Lịch sinh hoạt hàng ngày ở Lạc Dược Trai cũng dần đi vào quỹ đạo, với gã có thể là mới mẻ, còn đối với những đứa khác, đến nay đã được hơn một tuần, sự xuất hiện của tiểu đệ đệ này cũng không làm gián đoạn nhiều nhịp sống của chúng.
Lạc Thạch khoảng thời gian này cũng đều tăm tắp tập luyện không sai một ly, chẻ củi đã vượt lên bốn trăm lần, còn gập bụng đạt hai trăm năm mươi cái, cơ bắp bị quá tải, đau nhức thì luôn được kịp thời xử lý, cộng với ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, nên gã kiểm soát rất tốt các giai đoạn gia tăng độ khó của bài tập cho phù hợp với cơ thể mình.
Gã cũng vẫn chưa hoàn toàn nắm được ‘Nội Thị’, sau ba bốn lần thử đều gặp phải cái ‘ma niệm’ kia mà bị cưỡng ép rút về. Lạc Thạch cũng hiểu hiện giờ thể lực của gã chưa đủ duy trì trạng thái này lâu, nên tất nhiên không đủ sức mạnh bộc phát để xuyên phá. Gã tự tin chỉ cần lớn hơn một chút nữa, cường thế đập tan cái động khẩu kia hoàn toàn là chuyện trong khả năng.
...
Hôm nay lại đến ngày Chẩn Y miễn phí, từ năm giờ sáng nhà bếp đã nhộn nhịp gia nhân ra vào, khiến Lạc Thạch đành bỏ dở bài tập chẻ củi, sớm quay về phòng.
Phiên bà bà cũng đã hứa với mấy đứa nhỏ nhất, sau bữa sáng sẽ dắt chúng ra ngoài chợ Bách Hộ Thôn chơi để mở mang tầm mắt, tiện đường mua sắm các thứ cần thiết. Chợ thôn vào ngày này trong tháng cũng nhộn nhịp hơn hẳn, vì các con buôn ở Bách Tính Hạt cứ mỗi chu kỳ mười lăm ngày là quay lại thôn này một lần. Bọn trẻ biết được du ngoạn thì phấn khích vô cùng, những đứa lớn hơn phải ở lại phụ trách Dược Khố có chút tiu nghỉu nhưng cũng không ghen tỵ, chúng cũng đã được đi xem họp chợ to nhiều lần rồi.
Một lúc sau, Phiên bà bà dẫn đầu, Mại Ngầu đẩy theo một xe không, cùng với gã, Lạc Niên, Lạc Ngoan, Lạc Khải và Lạc Phấn, bước ra khỏi cửa lớn Lạc Dược Trai, hướng chợ đi tới.
Lạc Khải thập tam sư huynh, mặt mũi bình thường không có gì đặc biệt, má lốm đốm tàn nhang lớn như da đồi mồi. Theo gã tìm hiểu thì nó khoảng tám tuổi, từ nhỏ bị bệnh ‘da hoá sừng’, thời này coi như bệnh lạ, kêu là ‘Bì Bối’. Đặc biệt bệnh của Lạc Khải này cũng thuộc loại rất nặng, vùng da nhỏ nơi bụng lấy rốn làm tâm đã biến thành một lớp vảy, nhưng nhẵn thín nâu bóng và cứng như mai rùa. Nếu không có cách chữa trị, khoảng mười lăm tuổi là Lạc Khải hoá thành ‘nhân quy bối giáp’, cứ thế cứng đờ như thân cây mà chết.
Đang đi cùng Lạc Khải, dáng bước cứng đờ chậm rãi, là Lạc Ngoan thập nhị sư huynh, gương mặt vuông chữ điền, hàm bạnh ra, mắt nhỏ dài, cái đầu cạo đinh nhìn gồ ghề dưới da khá kinh dị. Không chỉ dáng đi, cử chỉ của Lạc Ngoan cũng khá mất tự nhiên, hình thành nên do căn bệnh ‘rồi loạn tổng hợp canxi’, nên số lượng xương nó từ nhỏ thậm chí không giảm bớt mà còn mọc ra thêm (#1). Bệnh này cũng khiến răng mọc lên nhiều hơn, nên hàm bị bạnh rộng, thêm cái sọ nhấp nhô, trông dáng Lạc Ngoan lại càng thêm cứng đầu u lỳ. Chỗ xương bị gãy hay tổn thương hồi phục xong cũng xù xì và nặng nề, nếu chèn vào dây thần kinh thì đích thị tai hoạ kép. Xương mọc quá nhanh không có điểm dừng là đặc biệt nguy hiểm, điển hình dẫn đến bệnh ‘khớp vôi hoá’, đến khi trở nặng sẽ bất động không thể co duỗi, thế nên Nặc lão còn gọi nó là bệnh ‘Cốt Thực’.
Đứa bé nhất, trông chỉ khoảng sáu tuổi, tên Lạc Niên, nhưng lại là Thập nhất sư huynh, bị căn bệnh mang tên ‘Bất Lão’. Trái Đất tìm ra nguyên nhân là rối loạn hormone tăng trưởng, nên cơ thể sẽ dừng phát triển, mãi mãi bị kẹt trong hình hài trẻ con này. Lạc Niên tuổi thật chắc khoảng mười hai mười ba, ‘Bất Lão’ nghe ra thật hoành tráng nhưng sức khoẻ và dáng dấp thì đúng như đứa trẻ sáu tuổi, nói chung cũng khó thoát mệnh trời, thậm chí là vắn số.
Phấn Phấn cũng không ngồi trên xe, mà tung tăng nắm tay Phiên bà bà đi phía trước, hoạt bát nhí nhảnh. Hai bà cháu thực sự khá hợp nhau, đều tròn tròn dễ thương, nói cũng rất nhiều nữa. Phấn Phấn có vấn đề trong quá trình hấp thu dinh dưỡng, khiến cơ thể dù ăn rất ít đạm hay chất béo đều dẫn đến tăng cân mất kiểm soát. Lạc Thạch đoán nguyên nhân có thể là do ‘rối loạn chuyển hoá’ từ thức ăn thành năng lượng. Quá trình chuyển hoá này của cơ thể bình thường sẽ lấy ‘nhiên liệu’ từ mấy nguồn chính như: tinh bột, đạm và chất béo (#2,3,4). Thói quen ăn uống của thế kỷ 21 hướng cơ thể chọn tinh bột làm nguồn cung chính, hai cái còn lại chỉ là phụ. Nhưng có vẻ như mỡ và đạm được Lạc Phấn ăn vào, cơ thể hoàn toàn không có khả năng sử dụng, cũng không đào thải được hết khiến cô bé dù ăn ít vẫn béo lên. Chưa nói đến các bệnh về lâu dài như ‘tiểu đường’, ‘huyết áp cao’ hay tim mạch, cân nặng phát triển quá nhanh khiến khung xương và cơ bắp không thể đỡ nổi, phổi cũng sẽ khó khăn hơn trong việc hô hấp, dễ tự đè chết chính mình.
Lạc Thạch đang tò mò tranh thủ ngắm nhìn đường thôn, tre trúc mọc đầy, thỉnh thoảng còn đi qua ao nhỏ hay bãi cỏ lau, đều có trẻ con đang quanh quẩn vui đùa, nhác thấy nhóm người Phiên bà bà đều trố mắt nhìn, hiếu kỳ chạy theo một đoạn cười nói ý ới. Gió liu hiu quấn lấy mùi nông thôn dân dã toả đi khắp nơi, trâu bò đi lại loăng quăng, đường thôn cũng lớn dần ra, người dân đi lại khá tấp nập, gã bắt đầu cảm nhận được sinh khí của buổi họp chợ thôn một tháng hai lần này, càng lúc càng gần, càng lúc càng náo nhiệt.
Ngay cửa chợ đã thấy la liệt nông lâm sản được bày ra, con buôn và người mua trả giá ầm ĩ, trẻ con trong thôn coi mỗi lần họp chợ to là một cơ hội vui chơi, nên khu vực này càng thêm huyên náo.
“Khương Ngưu Nhục tươi mới săn đây, đồng giá một hào hai lăm xu một lạng, đến trước lấy phần ngon nha!!! Nhào dzô~”
“Quả Tây Hồng Cảnh Môn đế quốc đuê!!! Chỉ hai hào hai một cân, to mọng nhiều nước đuê...”
“Tôm Tám Đuôi phơi một nắng bắt ở Thác Bậc Thang đê!!! Một con tám hào, mười con chỉ sáu hào thôi. Số lượng có hạn, mãi dzô...”
“Ta lấy mười con!!!”
“Ta thu mua hết, gói về!”
“Gì chứ mày thằng chó này trêu ông phỏng?!”
Thỉnh thoảng lại nổ ra gây gổ nhỏ, có tí chửi bới cào cấu, nhưng cũng không thiệt hại gì lớn về người hay của.
Lạc Thạch hiếu kỳ nhìn về phía quầy tôm, nơi đang xảy ra náo nhiệt, trên giá treo mấy con tôm làm mẫu, con nào cũng có tám cái thân hình múp míp dù đã bị đem phơi khô, xoè ra như cái quạt, to cỡ cuốn sổ học sinh. Gã còn đang lồi mắt nhìn mấy con tôm kì dị, thầm nghĩ sao tự nhiên lại sinh ra được giống tôm sản lượng thịt nhiều cỡ này.
“Tôm này Địa Đàng Động ngươi không có phải không?”, Nặc lão lên tiếng như biết thắc mắc trong lòng gã, giải thích rõ ràng, giọng có chút tự hào vốn liếng phong phú “loài tôm suối nước ngọt này có tám thân mình, nên lực búng nhảy cực khoẻ, đủ cho nó mỗi năm vượt Thác Bậc Thang cao mấy ngàn mét một lần để đẻ trứng. Thác này nằm trong hệ thống Võng Hà, là con sông lớn chia nhánh như tấm lưới phủ khắp Nam Cương. Tính hàn, bổ máu, cường vị, thịt săn chắc đậm đà, thế nào?”
Lạc Thạch nhún vai, ngoái nhìn một bên khác ngay khi vào chợ cũng rộn ràng không kém, là khu chuyên bán da lông, nanh vuốt, sừng, nội tạng dã thú đã làm sạch và phơi khô. Mùi chỗ này khá khủng khiếp, ruồi nhặng cũng vo ve nhiều hơn, nhưng Phiên bà bà thì vẫn đang đứng nói chuyện với một tay thợ săn, ra dáng là chủ của cái gian này. Tên này khoảng tứ tuần, nhưng vẫn cơ bắp cuồn cuộn, lưng hùm vai gấu, tóc buộc đuôi ngựa, trên người nhiều vết thương đã lâu năm, mặt mũi sạm đen, mũi gẫy, môi sứt sẹo, đủ thấy cuộc đời săn bắn của hắn sôi động thế nào. Mại Ngầu thì đang chăm chỉ chất mấy bao tải lên xe, Lạc Niên đứng cạnh cầm giấy bút kiểm hàng, khá là thuần thục.
“Sừng của Độc Giác Thố (#5), Mật của Phệ Hùng Phong (#6), Nhung của Mão Miện Lộc (#7), còn có cả mề khô của Võng Hà Sa Kê (#8). Ừm, đều là nguyên liệu làm thuốc, phối hợp chọn lựa không tệ, rất có kiến thức..” Nặc lão liếc mắt cái liền thẩm định ra, gật gù khen.
Tay thợ săn cười hố hố, vừa đếm số xâu tiền xu vừa tít cả mắt, nói gì thì nói, trong cái Bách Tính Hạt này, thì Lạc Dược Trai cũng được coi như tử tế rõ ràng, tiền lúc nào cũng là đưa trước một nửa, rất háo phóng.
“Đúng là chỉ có dược sư các ngươi mới đặt mấy thứ vừa kì dị vừa khó săn như thế này. Bất quá thù lao rất xứng đáng, hô hô hô”
“Được rồi, Liệp Thương Dã Cẩu Đội các ngươi cũng kiếm chác từ Bàn bảo mẫu này khá quá nhỉ? Chúng ta không phải làm ăn lâu năm sao?” Phiên bà bà chống nạnh nói.
“Ấy nào dám, nào dám. Bàn bảo mẫu người xem, những thứ Lạc gia yêu cầu thu mua đội ta cũng rất cố gắng hoàn thành. Chỉ là mấy lần gần đây lại hay đặt nguyên liệu hiếm lạ, tới nỗi Đội trưởng Tật Lang của chúng ta trong cuộc săn gần đây chính thức biến thành người giống như tên rồi a. Hay thế này đi, phiền Bàn bảo mẫu sắp xếp cho huynh ấy một suất khám chữa ở Lạc Dược Trai trong hôm nay, giá cả lần tới lập tức liền có thể thương lượng a”.
“Hứ, từ khi nào mà Tàn Báo ngươi biết quan tâm đại ca vậy. Hai huynh đệ lúc nào cũng khắc khẩu, lần này lại cái tên thô lỗ ngươi đứng ra xin chạy chữa cho Tật Lang, là có ẩn ý gì hả?”, Phiên bà bà híp mắt nhìn ngang, giọng dè bỉu thấy rõ.
“Bàn bảo mẫu à, người biết Sa Kê khó bắt như thế nào mà, còn rất hung hãn nữa. Đại ca ta lại là chủ lực đội săn, ta sao dám có lòng khác chớ...”, giọng điệu Tàn Báo này khá lo lắng thương cảm, nhưng khi gắn lên cái bản mặt sứt ngang dẹo dọc của hắn, thì thực tế giống như mèo khóc chuột hơn, điểm diễn xuất chắc hẳn dưới không.
...
Lúc sau khi đã trao đổi buôn bán với Dã Cẩu đội xong, có vẻ Phiên bà bà cũng chấp thuận yêu cầu của tên kia, khiến hắn vẫy tay chào mãi cho đến khi cả bọn chui vào sâu trong khu chợ, khuất dáng.
Phấn Phấn cũng đã tranh thủ xin mua được vài con ‘tò he’ nhiều màu sắc, còn đang mải ngồi trên xe đẩy, tựa vào đống bao tải mới bốc, say mê ngắm nghía mấy con vật kì quái bằng bột này. Lọt thỏm bên cạnh là Lạc Niên, chăm chú cầm tờ danh sách mua hàng, lẩm nhẩm tính toán. Hai đứa Khải, Ngoan vẫn lầm lũi đi bên cạnh, thỉnh thoảng ngó đông ngó tây, cũng giống như Lạc Thạch, đây là lần đầu chúng theo Phiên bà bà đi chợ, nên khá khép nép và ít nói.
Vòng trong chợ, là các khoáng sản và lâm sản quý hiêm cao cấp hơn, quầy hàng cũng được dựng lên bằng gỗ tử tế khác hẳn so với vòng ngoài.
Phiên bà bà lại đang nói chuyện với chủ gian hàng chuyên săn đào thảo dược, biển hiệu là một tấm vải cài vào cây sào tre như lá cờ, trên ghi nghuệch ngoạc mấy chữ ‘Đặc sản Thiên Căn Lĩnh’.
Gã liếc vào trong gian hàng này, mùi ngai ngái của lá thuốc, vỏ cây khô chui vào mũi, khiến gã nhăn mặt. Từng đống như củi mục đen đúa buộc treo trên xà gỗ, trông giống củ gừng to có nhiều chân rễ tua tủa, mỗi đầu rễ lại có một hạt tròn tròn cỡ hạt đỗ.
Còn đang cau mày bởi mùi diệp lục tươi khô lẫn lộn, Lạc Thạch liền dán mắt vào mấy cái đống lủng lẳng kia, Nặc lão lập tức cất tiếng giải thích.
“Là Bách Ngọc Sâm sản vật đặc trưng ở Thiên Căn Lĩnh. Thứ cây này cắm rễ sâu vào lòng đất, truy tìm nguồn dinh dưỡng khoái khẩu của nó là loài Thôn Thổ Ngọc Trai, chỉ có ở ngọn núi Thiên Căn. Độ hiếm và dược hiệu của Bách Ngọc Sâm không phụ thuộc số năm tuổi, mà phụ thuộc số chân rễ đã hấp thụ được bao nhiêu con Thôn Thổ Trai có ngọc bên trong. Đủ một trăm viên ngọc treo trên mỗi đầu Sâm Căn, mới là lúc thu hoạch chuẩn nhất. Giải nhiệt, giải độc, giúp tinh thần minh mẫn, tăng khả năng xuân phòng, Thạch đầu tử ngươi hiện còn chưa nên dùng a”.
(#1): trẻ em mới sinh có xấp xỉ 300 mảnh, trưởng thành hoàn toàn chỉ còn lại 206 mảnh xương.
(#2): Carbonhydrate, tổng hợp ra từ tinh bột và đặc biệt là đường.
(#3): Protein.
(#4): Lipid.
Google-sama để biết thêm nhé các bạn.
(#5): thỏ một sừng.
(#6): ong hút mật gấu.
(#7): giống hươu nai, sừng như vương miện.
(#8): con gà ăn cát sông Võng Hà.