Mục lục
Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit : Stupid mermaid

Beta: Lan Hương

Ngày thứ hai, trời vẫn nắng như trước, Như Phong lại cảm nhận được cơ thể túa ra mồ hôi lạnh, đương nhiên, mồ hôi lạnh hôm nay cùng ngày hôm qua không giống nhau.

Cái này là do bị 3 người thẩm vấn, bức cung a. [nguyên văn : Tam đường hội thẩm, bức cung địa tới]

“Như Phong, ngươi rốt cuộc nói hay không tại sao hôm qua ngươi suýt chết? Ngày hôm qua ngươi làm chúng ta thật kinh hãi.” Dục Tước lấy tay kéo một cái ghế, ngồi trước mặt Như Phong, hai mắt nhìn thẳng chằm chằm vào nàng.

Dục Tuyên nằm ở trên giường của mình, tùy ý mà trở mình còn nói: “Còn hỏi thế để làm chi? Khẳng định hắn lúc trước đoạt phụ nữ của nam nhân khác, bây giờ bị báo ứng rồi!”

Vân Thiên Trạch mỉm cười mà ngồi ở một cái ghế khác, đang cầm ngọc tiêu của Như Phong mà nghịch chơi, đó là của Vân Thiên Trạch đưa cho nàng, toàn thân màu trắng, Như Phong rất là thích, thường xuyên cầm nó để luyện tập.

Ngồi ở trên giường Như Phong hung hăng trừng mắt liếc Dục Tuyên: “Có phải ngươi không muốn tốt cho ta đúng không? Ta trêu ngươi chọc giận ngươi lúc nào thế? Muốn chống đối ta sao?”

“Hừ, ta chỉ vốn là tùy tiện nói một chút mà thôi.” Dục Tuyên không thèm để ý lời Như Phong nói, như trước mạn bất kinh tâm [không quan tâm]mà lật xem sách .

Dục Tước cười thầm, không biết ngày hôm qua người nào sốt ruột như vậy mà đi mời đại phu đây? Bây giờ Như Phong khôi phục bình thường rồi, Dục Tuyên cũng quay lại thái độ cũ với Như Phong.

“Như Phong, nói đi, lần sau đừng có dọa chúng ta nữa nha.” Nên cảnh cáo trước.

Lại nói, Dục Tước vẫn giống như trước đều là tao nhã lịch sự mà cười, nhưng chỉ muốn hắn bản khởi mặt đến, cũng không tự giác mà toát ra một cỗ uy nghiêm cao quý, chính là khí chất, làm cho người ta không tự chủ được mà trả lời vấn đề.

Như Phong bĩu môi, chớp mắt, nói: “Tước ca ca, ngươi có hay không cùng sơn trưởng có qua lại hả? Như thế nào các ngươi bản khởi mặt tới lúc như thế nào như vậy như? Làm ta sợ muốn chết.”

Mặt Dục Tước cứng đờ, nhưng lại không khỏi nở nụ cười: “Lại muốn đánh trống lãng hả, Như Phong ngươi không thể đàng hoàng mà trả lời ta đúng vấn đề sao?”

Như Phong than khóc một tiếng: “Ôi, không phải ta không nói, thật sự là dọa người hả, lúc ấy ta học võ chưa thành, liền thích đi ra ngoài cùng người khác đánh nhau, kết quả có một lần gặp cao thủ, ta không địch lại đối phương, may mắn sư phụ tìm đến, ta mới không có bị mất mạng, nhưng lại mắc căn bệnh cái này, từng nguyệt đau một lần, đau xong sẽ tốt thôi, đối với thân thể là vô hại. Lần này đau mạnh cũng là vì quá mệt mỏi .”

Dục Tước vừa nghe, liền gõ gõ đầu Như Phong: “Ngươi thân là danh môn tướng quân, sao có thể cùng người giang hồ hung ác sính đấu dũng giống nhau? Như vậy không bị thương tích mới lạ?”

Như Phong chỉ là cười khúc khích, hỗn quá khứ là tốt rồi.

Dục Tuyên cũng không làm cho Như Phong sống tốt, khóe miệng câu dẫn ra một mạt tươi cười tà ác: “Hừ, hắn thích đánh nhau như vậy, xem chúng ta khi còn bé sẽ biết, ca ca, bình sinh chúng ta đầu nhau chính hắn khơi mào .”

Như Phong trừng mắt: “Đúng vậy, các ngươi phỏng chừng không nhớ rõ rồi, Bạch thiếu gia không phải là Bạch Nhất Quân bây giờ sao?”

Dục Tước cùng Dục Tuyên có điểm kinh ngạc, không nghĩ tới trên đời lại có chuyện khéo như thế, khó trách Bạch Nhất Quân luôn tìm Như Phong mà làm phiền, mà hai huynh đệ bọn họ, bởi vì chỉ thấy qua mặt Bạch Nhất Quân một lần, cho nên cũng không nhận ra, mà Như Phong mấy lần cùng hắn giao thiệp, tự nhiên liền quen thuộc rồi.

“Khó trách ta chung quy cảm giác được hắn quen mắt.” Dục Tước cười nói, “Nam hài qua mấy năm sẽ không giống nhau rồi, nhận thức không được cũng là bình thường, chỉ là Như Phong cùng khi còn bé thật ra không có thay đổi bao nhiêu, cho nên chúng ta liếc mắt một cái liền nhận ra ngươi.”

Vân Thiên Trạch vẫn lặng im không nói đột nhiên xen miệng: “Ấn ta nói hả, cũng không phải Như Phong trên trán có nốt ruồi son sao, người nào có nốt ruồi son như vậy ở chính giữa. Rất giống Quan Âm Bồ Tát có dấu son trên trán, nếu muốn không nhớ rõ cũng hơi khó à.”

“Uh, Vân Thiên Trạch nói rất đúng.” Dục Tước gật đầu phụ họa.

“Ta cảm giác được không phải, lùn đông qua khi còn bé vừa lại tròn lại vừa béo, trên đầu còn không có tóc, bây giờ cuối cùng cũng có khuôn hình người rồi [cái này nguyên văn là người khuôn người dạng] rồi.” Dục Tuyên chắc là nhớ tới rồi khi còn bé chuyện, sờ sờ chính mình địa đầu.

Như Phong nghiêng đầu liếc Dục Tuyên một cái: “Ta là người có khuôn người dạng, không có chút giống người có khuôn cẩu dạng!”

“Ngươi — ngươi nói người nào?” Người nào đó giận dữ.

“Người nào tức giận là người đó.” Như Phong dễ dàng trả lời.

Dục Tước thấy tình huống không đúng, vội vàng đánh giảng hòa, sau đó đề tài liền đổi sang chuyện khác, Như Phong nhẹ thở dài một hơi, cuối cùng cũng không lôi đề tài của nàng ra bàn nữa rồi.~.~[đại khái là không lộ ra vấn đề của Như Phong ]

Mọi người nói một hồi, thì bàn đến đề tài quan trọng là đại hội thể thao sắp tới. Trước kia bọn họ ba người họ mặc cho Như Phong tự lo liệu tính toán, ba người cũng rất ít nhúng tay, trừ phi Như Phong gọi vào. Bây giờ vừa nghe bệnh tình Như Phong là do quá mức mệt nhọc, liền thương lượng đem tiếp nhận chuyện đến làm xong.

Như Phong phất tay từ chối: “Không có việc gì đâu, cũng chuẩn bị được gần xong rồi.”

“Còn lại là chúng ta hỗ trợ tốt một chút, ngươi tiểu gia hỏa này chuyện gì cũng ôm mà làm 1 mình, sẽ mệt chết.” Dục Tước không đồng ý, ánh mắt ôn nhu mà nhìn Như Phong.

Như Phong một trận nổi da gà, từ ngày hôm sau khi qua sự kiện, Dục Tước đối với mình nhân tiện đặc biệt mà ôn nhu, nhìn một cái, hai tròng mắt này đều muốn tan ra thành nước. Ai cũng nghĩ Dục Tước thật sự đối với mình có cái chủ ý gì lệch lạc với bề ngoài nam tử mình đây?[chém]

Như Phong nghiêng nghễ bộ dáng hoài nghi Dục Tước không phải không thấy được, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cười khổ, mình có đôi khi cũng tự khống chế không được.

Chưa người nào chú ý tới cái này, trong mắt hiện lên Dục Tuyên thần sắc phức tạp.

Mà Vân Thiên Trạch một mực đem chơi đùa ngọc tiêu tựa hồ không thấy được Như Phong cùng Dục Tước “Trao đổi “, bình tĩnh như trước không có sóng.

Quả nhiên, sau khi có bọn hắn tham gia, Như Phong thật sự là dễ thở hơn nhiều, bây giờ nơi sân đã chuẩn bị tốt rồi, người trọng tài cũng do Như Phong tự mình bồi huấn tốt, bây giờ nhân tiện chỉ còn lại chọn lựa thành viên tham gia thi đấu.

Cầm kỳ thi họa, xúc cúc bắn tên thi đấu ngựa võ thuật đều là những hạng mục cũ, cho nên không cần Như Phong tự mình đi làm, bọn Dục Tước có thể tuyển ra, nhưng một ít hạng mục mới khác, Như Phong liền tự mình giữ cửa.

Ôi, nói như thế nào, là chủ sự Phong Hiền viện, đương nhiên muốn chuẩn bị tốt một chút rồi.

Như Phong cầm lấy kế hoạch của chính mình, ý định ngày mai đi xuống núi đi làm vài chuyện. Ha hả, chức vụ Học trưởng này tốt ha, có thể giả chuyện công lo chuyện tư để đi ra ngoài. [nhoktho: *liếc* thế mà cũng khoe]

Nghĩ tới đây Như Phong liền tươi cười.

“Ngươi cười gian chuyện gì đấy?” Dục Tuyên đi vào, tùy ý liếc mắt Như Phong một cái, kể từ lúc Như Phong bắt tay vào khâu quản lý thu chi của viện và biết bây giờ viện đã không có thừa lại bao nhiêu tiền, liền cười nói: “Dục Tuyên, ngươi nói ta có thể hay không lợi dụng hội thể thao lần này kiếm được tiền đây?”

“Hừ, buôn bán buôn bán lại buôn bán, ngươi chỉ nghĩ như vậy thôi, ngươi cho rằng kiếm tiền sẽ dễ dàng như vậy sao?” Dục Tuyên vừa thấy bộ dáng Như Phong, liền theo thói quen mà phản bác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK