Mục lục
Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người edit: sammy2201

Lão nhân nọ đại khái chừng năm mươi tuổi, đầu tóc hoa râm, vóc người thấp bé, thân mặc nhất kiện trường sam màu xám rộng thùng thình, ở cổ áo và tay áo đều được viền bằng vải đen, bộ dạng có thể nói trông tựa như một lão đạo sĩ.

Cả người toát ra vẻ lười biếng cùng thiếu kiên nhẫn, hai tròng mắt dài hẹp, thoạt nhìn, cơ hồ không thể phân biệt được hắn rốt cuộc là đang ngủ thiếp đi hay là đang tỉnh giấc.

Lúc bấy giờ hắn ngồi chễm chệ trên một chiếc ghế lớn, càng khiến cho vóc người có vẻ càng thêm thấp bé, quay đầu hướng về phía Trì Phong mà liếc mắt một cái, miễn cưỡng nói: “Chúng ta trước hết tiến hành khảo thí văn chương, chính là ta đây tùy ý đưa ra một đề tài, chỉ cần trong thời gian một nén nhang ngươi có thể hoàn thành xem như đã vượt qua.”

Trì Phong vẻ mặt nghiêm túc, đứng thẳng lưng, cung kính nói: “Xin mời tiên sinh ra đề tài.” Nàng vốn không muốn nhân gia đối với chính mình có ấn tượng không tốt, sau đó lại âm thầm cấp nàng khiến bán tử (lợi dụng quyền lực cản trở), tuy rằng lúc đâu nàng vẫn còn do dự chưa xác định được bản thân muốn vào viện nào, nhưng bất quá hiện tại nàng đã xuống quyết tâm phải tiến vào Phong Hiền viện, vì vậy tuyệt nhiên không thể phạm bất cứ sai lầm nào.

Vị lão giả kia không tái liếc mắt nhìn nàng, nói thẳng: “Thanh thiên hữu nguyệt lai kỷ thì, ngã kim đình bôi nhất vấn chi!”

Ở bên cạnh sớm có một đệ tử bộ dạng đang chuẩn bị điểm dân hương, Trì Phong ngay lập tức vung tay lên nói: “Không cần điểm, ta đã có đáp án rồi, ‘Nhân phan minh nguyệt bất khả đắc, nguyệt hành khước dữ nhân tương tuỳ’.”

Mọi người ai nấy cũng đều cảm thấy thất kinh trước tốc độ của Trì Phong, người chuẩn bị điểm nhang cũng vội vàng dừng tay lại.

Lão nhân nọ hừ lạnh, tiếp tục nói: “Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt.”

“Cô chu thôi lạp ông, độc điếu hàn giang tuyết.” Trì Phong không cần nghĩ ngợi mà nhanh chóng đáp lời.

Lão giả trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền nhân tiện dập tắt, không để những người khác kịp thời nhận ra. Trái lại vị nam tử trung niên nho nhã lúc nãy vô cùng hứng thú mà nhìn Trì Phong.

Lão giả thần sắc vẫn lạnh lùng như trước, ánh mắt nhìn về phía hồ sen cách đó không xa, nói: “Cầu đối cuối cùng, ‘Liên diệp hà thanh thanh, liên hoa kiều doanh doanh’.”

Giờ phút này người đệ tử chuẩn bị điểm dâng hương chăm chú nhìn Trì Phong, nàng thong thả đưa hai tay chắp sau lưng, cũng trông về phía hồ sen kia, thì thầm: “Thái chi vật thương ngẫu, minh niên bất phục sinh.”

Trì Phong vừa mới dứt lời, đám đông lập tức trở nên xôn xao.

“Tiểu tử, xem như ngươi thật sự có tài, tên gọi là gì hả?” Thanh âm lười biếng vang lên, nhưng lại thành công khiến cho tiếng xì xầm bàn tán của tất cả mọi người mau chóng lắng xuống.

Trì Phong cung kính đệ thượng (dâng lên) tấm mộc bài chứng minh thân phận của chính mình (tương đương với cmnd), vị đệ tử điểm hương lúc nãy vội vàng chạy đến tiếp nhận sau đó trực tiếp đưa cho lão giả.

Lão giả nhìn thoáng qua, mạn bất kinh tâm (thờ ơ, không để ý), nói: “Úy Trì Phong, thành Càng Châu? Tại thành Càng Châu tương truyền rằng Úy Trì Phong tám tháng bước đi vững chãi, một tuổi nói năng lưu loát, ba tuổi ngâm thi vẽ tranh. Ngươi chính là Úy Trì Phong kia sao?”

Bên cạnh bỗng nhiên có một đạo thanh âm khẽ cất lên: “Hả?”

“Hồi bẩm tiên sinh, đúng là tại hạ. Nhưng những điều này chẳng qua đều là do dân chúng đã quá ưu ái Trì Phong mà thôi, tiểu sinh hổ thẹn không dám nhận.” Trì Phong vốn cũng không nghĩ tới danh tiếng của chính mình lại có thể truyền xa đến như vậy, tâm lý âm thầm đắc ý, nhưng thần sắc vẫn tỏ vẻ đứng đắng khiêm nhường.

“Lời đồn đãi rốt cuộc là thật hay là giả, chúng ta sớm sẽ biết ngay thôi.” Lão giả khóe miệng nhếch lên cười khẩy rồi nói tiếp: “Trước mặt mọi người, ngươi hãy làm một bài thi hoặc làm một vế đối, mãn sơn (phía sau núi) của Phong Hiền viện chúng ta đều là lá phong, cho nên ngươi nhân tiện lấy ‘lá phong’ làm đề tài đi.”

“Tuân lệnh, tiên sinh.” Trì Phong một bên hành lễ, một bên không ngừng động não mà tìm ra cảm hứng sáng tác.

Mọi người ai nấy cũng lẳng lặng chờ đợi, hoàn lại trong đám đông có vài ánh mắt đặc biệt nóng rực.

“Tại hạ đã chuẩn bị xong.” Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Trì Phong trước tiên liền nhân tiện hồi đáp. Bởi vì bản thân nàng vốn vẫn chưa phải đệ tử của Phong Hiền viện, cho nên không thể làm gì khác hơn là xưng tại hạ.

Đám người trở nên hỗn loạn đôi chút.

Nàng tay trái chắp ở phía sau lưng, tay phải khuất khủy đặt trước tiểu phúc (bụng), một bên tiêu sái bước đi một bên ung dung đọc thi: “Nhất trọng sơn, lưỡng trọng sơn, sơn xa thiên cao yên thủy lãnh, tương tư lá phong đan.” Nàng vừa đọc đến đây bỗng nhiên ngừng lại trong chốc lát, đồng thời dời tầm mắt mê ly của chính mình hướng về phía rừng phong thấp thoáng ở phía xa xa, tất cả mọi người lúc bấy giờ đều nín thở chờ đợi nàng hạ khuyết (kết thúc).

Trì Phong quay đầu nhìn lão giả, trong lòng âm thầm xin lỗi Lý Dục (nhà thơ nổi tiếng đời Đường), sau đó mới đem hạ khuyết đọc ra: “Hoa cúc khai, hoa cúc tàn, tắc nhạn bay cao người chưa hoàn, một liềm gió trăng nhàn ”

Nửa ngày, cả khoảng sân rộng lớn không có một ai lên tiếng.

“Hảo!” Nam tử trung niên nho nhã dẫn đầu mà khen ngợi, những người khác bấy giờ tựa hồ như vừa mới bừng tĩnh khỏi một giấc mộng dài, cũng đều vội vàng tán dương.

“Không hổ danh là thần đồng, chỉ trong một thời gian ngắn lại có thể làm ra những câu thi xuất chúng như vậy, quả nhiên rất đáng khâm phục!”

“Xem ra lời đồn đãi vô cùng xác thật nga.”

… …

Những lời nghị luận của đám người bên ngoài căn bản không ảnh hưởng gì đến Trì Phong, nàng rất trấn định nhìn lão giả, thở dài nói: “Tại hạ đã hoàn thành, xin mời tiên sinh điểm bình (nhận xét).”

Vị lão giả nọ thản nhiên nói: “Tương tư à? Ngươi bao nhiêu tuổi mà đã nhân tiện tưởng niệm đến nữ nhân rồi, vậy tại sao còn muốn tiến vào Hàn Lâm viện, chi bằng hãy dứt khoát trở về quê nhà thú thê tử đi.” Vừa dứt lời hoàn lại nhìn Trì Phong cười châm chọc.

Trì Phong đạm đạm nhất tiếu (cười lạnh), hồi đáp: “Tiên sinh, sợ rằng ngài đã hiểu lầm ý tứ của Trì Phong rồi, vì tương tư không chỉ giới hạn trong tình cảm nam nữ. Tình yêu vốn là tình, tình thân tình bằng hữu cũng là tình, Trì Phong vừa mới cáo biệt sư phụ cùng sư huynh muội xuống núi mà quay trở về gia chưa được bao lâu, mười mấy năm qua tại hạ cùng người nhà chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, bây giờ lại nhìn thấy lá phong, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi tưởng niệm đối với thân nhân, cho nên nhân tiện làm ra những câu thi này, không ngờ lại chọc giận đến tiên sinh, Trì Phong quả thật vô cùng thất lễ, xin tiên sinh rộng lòng lượng thứ.”

Trì Phong ngoài mặt tỏ vẻ nhúng nhường chịu đựng, nhưng thật ra tâm lý đang âm thầm phúc phỉ (nguyền rủa) cái lão nhân kia, không có việc gì làm nên tìm đủ mọi cách để bắt bẻ đây mà, còn không mau thu nhận ta đi.

Lão giả hừ lạnh một tiếng, nhưng không có nói thêm điều gì nữa.

Ngược lại vị nam tử trung niên nho nhã vô cùng kinh hỷ nói: “Ngươi đã vượt qua cuộc khảo thí văn chương rồi, bây giờ mời vào khảo thí võ nghệ.”

Trì Phong tâm trạng vui vẻ, chắp tay hành lễ đồng thời nói lời cảm tạ.

Vị sư phụ tiến hành khảo thí võ nghệ vốn là một nam tử hơn bốn mươi lăm tuổi, thân thể cao lớn cường tráng, nhưng khi bước đi lại lặng yên không một tiếng động, đây quả nhiên là một nhất lưu cao thủ, xem ra thực lực của Phong Hiền viện cũng không tệ.

“Tiểu tử, ngươi chỉ cần tiếp được ba mươi chiêu của ta xem như đã vượt qua.” Sư phụ võ thí cất cao giọng tuyên bố, thanh âm tựa hồ như sấm rền chớp giật.

Song phương cùng nhau khom lưng cúi chào, vị sư phụ kia nhìn thoáng qua Trì Phong liền nhân tiện bật người mà ra tay, nắm tay nhanh như chớp tấn công vào hạ bàn của Trì Phong, nàng vội vàng nghiêng người né tránh, bởi vì không muốn hấp dẫn sự chú ý quá mức, cho nên chỉ vận dụng năm thành khinh công mà thôi.

Cước bộ nhẹ nhàng uyển chuyển, dễ dàng trốn tránh được sự công kích của vị sư phụ kia, vừa lại lo lắng có nên ra tay tiếp chiêu hay không, đúng lúc này vị sư phụ võ thí đột nhiên dừng lại nói: “Ngươi thắng rồi!”

Đám đông hò reo vang dội, Trì Phong trái lại chỉ mỉm cười rồi chắp tay nói: “Đa tạ sư phụ đã nương tay.”

Cho dù Trì Phong đã cố gắng che dấu võ nghệ của chính mình, nhưng khi song phương cùng giao đấu, vị sư phụ nọ đã cảm thụ được một luồng tràng khí mãnh liệt xuất phát từ trên người Trì Phong, cho nên đừng nói là ba mươi chiêu, chính là muốn đánh bại hắn cũng hoàn toàn dễ dàng.

Nam tử trung nhiên nho nhã đối với Trì Phong mỉm cười nói: “Chúc mừng ngươi đã trở thành đệ tử của Phong Hiền viện, xin mời qua bên đây để nghĩ ngơi, chốc lát sẽ có người dẫn ngươi đến nơi cư trú.”

Trì Phong cảm thấy vô cùng cao hứng, vì vậy nàng một bước liền chạy đến trước mặt lão giả hỏi: “Lão đầu, xin hỏi mỹ nam mới vừa rồi là ai?”

Mọi người hít sâu một hơi, lão… Lão đầu?

Không nghĩ tới chính là vị lão giả nọ cũng không để ý, vừa cười vừa nói: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết!” Trong nụ cười mang theo vài phần hòa ái.

Trì Phong không chú ý đến điều này, tâm lý mặc dù có chút thất vọng, nhưng đồng thời cũng rất cao hứng, vì phía trước vẫn còn nhiều thời gian, chung quy sẽ có một ngày nàng tìm được hắn, đến lúc đó nhân tiện… Nhân tiện… Tạm thời hoàn lại không nghĩ tới.

Cứ như vậy, Trì Phong tung tăng nhảy nhót mà chạy đi tìm hai người khác đàm luận điều gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK