Áng mây che phủ vầng trăng, mặt đất rơi vào bóng tối vô tận.
Tuy là người hỏi nhưng Lâm Nại không hề kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của chị. Hà Thanh Nhu vốn đang mơ màng, bị cô làm như vậy, cảm xúc cực kì mãnh liệt. Sợi dây bịt mắt kia cũng có thêm công dụng mới.
Hà Thanh Nhu giãy giụa đôi tay đang bị trói, Lâm Nại lấn đến.
Mới nãy cô gái này còn đối đãi rất tốt và vô cùng dịu dàng với chị, thế mà giờ đây, cô như biến thành một người khác, vừa xấu xa vừa mạnh bạo, không thể ngăn cản được. Hà Thanh Nhu đè cô lại, chị vẫn còn chút lí trí. Nơi đây là ngoài trời, hai người ở trong xe, đã vậy còn rất gần khu nhà khách, nếu có người đến...
Chị không sẵn sàng, nhưng Lâm Nại càng hiểu chị hơn cả bản thân chị.
Gần đến thời khắc quyết định, Lâm Nại mở một chiếc bαo ƈαo sυ ngón tay và đeo vào ngón giữa, đầu chôn ở cổ chị, từ từ di chuyển về phía trước, rồi cô bất chợt há miệng ngậm lấy cổ họng chị, dùng răng khẽ gặm cắn nhẹ nhàng trên da chị, như thể muốn cắn nuốt chị, hòa vào máu thịt.
Bởi còn ở trong xe, Hà Thanh Nhu cảm thấy thật xấu hổ, nhưng chị vẫn hơi ngẩng đầu lên, cả cơ thể và trái tim chị đều đang run rẩy. Có lẽ chị điên rồi, giờ phút này chị bỗng sinh ra chút cảm giác chờ mong.
Cuối cùng Lâm Nại cũng không cắn nữa, cô giữ chặt cằm chị, điên cuồng để lại dấu ấn trong khoang miệng ấm áp.
"Em không ép chị," Cô thở hổn hiển, trong tròng mắt đen như mực như chất chứa mưa sa bão táp sắp ập đến: "Nhưng sớm muộn gì..."
Cô không nói hết câu, còn lại đều thực tiễn lên cơ thể Hà Thanh Nhu.
Mây che phủ trăng thật lâu, mãi đến khi các cô về phòng, trời vẫn tối đen như mực. Đến khi các cô ra khỏi phòng tắm, vầng trăng mới xuất hiện trở lại, ánh trăng bàng bạc xuyên qua khung cửa sổ, chiếu rọi lên chiếc chăn trắng tinh.
Áo choàng của Hà Thanh Nhu vẫn được mặc gọn gàng trên người, Lâm Nại từ đằng sau ôm lấy chị làm càn. Hà Thanh Nhu nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể thấy được những cành cây cao ngoài cửa sổ phòng cô.
Gió đêm thổi qua, những phiến lá giữa các cành cây đung đưa xào xạc.
"Mệt không?" Lâm Nại mở mắt ra, buông thả cả một đêm khiến giọng nói của cô hơi khàn.
Cõi lòng Hà Thanh Nhu dậy sóng, chị nghiêng người, chỉ để lại tấm lưng trắng ngần cho cô.
Lâm Nại chống tay ngồi dậy, tiện tay khoác chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi lên người rồi cúi đầu hôn lên gò má chị: "Em đi lấy chậu nước nóng."
Hà Thanh Nhu không hé răng, rúc đầu vào trong chăn. Đợi cho Lâm Nại vào phòng tắm, chị mở đỏ mặt ló đầu ra, không biết là vì thẹn thùng hay vì ngạt thở. Rõ ràng chị lớn tuổi hơn, nhưng lại bị cô gái này đè ép chặt chẽ. Tối qua chị đã nói đến vậy rồi mà Lâm Nại vẫn chứ như không nghe thấy gì hết.
Nghĩ đến chuyện này, chị trở mình, quấn lấy chăn, trong lòng sinh ra một chút may mắn mà chẳng rõ lí do.
Lâm Nại bưng chậu nước nóng ra, trong tay còn cầm thêm một chiếc khăn bông mới tinh. Hà Thanh Nhu lập tức ngẩn người, mới nãy chị còn bối rối, không để ý đến lời của đối phương. Bây giờ hiểu ra, mặt chị liền nóng như lửa đốt.
Chị lúng túng đứng dậy, nắm chặt cổ áo sơ mi: "Tự tôi làm."
Áo sơ mi hiển nhiên là của Lâm Nại, hai người mặc cùng một kiểu. Còn chiếc áo hai dây màu trắng của chị đã bị ném vào một xó xỉnh nào đó từ lâu rồi.
Lâm Nại để chậu nước xuống, chị vội vàng nghiêng người đi vào phòng tắm.
Hẳn là vì xấu hổ, vậy nên chị rề rà ở bên trong thật lâu.
Lúc đi ra, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Lâm Nại ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng động bèn nghiêng đầu nhìn. Ở rìa ghế số pha, có một bộ áo quần thường ngày màu trắng gạo.
"Thay áo quần rồi đi." Lâm Nại nói, giọng điệu lộ ra cảm giác thỏa mãn, nhưng vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh, thản nhiên.
Hà Thanh Nhu ừ một tiếng, đi đến cầm áo quần. Bên dưới bộ đồ thường ngày màu trắng gạo là chiếc quần sooc màu trắng nhạt của chị. Chị chợt cảm thấy thật là xấu hổ.
Quần áo thường ngày là của Lâm Nại, không vừa với chị. Lâm Nại thấy ống quần hơi dài so với chị, trong mắt cô mang theo nét cười trêu: "Không ở lại thêm một lúc à?"
Hà Thanh Nhu túm cổ áo, nhặt quần sooc lên: "Chín giờ còn phải làm việc."
"Có muốn xin nghỉ không?"
Gần đây mệt mỏi, tối qua còn buông thả đến hơn nửa đêm, dẫn đến sắc mặt chị hơi tái nhợt.
Hà Thanh Nhu sửng sốt, chị nhớ tới hành vi ngang ngược của cô tối qua, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ mềm mỏng vô hại vào ban ngày. Ánh mắt chị phức tạp: "Không cần, hôm nay khá bận rộn, có nhiều việc phải làm."
Lâm Nại nghiêng người dựa vào sô pha: "Tối nay em đến đón chị."
Hà Thanh Nhu nhét quần sooc vào túi xách khiến chiếc túi trở nên căng phồng. Chị lập tức đi đến mở cửa ra ngoài.
May mà trên hành lang không có ai cả, Hà Thanh Nhu lặng lẽ về phòng, thay đồ rồi mới ra ngoài.
Hôm nay chị đến muộn mấy phút, nhưng công việc ở khu triển lãm trong nhà đều tiến hành đâu vào đấy. Tiểu Ngô sắp đặt mọi thứ theo những gì chị đã căn dặn. Cô bé thấy chị đến bèn báo cáo tình hình mấy ngày nay với chị.
Hà Thanh Nhu lơ đãng nghe rồi sắp xếp để Tiểu Ngô đi giám sát tiến trình công việc.
Thật ra việc hôm nay cũng không nhiều, nếu hoàn thành sớm, chiều mai có thể về công ty rồi. Hà Thanh Nhu tranh thủ thời gian đi WC một chuyến. Trong lúc rửa tay, chị phát hiện trên gáy có một có một vết màu đỏ nhỏ chừng móng tay, bị tóc dài che khuất nên nhìn không rõ lắm. Sáng nay chị đi vội, cũng không phát hiện ra nó.
Chị nhìn vào gương, dùng phấn nền đánh lên, cuối cùng cũng xem như che đi phân nửa.
Sau khi ra khỏi WC, Hà Thanh Nhu gặp được Tống Thiên Trung. Bên cạnh Tống Thiên Trung là ba nhân viên của Quốc Tế Hòa Tín, ba người nọ dè dặt nói chuyện, vẻ mặt Tống Thiên Trung oai nghiêm, chân mày nhíu chặt.
Hà Thanh Nhu đang rối rắm xem hiện tại có nên chào hỏi không thì Tống Thiên Trung thấy chị.
"Giám đốc Tống," Chị lên tiếng, "Giám đốc đến đây thị sát ạ?"
Biểu cảm của Tống Thiên Trung dịu đi nhiều, ông xua tay ra hiệu các nhân viên rời đi, rồi tự mình đi đến chỗ chị: "Tôi tới xem qua thôi."
Hà Thanh Nhu bước đến: "Lần hợp tác này với quý công ty đã kết thúc thành công và tốt đẹp, xin cảm ơn giám đốc Tống."
Lần này Tống Thiên Trung công khai lẫn âm thầm giúp đỡ chị không ít, chị đều khắc ghi trong lòng. Mới đầu chị còn lo rằng khó mà xử lí chuyện hợp tác, không ngờ Tống Thiên Trung sắp xếp mọi chuyện một cách thỏa đáng, hoàn toàn không để chị phải bận lòng lo nghĩ.
"Có liên quan gì tôi đâu, tôi chỉ đi ngang qua thôi," Tống Thiên Trung xua tay, "Nhưng mà cháu đấy, một mình đảm nhận mọi việc, quả là hậu sinh khả úy. Hồi bằng tuổi cháu, tôi vẫn còn lông bông lắm cơ."
"Giám đốc Tống khen nhầm rồi."
Tống Thiên Trung hiền hậu cười nói: "Cháu và A Nại đều rất giỏi. Trong đám thanh niên hiện giờ, chỉ có hai cháu là khiến người khác bớt lo thôi."
Đám thanh niên mà ông nói bao gồm cả hội Diệp Tầm. Hà Thanh Nhu hơi ngạc nhiên, không hiểu sao ông ấy lại tính cả chị vào. Nhưng vẻ mặt của chị vẫn bình tĩnh, không nói nghi vấn này ra, tiếp tục tán gẫu cùng ông.
"A Nại đâu?" Tống Thiên Trung hỏi, "Hôm qua con bé nói sẽ đến khu triển lãm trong nhà, mà sao giờ này vẫn chưa đến. Nó có chuyện gì khác à?"
Hà Thanh Nhu bình tĩnh, ung dung, vờ như không biết: "Có thể là giám đốc Lâm bận việc, ngày hôm nay tôi cũng không thấy cô ấy. Giám đốc Tống muốn tìm cô ấy sao?"
Tống Thiên Trung lắc đầu: "Hai giờ chiều nay tôi bay rồi, muốn gặp con bé một lát. Nhưng nếu con bé không có ở đây thì thôi vậy, tôi chuẩn bị đi rồi."
Ông đưa tay lên nhìn đồng hồ.
"Giám đốc Tống có thể gọi điện thoại cho giám đốc Lâm xem, triển lãm xe đã kết thúc, cô ấy hẳn là có thời gian rảnh." Hà Thanh Nhu nói. Người thế hệ trước không quá thích sử dụng di động này nọ.
"Thôi được rồi," Tống Thiên Trung nói, "Nó cũng chẳng trò chuyện được với tôi mấy câu, đến đây cũng chỉ biết nhìn thôi."
Hà Thanh Nhu không biết làm sao tiếp lời.
"Lần sau đến Bắc Kinh, nhớ cùng A Nại đến chỗ tôi chơi nhé, tôi còn chờ trà của cháu đấy."
Đôi mắt Hà Thanh Nhu lộ nét cười: "Chắc chắn rồi ạ, đến lúc đó còn phải làm phiền giám đốc Tống."
Tống Thiên Trung khách sáo trả lời chị.
Lại chuyện trò đôi câu thì có người đến tìm ông, hẳn là cần xuất phát rồi. Quả đúng là vậy, Tống Thiên Trung chào tạm biệt Hà Thanh Nhu. Hà Thanh Nhu tiễn ông đến cửa khu triển lãm, nhân viên Quốc Tế Hòa Tín cũng đến tiễn ông.
Đến trưa, Hà Thanh Nhu vừa ăn cơm xong thì Lâm Nại đến.
Cô tiếp quản công việc một cách rất quen thuộc, đồng thời đang dặn dò Tiểu Ngô cái gì đó, Tiểu Ngô gật đầu không ngừng.
"Không phải buổi tối mới đến sao?" Hà Thanh Nhu hỏi. Chân chị vừa nhức vừa mỏi, đều là nhờ người này ban tặng cả. Đứng cả nửa ngày, giờ càng thêm bực bội.
"Em nghe bọn họ nói công việc ở đây sắp xong rồi, bèn đến chờ luôn." Ánh nhìn của Lâm Nại lặng lẽ lướt qua giữa hai chân chị, cô khẽ nhíu mày, "Đau lắm sao?"
Tối qua cô có hơi dữ dội, không khống chế được.
Hà Thanh Nhu nghiêng mặt đi, vờ như không nghe được. Tiểu Ngô vẫn còn đứng bên cạnh kìa.
Cũng may Tiểu Ngô không hiểu gì, cô bé thấy hai sếp đứng cùng nhau, chỉ ước gì nhanh chóng tránh xa, bèn mượn cớ làm việc rồi đi trước.
"Hỏi chị đấy," Rõ ràng Lâm Nại mặc kệ Tiểu Ngô hay là người khác, "Có phải đau nhức không?"
Hà Thanh Nhu thật sự muốn đào lỗ chui xuống cho rồi.
"Ban nãy giám đốc Tống đến," Hà Thanh Nhu hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Cô không có ở đây, ông ấy đi rồi."
"Em biết, em đã tiễn ông ấy xuống núi." Lâm Nại bước đến gần chị một bước.
Hà Thanh Nhu ngớ ra, không phải Tống Thiên Trung lên xe trước cửa nhà thi đấu đi luôn sao?
"Sao vậy?" Lâm Nại thấy chị ngớ người, cô đoán được chuyện đã xảy ra, bèn cong môi cười, "Ông ấy lừa chị à?"
Hà Thanh Nhu nghiến răng, rõ ràng là chị bị lão cáo già Tống Thiên Trung gài hàng rồi. Tống Thiên Trung vờ như đang hỏi thăm Lâm Nại, nhưng thực tế là ông đang thăm dò quan hệ của chị và Lâm Nại. Nhớ đến những lời cuối cùng của ông, tâm trạng Hà Thanh Nhu thật phức tạp.
"Không có, chỉ tán gẫu vài câu."
"Ồ."
"Cô tiễn giám đốc Tống xuống núi hồi nào?" Hà Thanh Nhu hỏi, Tống Thiên Trung trông đường hoàng đạo mạo, chị thực sự chẳng hề đề phòng gì ông ta.
"Mười hai giờ rưỡi đến chân núi, ông ấy bay buổi tối."
Hà Thanh Nhu: "..."
"Chú Tống nhờ em chuyển lời cho chị, đừng quên trà của ông ấy." Lâm Nại nhìn biểu cảm của chị, độ cong trên khóe môi càng lớn hơn nữa, "Ông ấy còn bảo khi nào chị đến Bắc Kinh, ông ấy sẽ tự mình xuống bếp chiêu đãi, dặn chị phải nhớ đến đấy nhé."
Hà Thanh Nhu thật sự cạn lời.
Lâm Nại lặng lẽ xoa lưng chị, hỏi nhỏ: "Đau eo không?"
"Cô làm gì vậy," Hà Thanh Nhu lập tức cách xa nửa bước: "Cô không có việc gì cần làm à?"
"Làm xong cả rồi, đến đây chờ chị." Lâm Nại rụt tay về.
"Tôi còn rất nhiều chuyện." Hà Thanh Nhu ra vẻ trịnh trọng mà nói nhăng nói cuội.
"Vậy em phụ chị."
"Không cần." Hà Thanh Nhu nói, vừa dứt lời, chị lại nghĩ đến ban nãy Lâm Nại vừa giúp đỡ sắp xếp công việc, giờ có từ chối cũng muộn rồi.
Chị nhìn cô, ấp úng: "Cô sang bộ phận hậu cần giúp tôi kiểm kê một chút đi."
Bộ phận hậu cần nằm phía bên kia khu triển lãm trong nhà, cách nơi này một khoảng xa.
Chị đang đẩy cô ra xa.
"Được, sau khi xong em lại đến." Lâm Nại chẳng thấy có vấn đề gì cả, dù gì cô đến là để phụ chị một tay mà.
"Ừ." Hà Thanh Nhu gật đầu rồi chuẩn bị đi làm việc tiếp.
"Đúng rồi." Lâm Nại gọi chị lại, "Tối nay tụi Tưởng Hành Châu muốn mời chị ăn cơm, chị có rảnh không?"
Hà Thanh Nhu ngạc nhiên: "Có chuyện gì à?"
"Không rõ lắm," Lâm Nại nói, "Nhưng em thấy bọn họ đang chuẩn bị rồi, hình như là muốn tự nấu."
Hà Thanh Nhu cảm thấy khá là đột ngột.
Danh Sách Chương: