Chỉ cần chủ nhân cố gắng tu luyện, khi thực lực của ngươi tăng lên, nắm giữ nhiều lực lượng và thần thông của Hũ Luyện Yêu, hoặc là tìm kiếm khí hỗn độn để chữa trị Hũ Luyện Yêu.
Thì đám yêu ma kia không chỉ không trốn thoát được phong ấn, mà còn phải để mặc cho chủ nhân sử dụng trong tương lai, sự sống hay chết của bọn họ đều phụ thuộc vào một suy nghĩ của chủ nhân.”
Sắc mặt Hàn Mộc hơi khó coi. Nói vậy thì Hũ Luyện Yêu đúng là một thần khí thượng cổ, nhưng nó lại mang theo một nguy hiểm rất lớn.
Có điều, nghe lời nói của Tiên Trong Hũ thì mình và Hũ Luyện Yêu đã trói định với nhau, không thể nào thoát được nữa.
Hàn Mộc đè nén cảm giác bất ngờ sợ hãi, hỏi: “Khí hỗn độn là cái gì?”
Cô gái đáp: “Trước khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, trong thiên địa tràn đầy khí hỗn độn, mọi bảo vật hỗn độn đều được ra đời trong khí hỗn độn.
Sau này thiên địa mở mang, khí hỗn độn hóa thành vũ trụ, ngưng tụ vạn vật sao trời, rồi gần như hoàn toàn biến mất, hiện nay rất khó để tìm thấy khí hỗn độn trong thiên địa.”
Hàn Mộc nhíu mày: “Đã vậy thì sao ta có thể tìm được khí hỗn độn?”
Cô gái cười nhạt: “Bổn tiên không trông chờ việc ngươi tìm được khí hỗn độn. Dù không có khí hỗn độn, thì ngươi cũng có thể dùng thân thể hấp thu linh lực đi tẩm bổ cho bổn tiên.”
Hàn Mộc nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Vậy ta… được chỗ tốt gì?”
Cô gái nhìn thẳng vào mắt Hàn Mộc, đôi mắt đẹp sáng như sao trời kia dường như có thể nhìn thấu lòng người.
Nàng ta mỉm cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn trở thành linh võ giả, có được thực lực mạnh mẽ, làm chủ vận mệnh của chính mình, giúp đỡ người nhà thoát khỏi khốn khổ?”
Hàn Mộc giật mình, cố nén sự kích động trong lòng mình, nói: “Nhưng mà ta là trời sinh phế mạch, không thể nào tu luyện được.”
“Ha ha…” Cô gái cười ha ha, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ khinh thường.
“Nếu ngay cả một vấn đề nhỏ như vậy mà bổn tiên cũng không giải quyết được, thì sao bổn tiên có thể xứng với cái danh bảo vật hỗn độn? Hơn nữa, Hũ Luyện Yêu còn phải dựa vào linh lực của ngươi để nuôi dưỡng, bổn tiên tất nhiên là có thể làm ngươi tu luyện rồi.
Đồng thời… bổn tiên cũng có thể làm ngươi khôi phục thành một người đàn ông thật sự.”
Cái gì?
Một câu nói cuối cùng của nàng ta khiến Hàn Mộc không hiểu ra sao.
“Chắc ngươi chưa biết đâu nhỉ, thân thể ngươi bị hạ độc nhiều năm, chẳng những trời sinh phế mạch, mà còn bị mất năng lực nam nữ, chỉ có bổn tiên mới có thể giúp được ngươi thôi.”
“Cái gì? Còn có chuyện này nữa hả?”
Hàn Mộc cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ thân thể mình còn có khuyết điểm chết người như vậy, cái khuyết điểm này còn khiến người ta phát điên hơn cả không thể tu luyện nữa.
Thảo nào lúc mình ở rể nhà họ Chu, nhà họ Chu không hề để ý đến sự sống chết của mình. Ngay cả kỹ năng cơ bản của ăn cơm mềm cũng không có, thì có thể được người ta thích mới là lạ đấy.
“Cô… thật sự có thể khôi phục giúp ta hả?” Hàn Mộc còn một chút nghi ngờ cuối cùng.
Nàng ta cười nói: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính thức trở thành chủ nhân mới của ta, ta tất nhiên sẽ thay chủ nhân giải quyết phiền phức rồi.”
Dứt lời, nàng ta búng tay một cái, một luồng ánh vàng bay thẳng vào giữa mày Hàn Mộc.
Hắn cảm thấy đầu óc đau đớn, tin tức liên tục ùa vào. Một lát sau, một bộ công pháp tên “Đạo Huyền” huyền ảo khó hiểu dài ngoằn in sâu vào trong đầu hắn.
Tuy rằng Hàn Mộc cảm thấy nội dung cực kì khó hiểu, nhưng mà hắn lại có thể ngâm nga mượt mà từng câu từng chữ, đúng là vô cùng kỳ diệu.
Tiên Trong Hũ nói: “Đây là công pháp tên ‘Đạo Huyền’, do vị chủ nhân thứ ba của ta sáng tạo ra.
Chủ nhân ngươi ‘trời sinh phế mạch’, thật ra là linh mạch đang ở trong trạng thái khép kín, không thể nào tiến hành vận chuyển linh khí. ‘Đạo Huyền’ có thể nắm giữ vận mệnh đất trời, thay đổi khí vận bản thân và khai thác linh mạch nâng cao phẩm chất linh mạch của ngươi.”