• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc hai người đi tới Promise đã gần hai giờ chiều, khách trong nhà hàng cũng không nhiều. Nhưng dù sao cũng là minh tinh nên người bồi bàn biết ý dẫn bọn họ đến một chỗ tương đối yên tĩnh.


"Ấn Hàn, có kinh hỉ nha."


Trợ Nhất nháy mắt vài cái với Ấn Hàn, cười đến mắt híp lại thành một đường. Cô hơi nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt như có ý thức chú ý tới Nhược Duẫn, nàng búi tóc củ tỏi so với khi xõa tóc ra càng nhiều hơn một phần thanh thuần. Trong lòng Ấn Hàn rất là vui vẻ, vừa mới chuẩn bị bước tới đó, lại nhìn thấy một thanh niên cao ráo mỉm cười đi đến chỗ nữ thần nhà mình.


Hả? Ấn Hàn vô thức siết chặc chiếc tạp dề trên người, làm bách sự thông* của Nhược Duẫn , cô đã quá quen thuộc người thanh niên trước mắt luôn xuất hiện trên báo chí này. Quý Trạch, người đứng đầu chân chính của công ty quản lí Nhược Duẫn, mà căn cứ theo thông tin Ấn Hàn nghe được thì vị Đại tổng tài này là người cuồng nhiệt theo đuổi Nhược Duẫn , trước đó cũng có bị paparazzi chụp được cảnh bọn họ đi cùng nhau ở bên ngoài .


*:Giống như cuốn từ điển bách khoa về ND, thông tin hay sở thích của ND đều biết hết.


Đối với Ấn Hàn mà nói, cô không có hảo cảm với "Quý Trạch" lắm. Dù sao Nhược Duẫn cũng là nhân vật của công chúng, anh ta thân làm tổng tài đã không suy nghĩ cho nàng,lại thậm chí còn vô tình hoặc cố ý thể hiện thái độ mập mờ trước công chúng và giới truyền thông, thái độ như vậy càng làm cho người ngoài có ánh mắt khác thường đối với Nhược Duẫn và đối với mối quan hệ giữa bọn họ.


Mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng Ấn Hàn vẫn mím môi, cầm thực đơn đi đến bàn của bọn họ.


"Chào Ngài, xin hỏi muốn ăn gì?"


Nhược Duẫn đang có chút phiền não nên chọn món nào, lại nghe được giọng nói quen thuộc, a, đúng rồi, vừa nãy đã quên chào hỏi với nhóc này, nghĩ đến đây, Nhược Duẫn lặng lẽ le lưỡi, hơi áy náy ngẩng đầu lên.


Mặc dù Ấn Hàn cảm nhận được ánh mắt nữ vương đang nhìn mình, trong lòng lại mờ hồ có chút khó chịu, ngoan cố cúi đầu, vô thức quay bút trong tay, buộc mình chăm chú nhìn ngòi bút nho nhỏ.


Ấn Hàn cố gắng biểu hiện lạnh lùng Nhược Duẫn tất nhiên cảm nhận được, tiểu hàng xóm trong mắt của nữ vương đại nhân mãi mãi đều là tràn ngập nhiệt tình cùng tinh thần phấn chấn, mặc dù biết cô ở trước mặt người ngoài sẽ xa cách, nhưng nữ vương đại nhân vẫn luôn tin rằng loại xa cách này mãi mãi cũng không phải là đối với mình. Đột nhiên bị giọng điệu cứng nhắc của cô nhóc làm cho giật mình, Nhược Duẫn vừa hơi hoang mang lại có chút tức giận nhíu nhíu mày lại.


"Cho một phần Beefsteak và một phần Sashimi [1]."


Quý Trạch tao nhã khép thực đơn lại, giương mắt nhìn mỹ nữ đầu bếp trước mặt, ừm, đúng là danh bất hư truyền, dáng dấp rất có phong vị, cảm nhận được ánh mắt của anh ta, trong lòng Ấn Hàn càng chán ghét, cố gắng che giấu ánh mắt của mình rồi mới ngẩng đầu lên.


"Thật xin lỗi, hai món này tạm thời hết nguyên liệu."


Quý Trạch có chút xấu hổ, sờ sờ mũi, không nhìn menu mà gọi món.


"Vậy cho tôi một phần cá hồi sốt Teriyaki [2]"


"Ngại quá, món này cũng tạm thời không thể nấu." Giọng nói lạnh lùng của Ấn Hàn truyền đến, "Hôm nay đầu bếp nấu món Nhật Bản không ở đây, ngài có thể chọn những món khác." Một câu gây sốc đáp trả lại cho Quý Trạch.


Nhược Duẫn hơi buồn cười cong cong khóe miệng, yên lặng liếc nhìn bộ dạng Ấn Hàn mặc quần áo của đầu bếp, lộ ra vẻ chững trạc nghiêm trang. Thái độ cộc lốc như vậy, dù là kẻ mù cũng nhìn ra. Bởi vì mình đi với người đàn ông khác đến dùng cơm, cho nên mới giận dỗi đúng không, quả nhiên con nít vẫn là con nít, nghĩ vậy, nữ vương đại nhân suýt nữa không nhịn được cười, không thể không yên lặng cúi đầu xuống, tránh cho bị Đại tổng tài đang ngồi trước mặt nhìn thấy.


Mấy nhân viên trong nhà hàng cũng bị lời nói xạo không chớp mắt của lão bản làm ngẩn người , đồng loạt nhìn về phía Trợ Nhất tựa ở cạnh cửa phòng bếp đang dựng thẳng lỗ tai nghe lén, thấy trên mặt anh cũng là vẻ mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, dùng tay chỉ vào mình, làm khẩu hình: "Vậy còn tôi là ai?"


"Ưu tiên phụ nữ trước đi." Mặc dù bị Ấn Hàn chèn ép, nhưng rốt cuộc Quý Trạch vẫn cố giữ hình tượng của mình trước mặt mỹ nữ , mạnh mẽ hít sâu một hơi, một lần nữa lật xem menu.


"Chị muốn một phần như lần trước em làm cho chị."


Ấn Hàn hơi kinh ngạc nhìn qua, lại thấy ánh mắt trêu chọc của nữ vương đại nhân, một bộ chị đây cái gì cũng hiểu khiến Ấn Hàn đỏ mặt, cho nên bộ dạng xuẩn ngốc kia cũng bị Nhược Duẫn nhìn thấy rồi sao, ô ô ô, thật là mất mặt, thật là mất mặt, bất giác Ấn Hàn liều mạng khắc chế xúc động muốn đào cái lỗ chui xuống của mình.


"Còn...còn cần thêm gì không?"


"Không cần đâu, cám ơn." Nhóc này rốt cuộc cũng khôi phục bình thường rồi, Nhược Duẫn thỏa mãn híp mắt.


"Hóa ra hai người biết nhau à, " Quý Trạch chú ý tới cuộc nói chuyện giữa các nàng , lại thêm Nhược Duẫn khó được cười đến vẻ mặt cưng chiều, cũng áp chế lại được sự không vui trong lòng, "Chào cô, tôi là Quý Trạch, là bạn của Nhược Duẫn ."


"Ừm, chào anh, tôi là Ấn Hàn." Mặc dù trước mặt Nhược Duẫn chưa bao giờ lạnh lùng, bất quá đối với Quý Trạch, Ấn Hàn vẫn không muốn cho sắc mặt tốt, chỉ đơn giản gật gật đầu rồi cầm thực đơn rời đi.


Nhược Duẫn gọi một bồi bàn khác tới để Quý Trạch gọi món. Nhóc con này thật là, nữ vương đại nhân quay đầu lại nhìn Ấn Hàn đang nấu ăn, ngay cả món ăn cũng không cho người ta gọi, mặc dù luôn không chịu nổi vài hành động ngây thơ, nhưng lúc này trong lòng nữ vương đại nhân đối với hành động của nhóc con này lại cảm thấy mười phần hài lòng.


Nhược Duẫn thổi thổi, húp một ngụm nhỏ súp lòng bò, ăn ngon thật. Mặc dù đã từng nếm qua kĩ thuật nấu ăn tuyệt hảo của Ấn Hàn, nhưng qua vài ngày rồi, Nhược Duẫn vẫn không khỏi cảm khái. Có lẽ là nghĩ đến việc ca hát của mình không thể ăn quá cay nên Ấn Hàn đã thay đổi lại vị cay truyền thống của súp lòng bò Hàn Quốc, lại cho thêm đậu hủ non và vài gia vị khác nhằm tôn lên vị ngon ngọt của súp, vừa vặn phù hợp với khẩu vị của nữ vương đại nhân.


Mặc dù ăn đến thỏa mãn nhưng Nhược Duẫn vẫn chú ý tới Quý Trạch ngồi đối diện lại đang uống nước liên tục.


"Làm sao vậy, không ngon sao?" Dù sao cũng là mình đề nghị ăn ở đây, Nhược Duẫn dò hỏi xuất phát từ lễ phép.


"Không phải, mùi vị rất ngon nhưng mà cay quá." Quý Trạch có chút bối rối dùng khăn giấy lau trên trán, kỳ thật anh ta không ăn cay được, bất quá người theo đuổi này cũng không muốn phật ý tốt của Nhược Duẫn , đành phải mở cặp môi sưng vều, đau khổ liều mạng nuốt vào.


Nhược Duẫn buồn cười quay đầu nhìn Ấn Hàn, hả? Không ở phòng bếp, nữ vương đại nhân tò mò nhìn ngó bốn phía, lại nhìn thấy Ấn Hàn đã thay đồ đầu bếp ra, đang quay lưng lại với mình nói chuyện với một cô bé đang cầm máy chụp ảnh, nhìn tuổi của cô bé này còn muốn nhỏ hơn Ấn Hàn, dáng dấp trông cũng đáng yêu, bất tri bất giác* Nhược Duẫn đã đánh giá tiểu Cửu từ đầu tới đuôi một lần.


*: vô tình; không ý thức; không biết; không có ý định


"Đó là tiểu fan hâm mộ của bếp trưởng, mỗi ngày cô bé đều cầm máy ảnh tới đây, bếp trưởng cũng rất thích cô bé đó." Nhân viên phục vụ bên cạnh đã sớm phát hiện ra Nhược Duẫn với bếp trưởng nhà mình không phải quan hệ bình thường, luôn chú ý tới ánh mắt của đại minh tinh, vị nhân viên trẻ tuổi này đã nhanh nhảu bán đứng lão bản của mình.


"A, là Fan hâm mộ cơ đấy." Nhược Duẫn mỉm cười ngỏ ý cảm ơn với người nhân viên phục vụ, quay đầu tiếp tục ăn cơm, trong đầu lại không ngừng tái hiện cảnh tượng thân mật vừa nãy của hai người kia. Nhóc con này ở trên mạng nổi tiếng như vậy, nấu ăn cũng ngon như vậy, dáng dấp lại làm người khác yêu thích, có Fan hâm mộ cũng là một chuyện rất bình thường.


Nhưng mà không phải vừa nãy còn rất lạnh lùng với mình sao? !


Không phải có biệt danh"Bếp trưởng mặt lạnh" sao? !


Tại sao đối với tiểu fan hâm mộ lại tốt như vậy chứ!! (Editor: Vợ ghen kìa Hàn ca, ra dỗ bả đê )


Nữ vương đại nhân càng nghĩ trong lòng càng thấy bất công, Súp lòng bò vốn thơm ngon dường như cũng không còn hấp dẫn được nàng nữa. Mặc dù vẫn giữ bộ dạng ăn uống tao nhã,nhưng Nhược Duẫn vô tình mà vểnh tai lên, như muốn nghe nội dung nói chuyện của "Bếp trưởng và tiểu fan hâm mộ" .


Híc híc, cách xa quá không nghe được cái gì hết, Nhược Duẫn hơi buồn bực bĩu môi."Sao vậy?" Quý Trạch đang trong quá trình đấu tranh với trái ớt thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, lại phát hiện Nhược Duẫn vốn đang ăn đến thỏa mãn lúc này lại mơ hồ có chút không vui.


"Hả?" Nhược Duẫn nhìn thấy đĩa của Quý Trạch đã hết thức ăn , rốt cục không kìm được ngứa ngáy trong lòng, " Ăn xong rồi à, chúng ta đi thôi." Quý Trạch nhìn trong chén của nữ thần rõ ràng còn lại một ít súp lòng bò, hơi thắc mắc, trái lại anh ta hận không được rời khỏi "Nhà hàng toàn ớt" này ngay bây giờ, lập tức gật đầu nhẹ, cầm lấy chiếc áo vest vắt ở ghế bên cạnh đứng dậy.


"Nhược Duẫn, chị phải đi à?"


Mặc dù hàn huyên một hồi với tiểu Cửu, nhưng Ấn Hàn vẫn luôn chú ý đến nữ thần nhà mình, lúc này nhìn thấy hai người đã mặc áo khoác đi tới, lập tức đứng thẳng người dò hỏi.


Nhược Duẫn luôn như có như không đánh giá tiểu fan hâm mộ của nhóc con nhà mình, thân hình nhỏ nhắn, tóc xõa ra, mang một đôi giày Cavans màu trắng, hai mắt to tròn , nhìn ở khoảng cách gần trái lại càng có thể cho người ta một cảm giác rất manh. Nhược Duẫn có cảm giác hơi quê, bình thường người nào nhìn thấy mình ít ra cũng phải tới xin chụp ảnh chung hoặc là xin chữ ký, nhưng cô bé cầm máy ảnh này lại đứng thẳng người hơi cúi đầu chào mình rồi dời ánh mắt đến trên người Ấn Hàn.


Trong lòng nữ vương đại nhân vừa chuyển, trái lại thay đổi chủ ý."Quý Trạch, tôi với Ấn Hàn cùng đường nên cũng không làm phiền anh chở về nữa, chắc anh rất bận , vậy cứ đi trước đi." Nhược Duẫn cười nhẹ, trực tiếp hạ "Lệnh xua đuổi" với người theo đuổi mình .


"Lát nữa chị ngồi xe em về sao?" Ánh mắt Ấn Hàn nhìn theo bóng dáng Quý Trạch rời đi, có chút không xác định mà hỏi Nhược Duẫn.


"Ừm, chị hơi mệt một chút." Giọng Nhược Duẫn ôn hòa , mặc dù cô hơi thắc mắc, nhưng vừa nghe đến nữ thần nhà mình mệt mỏi, bảo mẫu trung khuyển của chúng ta lập tức nói lời tạm biệt với tiểu Cửu, cầm lấy chìa khóa xe, chuẩn bị "Hộ tống" Nhược Duẫn về nhà.


Chú thích:


[1]Sashimi: là một món ăn truyền thống Nhật Bản mà thành phần chính là các loại hải sản tươi sống (như cá hồi chẳng hạn). Sashimi được cắt thành từng lát mỏng, ăn kèm với các loại nước chấm như xì dầu, tương, các loại gia vị như mù tạt, gừng và một số loại rau.




[2]Cá hồi sốt teriyaki: Gồm nguyên liệu là cá hồi và sốt teriyaki ( làm từ rượu sake, rượu mirin của Nhật và một số gia vị khác).Ảnh:


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK