• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ấn Hàn mở ra cửa xe phía bên phải, đưa tay chống trần xe , chờ đến khi Nhược Duẫn bước chân dài hạ thấp người ngồi vào ghế phó lái, mới "Rầm" một tiếng đóng cửa xe, tâm trạng phơi phới ngồi vào ghế lái.


Hai tay xiết chặt tay lái, mới chỉ một lát mà rõ ràng đã cảm thấy bàn tay đang toát mồ hôi, Ấn Hàn nhẹ nhàng thở một hơi, cố kìm nén lại nhịp tim đang đập thật nhanh của mình, tuy nói đã thấy nữ thần nhà mình không dưới ngàn lần nhưng lúc này vẫn giống tình trạng mấy fan cuồng đang cực kỳ kích động, xem ra thật sự đã rơi vào cái bẫy của Nhược Duẫn không thể thoát ra được.


Ấn Hàn áp tay vào mặt trấn định lại vẻ mặt đang đỏ bừng của mình, lặng lẽ nhìn Nhược Duẫn đang ngồi bên cạnh .


"Xe của em rất tốt." Giọng nói Nhược Duẫn truyền đến tai, "À?" Ấn Hàn quay đầu qua, lại không ngờ phát hiện ra nữ vương đại nhân vẫn chưa thắt dây an toàn.


"Sắp lên đường rồi, Nhược Duẫn chị thắt dây an toàn vào đi." Có lẽ là bởi vì quá hồi hộp, giọng của Ấn Hàn so với lúc bình thường khàn khàn hơn nhiều , lại trong không gian khép kín như thế này nên cực kỳ mê hoặc.


"Em thắt dùm chị đi."


Nhược Duẫn ra hiệu hai tay mình đang bận gửi tin nhắn với Ấn Hàn, tỏ vẻ mình không có cách nào thắt dây an toàn.


Toàn bộ lực chú ý của Ấn Hàn đã sớm bị đôi môi quyến rũ vô thức cong lên của nữ vương đại nhân hấp dẫn . Da Nhược Duẫn rất trắng, độ dày bờ môi lại vừa đúng, cho nên khi thoa lên một lớp son môi màu đỏ sẽ rất bắt mắt, lúc này bởi vì đang nhìn màn hình điện thoại di động nên mi mắt buông xuống, từ góc độ của Ấn Hàn nhìn qua, lông mi dài càng thêm rõ ràng, dáng vẻ thỉnh thoảng hơi chớp chớp mắt khiến Ấn Hàn hận không thể ôm mèo con chọc người yêu thương này vào trong ngực.


Thật có thể vì cô ấy làm bất cứ chuyện gì, Ấn Hàn đè lại cảm giác ngứa ngáy trong lòng, dướn người qua, nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho nữ vương đại nhân nhà mình. Mặc dù lực chú ý của Nhược Duẫn ở chỗ khác nhưng vẫn ngoan ngoãn phối hợp, bộ dáng vô ý thức của nàng lại khiến Ấn Hàn có xúc động muốn sờ sờ đầu nàng.


"Đi thôi."


Mặc dù Ấn Hàn đã rất cố gắng tập trung lái xe nhưng vẫn bị Nhược Duẫn thu hút lực chú ý. Trong xe tràn ngập hương vị quen thuộc với Ấn Hàn, là loại nước hoa mà nữ vương đại nhân thường dùng nhất trong mấy năm nay, tươi mát xen với thành thục, đối với việc nữ vương đại nhân chọn loại nước hoa trung tính này, thật ra Ấn Hàn vẫn hơi kinh ngạc .


Chỗ ngã ba gặp đèn đỏ, Ấn Hàn nhẹ nhàng giẫm lên phanh, vững vàng ngừng lại. Trong xe vẫn luôn có chút yên tĩnh, rốt cuộc vẫn không chịu được bầu không khí lúng túng trong xe, Ấn Hàn định bụng chủ động gợi chuyện.


"Ừm, Nhược Duẫn này. . ." Đại bảo mẫu vừa lấy dũng khí quay đầu qua, lại bị tóc búi củ tỏi của Nhược Duẫn phất lên mặt. Có lẽ là bởi vì tóc bới lên nên Nhược Duẫn hơi xõa ra, lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu để vài sợi tóc màu đen tự nhiên không qua thuốc nhuộm rơi xuống. Khuôn mặt Nhược Duẫn dưới mái tóc dài càng trở nên nhỏ nhắn hơn, Ấn Hàn nhìn một chùm tóc dính vào khóe miệng nữ thần, ma xui quỷ khiến vươn tay ra gạt nó qua một bên.


Nhược Duẫn cảm nhận được Ấn Hàn hơi cẩn thận chạm vào, trong nháy mắt "Phụt" một tiếng bật cười, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ bên má.


"Mau thừa nhận đi." Nhược Duẫn nhìn Ấn Hàn ngồi bên cạnh, cười đến ý vị thâm trường*.


*:Cười có ẩn ý (cười nham hiểm cũng được )


"Hả?" Ấn Hàn trợn mắt, trên lưng lập tức toát ra mồ hôi lạnh, nhanh vậy đã bị phát hiện rồi sao, trong lòng đại bảo mẫu âm thầm tự giễu.


"Đúng, em là. . ." Nếu đã bị phát hiện thì dứt khoát thẳng thắn thừa nhận đi.


"Em là Fan hâm mộ của chị chứ gì, che giấu sâu quá nha." Nhược Duẫn đột nhiên lấy ra một cái khung hình nhỏ, "Ngay cả trên xe cũng để hình của chị này." Nữ vương đại nhân đắc ý nhìn Ấn Hàn đang ngơ ngác, chẳng trách vừa quen đã tốt với mình như vậy, đúng là tất cả đều có nguyên do của nó, phát hiện được bí mật của cô nhóc này, Nhược Duẫn tỏ vẻ tâm trạng hôm nay không phải là tốt bình thường, mà là cực kỳ tốt.


Ấn Hàn nhìn Nhược Duẫn giơ lên ảnh chụp trước mắt mình, trên đầu rơi xuống mấy thanh hắc tuyến, thật là, còn tưởng đã bị lộ rồi chứ. Nghiêng đầu nhìn nữ vương đang vui vẻ, trái lại em thật hi vọng chị có thể phát hiện ra em, quả nhiên vẫn chưa được.


"Bị chị phát hiện ra rồi, em đúng là fan của chị " với lại đã thích chị rất lâu rồi, Ấn Hàn yên lặng ở trong lòng nói tiếp một câu.


A?Thừa nhận sảng khoái như vậy sao, còn tưởng sẽ được nhìn thấy bộ dáng tiểu Ấn Hàn đỏ mặt nói quanh co đây, Nhược Duẫn đùa giỡn không thành công nên mất hứng rút tay về, lại chăm chú nhìn khung ảnh.


"Nếu chị nhớ không lầm, đây hẳn là phụ kiện đính kèm trong album đầu tay của chị." Nhược Duẫn có chút thích thú ngẩng đầu lên, nhóc con này đúng là fan trung thành.


"Thật ra. . .Album nào của chị em cũng có." Thân phận tiểu fan hâm mộ đã bị phát hiện , vậy liền dứt khoát lộ nhiều hơn chút nữa, Ấn Hàn nhìn bộ dáng vui vẻ của Nhược Duẫn, cười sủng nịch.


"Nể mặt em là fan trung thành của chị, chị đây sẽ bằng lòng đưa cho em mỗi album có chữ ký của chị ,còn nữa " nữ vương đại nhân nghịch ngợm dừng một chút nói, "Đặc biệt cho phép em bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể tìm đến nữ thần của em nha."Tiểu hàng xóm là fan hâm mộ của mình, đối với Nhược Duẫn mà nói cũng là một sự kinh hỉ* không nhỏ.


*: kinh ngạc vui mừng; ngạc nhiên mừng rỡ


"Ừm."


Còn định nói thêm gì đó, điện thoại Nhược Duẫn lại vang lên, nữ vương đại nhân nhìn thoáng qua màn hình liền thuận tay ấn nút tắt. Không đến mấy giây, tiếng chuông lại không khuất phục mà vang lên, lần này Nhược Duẫn do dự trong chốc lát, không ấn nút tắt, chỉ là nhíu mày, mặc kệ nó reo lên không ngừng trong túi xách.


Ấn Hàn lặng lẽ liếc qua Nhược Duẫn, thu lại sự vui vẻ khi nãy, một lần nữa khoác lên dáng vẻ lạnh lùng. Một đường trầm mặc đi vào chung cư, mặc dù tiếng điện thoại luôn reo liên tục nhưng Nhược Duẫn vẫn không bắt máy hay treo máy. Ấn Hàn từ cảm giác tò mò cũng dần chuyển sang lo lắng, cả người Nhược Duẫn đều tỏa ra cảm giác không thể không khiến người khác lo lắng.


Hai người đi vào hành lang, đi vào thang máy, trong không gian khép kín thì tiếng điện thoại reo càng chói tai hơn. Ấn Hàn thỉnh thoảng quay đầu nhìn Nhược Duẫn, vẻ mặt còn lạnh lùng hơn so với ngày thường, mặc dù biết mình không có quyền hỏi đến việc tư của Nhược Duẫn, nhưng rốt cuộc vẫn lo lắng nhíu mày im lặng.


"Ting."


Cửa thang máy mở ra đến tầng chín."Cám ơn em hôm nay đã tiễn chị về nhà." Nhược Duẫn hơi nhếch miệng, miễn cưỡng nâng lên mỉm cười.


"Ừm. . ." Rốt cục vẫn không nhịn được thương tiếc trong lòng , Ấn Hàn vươn tay, nhẹ nhàng đặt trên đầu Nhược Duẫn vuốt vuốt.


"Có chuyện gì em cũng có thể giúp một tay , nhất định phải nói cho em biết." Điều Ấn Hàn lo lắng nhất không phải xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, mà là thói quen luôn chịu đựng một mình của nữ vương, đây là chuyện cô sợ nhất.


Nhược Duẫn không trả lời, chỉ là phất phất tay với Ấn Hàn rồi xoay người đi về cánh cửa nhà nàng.


Ấn Hàn nhìn cánh cửa vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia đang từ từ đóng lại trước mắt mình, tâm dần dần chìm xuống, cô mơ hồ có dự cảm không quá tốt.


Nhược Duẫn nhìn điện thoại không ngừng lóe lên, rốt cục giống như quyết định, vươn tay bấm nút call.


"Alo. . ." Nhược Duẫn mím chặt môi, đầu dây bên kia dường như đang kích động nói gì đó, Nhược Duẫn không trả lời, chỉ là lâu lâu "Ừ" vài tiếng, cho thấy mình đang nghe.


Căn phòng không bật đèn tối đến hơi đáng sợ, không thấy rõ cảm xúc biểu lộ trên mặt, chỉ thấy đôi môi đỏ như máu, bên kia đầu dây giống như đang nói chuyện quan trọng, ". . . Tôi biết rồi." Dường như đã ra quyết định, Nhược Duẫn nhẹ nhàng thở một hơi, trong căn phòng trống vắng ,lộ ra sự đặc biệt đau lòng .


Ấn Hàn luôn xuyên qua cửa sổ nhà mình mà nhìn chăm chú cửa sổ phòng đối diện, đêm hôm ấy, mãi cho đến đã khuya, phòng Nhược Duẫn mới bật đèn lên .


Khung giờ vàng " trời sinh hợp tác " vào ngày chủ nhật đúng hẹn lại lên, giai đoạn trước tuyên truyền đúng lúc cộng với độ hot của chương trình từ trước đã khiến cho chương trình thu hút được một số người khi báo trước giờ phát sóng. Lúc này chương trình chính thức vẫn còn đang giới thiệu đã có một số quần chúng rảnh rỗi xách ghế ra, ngồi trước tivi trông ngóng.


Vì để tăng lượng rating, chương trình đã mời Fan cùng các vị khách mời tham gia cùng tham dự buổi chiếu chương trình.


Cho nên trong giờ phút này, bên trong phòng chiếu phim nào đó, Nhược Duẫn cùng Bunny đang ngồi trước một đám fan hâm mộ,ngẩng đầu xem tập đầu tiên được chiếu.Thực ra từ lần tạm biệt trước, Ấn Hàn đã vài ngày chưa thấy Nhược Duẫn , mặc dù có nghe nói mấy ngày nay nàng đều ở phòng thu âm hoặc ở phòng tập chuẩn bị cho album mới của mình, có điều chuyện ngày đó trong lòng Ấn Hàn vẫn có chút bận tâm.


Tuy Nhược Duẫn hơi gầy đi, nhưng xem ra tâm trạng cũng không tệ, thỉnh thoảng còn mỉm cười khi xuất hiện tình huống hài hước.Nhìn qua thì hình như cũng không có gì khác lạ, Ấn Hàn hơi nghi hoặc nhưng cuối cùng vẫn tạm thời yên tâm, bắt đầu nghiêm túc chăm chú xem chương trình.


"Oaa ~" Fan hâm mộ phía sau bùng lên từng tiếng reo hò, hóa ra chương trình đang quay tới cảnh cô ôm Nhược Duẫn đi xuống sân bay, tránh cho nàng bị Fan hâm mộ điên cuồng chen lấn.


Nhược Duẫn có chút đỏ mặt, lúc trước bị ôm còn không quá để ý, bây giờ mình tận mắt nhìn thấy, trái lại bị cảnh tượng hơi mập mờ này làm cho đỏ mặt. Mặc dù Ấn Hàn cảm thấy hành động lúc ấy của mình rất là chính xác, nhưng khi nghe tiếng hét như bài sơn hải đảo* phía sau cũng có hơi xấu hổ sờ sờ mũi.


*: đào núi lấp biển, ý là mấy fangirl này kích động hét lên rùm cả phòng ấy


Nhưng mà đây chỉ là mới bắt đầu, về sau còn có dắt tay, nắm tay, thỉnh thoảng tiếp xúc cơ thể hầu như sẽ nhấc lên ý nghĩ đen tối của toàn trường.


Thời gian trôi qua, chương trình biên tập vào một phân cảnh Nhược Duẫn cùng Bunny tìm nơi ngủ trọ, bởi vì thiếu người quay phim nên phải lấy đoạn phim trong camera trong kính mắt mà Bunny đeo, sau khi quay kết cấu của gian phòng mà hai người ở trọ, màn hình liền tối lại, tổ phụ đề có tâm đánh lên mấy chữ "Bộ phận thu hình lại thiếu thốn" .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK