Một thanh niên ngoại hình tuấn tú ngồi trên một chiếc ghế vuông gỗ đàn hương, tay bưng một cốc trà thơm, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thần thái ung dung tao nhã.
Bên cạnh thanh niên là một người đàn ông trung niên đội mũ vuông, mặc áo dài, để râu cá trê, dáng người hơi béo, trông có vẻ như là quản gia.
Thanh niên đang nhíu mày nhìn chằm chằm hai người ở cách đó không xa. Một người bị đặt trên cáng, cả người dính máy, tay chân bị băng vải và kẹp gỗ để cố định cơ thể.
Bên cạnh cáng là vài tên thanh niên đồ đen. Trong đó có một người đang nơm nớp lo sợ kể lại mọi chuyện xảy ra ở chi nhánh nhà họ Hàn, lúc nói chuyện còn thỉnh thoảng nhìn về phía thanh niên với ánh mắt cung kính sợ hãi.
Hắn ta chính là nhân vật trẻ tuổi tài năng xuất chúng nhất nhà họ Hàn. Đối với thuộc hạ làm việc không xong, hắn ta luôn lạnh lùng vô tình, gần như là tàn nhẫn.
Hiện giờ bọn họ không chỉ làm hỏng chuyện mà đối phương giao cho, Hàn Nguyên còn bị người đánh gãy tứ chi, bọn họ tất nhiên là cực kì sợ hãi.
Nhưng mà, ngoài dự đoán của mọi người là sau khi nghe bọn họ báo cáo xong, thanh niên chỉ nhẹ nhàng phất tay lên nói: “Biết rồi, nâng hắn ta đi đi, nhớ chữa trị cho tốt.”
Đám thanh niên đồ đen nghe vậy thì rất ngạc nhiên, rồi vội vàng cúi người hành lễ, nâng Hàn Nguyên đang nằm trên cáng đi ra ngoài.
Đợi bọn họ đi rồi, thanh niên mới buông cốc trà trong tay xuống, nghiêng đầu nói: “Trần quản gia, ông thấy sao?”
“Thiếu chủ, Hàn Mộc rõ ràng là phế mạch trời sinh, không thể tu luyện, sao có thể đánh thắng được Hàn Nguyên đã là Võ Đồ bốn sao và từng tu luyện võ kỹ được?”
Thanh niên nghe vậy thì hơi nhướng mày nói: “Ông cảm thấy bọn họ dám lừa ta?”
Nghe vậy, Trần quản gia lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng sửa miệng: “Thiếu chủ đừng hiểu lầm, tiểu nhân chỉ cảm thấy việc này rất kỳ lạ, có khi nào là Sở cô nương ngầm giúp Hàn Mộc không?”
Thanh niên nheo mắt lại.
“Có thể là vậy, cũng có thể là tên vô dụng kia có được kỳ ngộ, bản lĩnh mới tăng lên một chút.”
“Thiếu chủ, Hàn Mộc dám nổi gan nhúng tay vào hôn sự của thiếu chủ và Sở cô nương, hay là để ta phái người đi dạy dỗ hắn một trận?”
Nghe vậy, thanh niên xua tay nói: “Dạo này gia gia đang bàn bạc với các vị trưởng lão trong hội trưởng lão về việc tuyển chọn gia chủ trong đại bỉ gia tộc vào nửa năm sau.
Có vài lão già từng chịu ơn của Hàn Khiếu Thiên, chậm chạp không chịu đồng ý. Hiện giờ bọn họ chịu áp lực từ gia gia, đã có ý định đồng ý rồi. Vậy nên chúng ta không thể ra tay với chi nhánh nhà họ Hàn vào lúc này được.”
Trần quản gia hiểu ra, rồi có chút không cam lòng nói: “Chẳng lẽ chúng ta phải bỏ qua cho hắn hả?”
Nghe vậy, thanh niên nở nụ cười lạnh băng: “Ha ha… năm xưa Hàn Khiếu Thiên phế tu vi của phụ thân ta, thù này không đội trời chung, hắn đã chết rồi, tất nhiên phải tính nợ lên hai đứa con trai của hắn. Chờ thêm vài ngày nữa, khi hội trưởng lão đưa ra quyết định, rồi ra tay với bọn họ cũng không muộn.
Còn cả Sở Hàn Tâm nữa, cô gái mà Hàn Thần ta coi trọng, không trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta được đâu. Ông chỉ cần phái người theo dõi hướng đi của chi nhánh nhà họ Hàn là được rồi.”
“Vâng, thiếu chủ!”
…
Sáng hôm sau, Hàn Mộc ngồi dậy từ trên giường, vươn vai duỗi người, cảm thấy tinh thần tỉnh táo, tinh lực dư thừa.
Hàn Mộc quay người nhảy xuống giường, đang định đi ra ngoài rửa mặt thì chợt phát hiện bờ vai đau đớn hôm qua, bây giờ không còn đau đớn nữa. Hắn thử vặn vẹo vài cái, cũng linh hoạt tự nhiên.
“Ơ?”
Hàn Mộc sửng sốt, chợt nhớ tới hôm qua uống một giọt “linh dịch sinh mệnh”.
“Chẳng lẽ là khôi phục thật rồi?”
Hàn Mộc nửa tin tưởng nửa nghi ngờ cởi áo trên ra, quả nhiên trên vai không còn một chút sưng đỏ nào.
Hắn thử mở nơ con bướm trên đầu, kéo băng gạc ra xem…
Vết thương trên trán đã đóng mài, gỡ nhẹ ra xem thì chỉ còn vết đỏ nhạt, chắc là sẽ nhanh chóng biến mất.
Tận mắt chứng kiến cái cảnh thần kỳ kia, Hàn Mộc vốn dĩ còn mang vài phần nghi ngờ về lời nói của Tiên Nhi, lúc này đã hoàn toàn tin tưởng.
Không hổ là thần khí, dù có bị hỏng nhẹ thì cũng thần kỳ như thế kia, không uổng công mình ném vào hàng vạn đồng vàng!
Nghĩ đến đồng vàng, Hàn Mộc lập tức có suy nghĩ.
Hiện giờ thân thể hắn đã khỏe mạnh rồi, hôm nay hắn có thể đi quận thành khảo sát tình hình, để sớm nghĩ ra cách kiếm tiền mua sắm linh thạch tu luyện.
Gia chủ nhà họ Hàn thật sự là rất nghèo!
Sau khi rửa mặt chải đầu, Hàn Mộc quấn băng gạc lên trên đầu. Rốt cuộc thì ai cũng sẽ cảm thấy quỷ dị với tốc độ khôi phục biến thái như thế. Hàn Mộc không biết giải thích thế nào nên dứt khoát giả vờ còn bị thương cho xong.
Hắn đi về phía tiền đường nhà họ Hàn. Phía tiền viện lại truyền đến tiếng ồn ào và tiếng gõ vỡ gạch ngói loảng xoảng.
Hàn Mộc giật mình, thầm nói chủ mạch trả thù nhanh vậy sao, mới sáng sớm mà đã đánh tới cửa rồi?
Hắn bước nhanh ra tiền đường, nhìn lên thì thấy ngây ngẩn cả người.
Trong tiền viện Hàn phủ có rất nhiều người, bảy tám người thợ nề đang rải rác ở các nơi, xếp gạch, lát gạch… khí thế hừng hực mà làm việc.
Trương quản gia tươi cười đầy mặt, dẫn hai người đàn ông trung niên có vẻ là đốc công đứng trong sân chỉ trỏ xung quanh đại đường Hàn phủ, dường như đang bàn bạc phương án sửa nhà.
Ở góc phía đông nam, cách gần vị trí nhĩ phòng, tiểu loli Băng Nhi đang bận rộn túi bụi.
Nàng chống nạnh eo nhỏ, chỉ huy hai người bán hàng rong để hai sọt to gà con vào trong hàng rào vừa dựng lên, rồi bảo hai người trồng rau khiên hết rau dưa thịt cá vào trong phòng bếp.
Tiểu loli ngước cằm, ưỡn bộ ngực có vẻ bằng phẳng, mặt mày tràn đầy vẻ vui sướng tự hào. Từ khi đi đến chi nhánh, đây là lần đầu tiên Băng Nhi có thể ra tay rộng rãi mua đồ cho gia tộc.
Nhìn dáng vẻ người hầu gia đình giàu có, ra tay hào phóng rộng rãi của Trương quản gia và Băng Nhi, gia chủ Hàn Mộc nghèo tới mức lửa sém lông mày không nhịn được cười khổ. Nhưng mà trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp, lúc này Hàn gia mới có dáng vẻ của một gia tộc.
“Nhìn cái gì vậy hả? Sao còn chưa qua ăn sáng?”
Phía sau chợt truyền đến một giọng nói lành lạnh. Hàn Mộc sửng sốt, quay đầu lại nhìn mới phát hiện trong đại sảnh, Sở Hàn Tâm đang ngồi trước bàn ăn sáng.
Hôm nay Sở Hàn Tâm vẫn mặc chiếc váy trắng thanh nhã mộc mạc. Mặt mày nàng vẫn mang vẻ lạnh nhạt như ngày thường, nhưng mà Hàn Mộc lại có thể cảm nhận được rằng trong ánh mắt bình tĩnh của nàng có thêm chút ấm áp và sáng ngời.
Lúc này, nàng đang vừa ăn sáng vừa ngắm cảnh tượng náo nhiệt trong sân.
Hàn Mộc cười nhe răng với Sở Hàn Tâm, rồi đi tới ngồi xuống ăn sáng.
“Vết thương trên người sao rồi?” Sở Hàn Tâm nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên kia, thuận miệng hỏi.
“Ha ha… đã khỏe hơn rất nhiều rồi, nhất là trên vai, cách xoa bóp của đại tỷ rất tuyệt vời, hay là hôm nay đệ lại đi phòng tỷ, để tỷ…”
Hàn Mộc vừa nịnh nọt một câu, đang định thuận thế lấn tới thì bị Sở Hàn Tâm cắt ngang, lạnh lùng nói: “Tỷ không rảnh. Đệ không mọc tay hả?”
“Ừ… vậy thôi đi.”
Bị Sở Hàn Tâm vô tình từ chối, Hàn Mộc đành phải ngượng ngùng nói ừ, đồng thời lén nhìn mặt bên của Sở Hàn Tâm.
Quả nhiên, người đẹp làm gì cũng đẹp, ngay cả động tác ăn cháo hoặc gắp thức ăn cũng rất mê người.
Nhìn phong thái ung dung tao nhã của Sở Hàn Tâm, Hàn Mộc lại vô thức nhớ đến ngày hôm ấy, hắn vô tình mở cửa phòng Sở Hàn Tâm, thấy được cái cảnh hương diễm kia.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc không nhịn được, có chút mất quy củ mà dòm ngó lung tung trên cơ thể mềm mại của Sở Hàn Tâm.
Đúng lúc này, Sở Hàn Tâm vốn dĩ đang ngơ ngác nhìn ra ngoài sân, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hàn Mộc.
Hàn Mộc giật nảy mình, suýt chút nữa đánh rơi bát cháo trong cơn có tật giật mình của mình. Hắn vội vàng thu ánh mắt lại, nói sang chuyện khác: “Ơ, sao không thấy Tiểu Lôi?”
Sở Hàn Tâm trừng hắn một cái, nói: “Tiểu Lôi bị thương không nhẹ, bây giờ còn chưa xuống giường được. Sáng nay tỷ và Băng Nhi có đi thăm hắn rồi, miệng vết thương đã bôi thuốc, còn có thêm linh thạch phụ trợ, tình hình khôi phục khá tốt.”
“Linh thạch?”
Có thể nói, hiện nay Hàn Mộc cực kì nhạy cảm với hai chữ “linh thạch.”
Thấy vậy, Sở Hàn Tâm nhướng mày nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hàn Mộc, hỏi: “Nghe Trương quản gia nói đệ hỏi thăm Băng Nhi làm sao để mua linh thạch. Sao hả, đệ cần linh thạch hả?”