. Tứ hợp viện cách âm kém, giọng của Tống Thiên Trung tương đối lớn, đứng ngoài cửa là có thể nghe được tiếng trò chuyện bên trong. Cô nghe vài câu rồi mới thong thả đi rót nước.
Trong phòng, Tống Thiên Trung hiểu rõ mà liếc nhìn bên ngoài, đến khi bóng người ngoài cửa không còn, ông mới thu hồi tầm mắt, tiện tay rót trà cho Hà Thanh Nhu. Hà Thanh Nhu đưa tay ngăn lại, tiếp nhận tống trà và nói: "Để tôi rót cho ngài."
Chức vị của Tống Thiên Trung cao hơn chị, tuổi tác cũng lớn hơn chị, thuộc về bậc cha chú, người trẻ như chị nên là kẻ châm trà thì mới phải phép. Chị nghiêm túc rót một chén trà rồi đưa sang cho Tống Thiên Trung.
Tống Thiên Trung nhận lấy, hài lòng càm chén uống một ngụm. Uống rồi, ông nhẹ nhàng đặt chén xuống: "Trà của thành phố H quả thật tuyệt vời, hương thơm tràn ngập khắp khoang miệng, hậu vị kéo dài vô cùng. Nhiều năm qua tôi chỉ thích uống loại trà này, ngày nào không uống thì cả người bứt rứt không yên."
"Uống trà dưỡng sinh, tốt cho sức khỏe." Hà Thanh Nhu nói nhỏ.
Đôi mắt Tống Thiên Trung cong lên, tỏ vẻ rất đồng tình: "Chỉ tiếc hiện nay khó tìm trà ngon. Nửa năm trước tôi dành thời gian đến thành phố H mua, chạy khắp cả núi Lâm Mang vẫn không tìm được loại trà mong muốn. Trước đây rất nhiều người sao trà, hầu như những gia đình ở đó đều dựa vào trà mà sinh sống, làm ra những loại trà thơm lừng. Hiện nay thời đại thay đổi, những người làm trà ngày càng ít, các cây trà trên núi đều bị những công ty trà thu gom gần hết, trà làm ra càng lúc càng cẩu thả, không còn hương vị ngày xưa."
Núi Lâm Mang là nơi trồng trà nổi tiếng nhất thành phố H. Khoảng năm 2006, những gốc trà trên núi đều lục tục bị các công ty địa phương thu mua. Những hộ sao trà thủ công kiểu truyền thống dần dần bị máy móc hiện đại thay thế. Gia đình Hà Thanh Nhu cũng làm trà thủ công, mấy năm trước phải cố gắng mưu sinh trong thời đại tự động hóa. Vài năm trở lại đây, thực phẩm hữu cơ lên ngôi, mọi người bắt đầu theo đuổi lối sống chất lượng cao; khi đấy, hoàn cảnh gia đình cô mới từ từ được cải thiện hơn, nhưng vẫn không phải khá giả gì cho cam, chỉ là vẫn có thể trụ được.
Hà Thanh Nhu lớn lên ở thành phố H, hiểu khá rõ về những việc này: "Lần sau giám đốc Tống đến, có thể ghé qua những ngọn núi lân cận núi núi Lâm Mang, có nhiều hộ làm trà truyền thống ở đó, có vài hộ còn bày sạp bán trà thủ công ngay bên ngoài, rất dễ tìm thấy."
"Nhà cô Hà cũng làm trà?" Tống Thiên Trung vừa hỏi vừa vừa dùng nắp khẩy trà trong chén khải.
"Chỉ là một hộ làm trà nhỏ bình thường, tạm đủ sống mà thôi." Hà Thanh Nhu nói, "Giám đốc Tống cứ gọi Tiểu Hà là được ạ."
Mở miệng đóng miệng đều là cô Hà, có vẻ thật kì cục.
"Được, gọi Tiểu Hà nghe thân thiết hơn," Tống Thiên Trung thẳng thắn nói, "Nếu sau này có cơ hội, làm phiền Tiểu Hà đưa tôi đi tìm xem, cháu là người bản địa, rành rẽ hơn tôi nhiều."
Hà Thanh Nhu gật đầu đồng ý.
Tống Thiên Trung tạm ngừng nói chuyện, tiếp tục uống trà. Một lúc lâu sau, ông lại hỏi: "Tiểu Hà và A Nại quen nhau bao lâu rồi?"
"Chưa đến một tháng ạ." Chị trả lời, chính xác là mới hơn nửa tháng. Nhắc đến chuyện này còn khiến chị cảm thấy thật kinh ngạc, thời gian quen biết ngắn như vậy nhưng chị lại cảm thấy như đã lâu lắm rồi. Nửa tháng trước, chị và Lâm Nại mới vừa quen biết, mà giờ đây hai người đã hết sức thân quen.
Có người nói, thời gian trước hai mươi tuổi trôi qua rất chậm, mà sau hai mươi tuổi thì thấm thoát thoi đưa, bởi vì cuộc sống đơn điệu chỉ quanh quẩn với công việc sẽ che giấu đi những niềm vui khác, con người khi bận rộn sẽ cảm thấy thời gian trôi qua cực kì nhanh. Thật ra, tuy bề bộn trăm công nghìn việc nhưng Hà Thanh Nhu không cảm thấy như thế, thế nhưng một người khác bỗng xuất hiện trong cuộc đời chị, khiến mọi thứ không còn như xưa nữa.
Tống Thiên Trung nghe vậy, bàn tay đang nâng chén trà khựng lại, chỉ chớp mắt sau lại khôi phục như thường. Ông tiếp tục khẩy bọt trà trong chén, nắp và mép chén trà đụng vào nhau sinh ra tiếng lanh lảnh. Tống Thiên Trung nhìn lá trà lơ lửng trong chén khải, dường như ông muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nghẹn lại, nụ cười một lần nữa hiện ra trên mặt: "Lần sau đi Bắc Kinh, cháu có thể cùng A Nại đến chỗ tôi chơi nhé."
"Vâng, chắc chắn ạ." Hà Thanh Nhu nói, sau đó chị châm thêm nước cho Tống Thiên Trung, "Nếu có cơ hội, cháu sẽ biếu giám đốc Tống một ít trà của nhà cháu sao, đều là trà vụ xuân, hái và sao tại chỗ vào tháng ba."
"Được, khi nào cháu đến cứ báo một tiếng, tôi sẽ gọi người đến đón." Tống Thiên Trung phấn khởi nói. Ông nghe Hà Thanh Nhu muốn biếu trà thì sướng rơn cả người, ngay cả bọt trà cũng không thèm khẩy nữa.
Tống Thiên Trung không làm cao khiến người khác khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu. Trước lúc đến, Hà Thanh Nhu còn sợ không dễ chung đụng với ông, giờ mới biết hóa ra rất dễ nói chuyện; lại nghĩ đến đồ ăn do Tống Thiên Trung tặng, chị nói tiếp: "Cháu đã nhận được kẹo mà giám đốc Tống nhờ giám đốc Lâm đưa, nãy giờ vẫn chưa cảm ơn giám đốc Tống."
Tống Thiên Trung khoát tay: "Các cô gái trẻ như các cháu đều thích ăn mấy thứ này, tôi thấy thì thuận tay mua thôi, có gì đâu mà cảm ơn, đừng khách sáo như vậy."
Có thể là do thói quen trước giờ, Tống Thiên Trung rất thích những món đồ thủ công. Dù là thức ăn hay đồ dùng, ông vẫn luôn cảm thấy những món đồ thủ công là tốt hơn cả. Vì vậy khi thấy trên đường bán kẹo thủ công, ông bèn mua hai hộp, dù sao đối phương là bạn của Lâm Nại, ít ra phải tặng chút gì đó.
Hà Thanh Nhu mỉm cười, thong thả trò chuyện với Tống Thiên Trung. Tống Thiên Trung rất biết dẫn dắt cuộc trò chuyện, hoặc cũng có thể là bậc tiền bối càng biết cách xử sự hơn. Những lúc Hà Thanh Nhu không biết tiếp lời thế nào, ông lấy luôn có thể nói đến chủ đề khác; và bất kể Hà Thanh Nhu nói gì, ông vẫn sẽ nói tiếp thêm đôi câu.
Tống Thiên Trung liếc nhìn cánh cửa, ước chừng Lâm Nại sắp về, mới nói một câu không đầu không đuôi: "A Nại là một đứa bướng bỉnh, cứng đầu cứng cổ. Con bé lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình. Có rất nhiều chuyện mà đám người thuộc thế hệ trước như chúng tôi không kiểm soát được. Tôi đã dõi theo con bé lớn lên, con bé cũng gần như là con gái tôi vậy. Mà tôi, chỉ hi vọng cuộc đời của con bé sẽ suôn sẻ hơn, còn những chuyện khác cũng không quan trọng nữa."
Hà Thanh Nhu nhìn ông, ngập ngừng một hồi mà chẳng biết nói gì.
"Đám thanh niên các cháu đều rất tiến bộ, dám phá bỏ xiềng xích của những lề lối cũ. Nhưng nếu không đi theo con đường bình thường mà đạp lên bụi gai để tiến về phía trước, vậy bàn chân chắc chắn sẽ chồng chất những vết thương. Tôi không kéo con bé lại được, chỉ mong có người có thể nắm tay nó, cũng tiện chăm sóc cho nhau." Tống Thiên Trung nói rồi thở dài, miệng hơi mấp máy và nhìn sang Hà Thanh Nhu, "Tiểu Hà, cháu thấy thế nào?"
Hà Thanh Nhu suy xét những lời này, biết được có thể ông đang hiểu nhầm. Chị muốn giải thích, nhưng đang xoắn quýt không biết nên nói thế nào thì Lâm Nại đã bưng ấm nước và đẩy cửa đi vào.
Chị ngừng lại, không tiện nói nữa. Tống Thiên Trung bảo Lâm Nại pha trà giúp ông, sau đó kéo hai cô trò chuyện thêm gần mười phút nữa, thấy đã không còn sớm thì để các cô về nghỉ ngơi, cũng tiễn hai cô đến tận cửa.
Lúc hai cô trở lại chỗ ở là đã nửa đêm. Bên trong sân vườn đèn đuốc sáng trưng, một vài đồng nghiệp đang trao đổi công việc, nhưng phần lớn mọi người đều đã đi ngủ cả. Mai là ngày đầu tiên của cuộc triển lãm xe kéo dài ba ngày, chắc chắn sẽ rất bận rộn và mệt mỏi, vậy nên mọi người đều đi ngủ sớm để dưỡng sức.
Hà Thanh Nhu xuống xe, đồ ăn còn khá nhiều, một mình chị không cầm hết được, Lâm Nại bèn giúp chị cầm hơn phân nửa.
"Cô mang một ít về đi, tôi không ăn hết." Chị vừa đi vừa nói.
"Ăn không hết có thể chừa lại," Lâm Nại Trả lời, "Trong phòng có tủ lạnh, chúng ta còn ở đây mấy ngày, trước sau gì cũng hết."
"Có mấy món không để lâu được, lát nữa cô lấy một ít đi, không thì lãng phí."
Lâm Nại không nói gì, Hà Thanh Nhu cho rằng cô đã đồng ý. Sau khi vào phòng và đặt đồ xuống, chị soạn vài món để Lâm Nại mang đi, nhưng cô lại ngồi lì trên ghế sô pha.
"Cô nên đi rồi." Hà Thanh Nhu thúc giục.
Mà Lâm Nại vẫn không hề động đậy, tựa như người không xương mà dựa lưng vào sô pha, ánh mắt không hề kiêng nể mà nhìn chị. Đáy lòng Hà Thanh Nhu như run lên, có gì khó hiểu đâu, nhưng nghĩ đến tối qua cô ở lại đây, kết quả...
Chị đi đến, muốn khuyên nhủ Lâm Nại về phòng của cô: "Cô không thể ở chỗ tôi mãi thế này, chỉ một lần thì thôi, chứ nhiều lần rồi bị người khác bắt gặp thì sao? Sáng nay Gia Nghi đã phát hiện, nếu cậu ấy biết là cô ở đây..."
"Sớm muộn gì cô Trì cũng sẽ biết," Lâm Nại cắt lời chị, kéo chị ngồi lên đùi mình. Hà Thanh Nhu giãy giụa muốn đứng dậy nhưng bị cô đè lại. Gương mặt cô đầy vẻ trịnh trọng, nghiêm túc nói: "Không chỉ riêng cô Trì, những người bên cạnh tôi, bên cạnh chị, tất cả bịn họ đều sẽ biết."
Hà Thanh Nhu ngơ ngác, bật thốt: "Có ý gì?"
Chị ngỡ ngàng, từ lúc Lâm Nại mang chị đi gặp Tống Thiên Trung thì chị đã ngỡ ngàng.
"Chị nói đi?" Một cánh tay của Lâm Nại ôm ngang hông chị, đôi môi mỏng đã kề sát bên gò má chị nhưng vẫn chưa chạm vào, hơi thở ấm áp đều phả vào chiếc cổ thiên nga của chị, "Chị thấy là ý gì..."
Sống lưng Hà Thanh Nhu cứng còng, trái tim trong lồng ngực bỗng đập thình thịch, vừa giật thót lại vừa hoảng loạn. Chị biết hàm ý trong lời của Lâm Nại, nhưng chỉ cần cô không nói ra, chị cũng có thể giả vờ không hiểu. Nhưng giờ Lâm Nại bỗng muốn làm rõ, chị không khỏi cảm thấy chột dạ, muốn né tránh.
Thế nhưng Lâm Nại cuốn lấy chị, khiến chị không né tránh được. Chị hơi ngẩng đầu và thẳng lưng, hơi nóng trên cổ khiến chị hơi khó chịu, nhưng vì biên độ động tác quá lớn, hơi thở vừa mập mờ vừa quyến rũ kia len lỏi theo cổ áo mà xâm nhập vào bên trong. Thật ra hơi thở kia rất nhợt nhạt, có điều hai người quá kề sát nhau, thế nên chị mới vô cùng mẫn cảm như vậy.
"Không biết." Chị trốn tránh, không dám nhìn cô.
Lâm Nại không thành thật, Hà Thanh Nhu cũng không ngăn cô, để mặc cô tiếp tục phóng túng. Cả hai người đều ăn ý không đề cập đến chuyện mới nãy.
"Còn ba ngày nữa là sinh nhật chị rồi, định tổ chức thế nào?" Lâm Nại đè giọng hỏi, bàn tay lại không để yên.
Hà Thanh Nhu chống tay trên ghế sô pha, không chịu ôm cô, vành tai hơi đỏ ửng: "Chỉ như ngày thường thôi, không có kế hoạch gì."
Triển lãm xe kết thúc vào ngày 2, ngay hôm sau là sinh nhật chị, nhưng còn nhiều việc phải làm nên chị không thể về thành phố trước mà phải ở lại trên núi. Có điều sinh nhật cũng chẳng có gì đặc biệt, mọi năm đều là mời vài người bạn, ăn uống rồi cắt bánh kem là xong việc, thế nên dù phải làm việc trong ngày sinh nhật thì chị cũng cảm thấy chẳng có gì.
"Vậy đến hôm đó, chị chờ tôi," Lâm Nại đặt từng nụ hôn nóng rực lên má, lên tai chị, "Hơi khuya một chút tôi sẽ đến."
Trì Gia Nghi nhất định sẽ tổ chức sinh nhật cho Hà Thanh Nhu, hẳn sẽ có cả những dồng nghiệp khác. Mà cô thì muốn ở riêng với chị, chỉ có thể đợi bọn họ tan tiệc, khi đó đêm khuya thanh vắng, sẽ không ai quấy rầy.
Hà Thanh Nhu không nói gì. Bàn tay Lâm Nại lạnh lẽo khiến chị không khỏi co rúm lại. Dường như Lâm Nại oán trách chị không trả lời, bàn tay càng hành động thô lỗ hơn, càng thúc ép chị hơn. Hà Thanh Nhu bị đau, bèn cắn môi gật đầu đồng ý.
"Cô mau đi đi," Chị lí nhí nói, cố gắng đè nén sự khác lạ trong giọng điệu, "Ngày mai còn phải làm việc."
"Ngày mai cùng đi, dù sao cũng phải dậy rất sớm, sẽ không ai thấy."
"Không..." Chị còn chưa nói xong, Lâm Nại đã hành động trước. Tay chị bị kéo đến đặt trên một nơi mềm mại, ngàn vạn lời nói đều chôn vùi vào nơi đây.
Món đồ màu đen bị Lâm Nại quăng bừa xuống đất, cô rất biết cách đốt lên ngọn lửa trong lòng Hà Thanh Nhu, sau đó không hề ngượng ngùng mà hỏi: "Muốn không?"
Tuổi hai mươi ba và hai mươi tám khác nhau ở chỗ, một bên thì thẳng thắn và bộc trực, bên kia thì ẩn ý và hàm súc. Giữa hai người cách nhau một thứ gọi là rụt rè, mà rụt rè là một ngọn núi lớn. Hà Thanh Nhu không thể nói ra những lời trần trụi chứa đầy du͙ƈ vọиɠ như vậy, nhưng khi nghe được, trái tim chị lại rung động không ngừng.
Danh Sách Chương: