**
Khả Ngân nắm chặt điện thoại trong tay, máu sôi lên tận mũi. Quá đáng! Hồ Quang Hiếu! Anh thật quá đáng! Không được! Nếu cứ như vậy, nhỡ có đúa khác nó quyến rũ anh thì sao? Không thể thế được! Khả Ngân đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng. Bắt đầu suy tính. Nếu cô chỉ có một mình như vậy rất nguy hiểm, đơn thân độc mã rất khó tác chiến, cô cần một trợ thủ nữa.
Khả Ngân lấy điện thoại ra...
"Alo" bên kia vang lên một giọng nói trầm ấm, pha chút khàn khàn của đàn ông.
"Anh là ai? Sao lại nghe máy của My My? My My đâu?" Giọng Khả Ngân từ ngạc nhiên rồi chuyển sang đề phòng. Đầu dây bên kia cũng không hề giấu diếm:"Tiểu My đang ngủ."
Não Khả Ngân lập tức lọc dữ liệu, cô thừa thông minh để nghe ra hàm ý của tên đàn ông bên kia. Khả Ngân im lặng một hồi rồi lên tiếng: "Hoàng Duy Thiên! Tên khốn nhà anh! Anh làm gì My My rồi hả?" Trên đời chắc chỉ có Duy Thiên gọi Bảo My là Tiểu My, Khả Ngân chưa từng thấy ai ngoài anh ta gọi như vậy.
"Không có gì tôi ngắt máy." Giọng Duy Thiên trầm trầm đã bớt khàn.
"Hoàng Duy Thiên! Tên trời đánh nhà anh! Anh... tút tút... Alo" Khả Ngân đang sung, có thể chửi tung cả nóc nhà nhưng máy ngắt. Cô thầm rủa: "CMN, Hoàng Duy Thiên! Anh dám ngắt máy!" Không nói hai lời, Khả Ngân lập tức gọi lại nhưng bên kia lại vang lên giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ: "Tài khoản quý khách không đủ để thực hiện cuộc gọi này, quý khách..."
"CMN chứ! Shit" Khả Ngân điên người, sao lại hết tiền lúc này chứ? Hóa ra không phải Duy Thiên ngắt máy mà là máy Khả Ngân hết tiền. Buồn cười! Máu đang sôi lên tận mũi mà...
"Tài khoản quý khách còn dưới 1000đ..." Khả Ngân tưởng cô có thể ném cái điện thoại này ngay lập tức nhưng rồi lại cố kiềm chế.
**
Duy Thiên để điện thoại qua một bên, quay lại ngắm nhìn nữ nhân trong lòng mình. Trong tim là nhịp đập không hề chậm...
Hoàng Duy Thiên anh là con trai của một doanh nhân giàu có, được xếp vào bậc nhất thế giới. Cũng bởi vì như vậy nên trách nhiệm quản lí sự nghiệp gia đình đè nặng lên vai anh và Duy Anh – anh trai anh.
Duy Thiên vẫn nhớ ngày anh gặp Hồ Quang Hiếu.
Ngày đó Duy Thiên mới chỉ là một cậu bé 12 tuổi nhưng phong cách sống và tính cách lại chẳng khác một người mười bảy mười tám tuổi. Phải! Hoàng Duy Thiên anh trưởng thành trước tuổi.
"Cậu Thiên! Cậu tới tìm ngài Park sao?" Hồ Quang Hiếu bước từ phòng Tổng giám đốc ra nhìn thấy một cậu bé nhưng dáng dấp cao lớn không khác mười sáu, mười bảy là mấy. Ngũ quan tinh xảo, cân đối, không khác điêu khắc là mấy.
"Anh là trợ lý mới của bố tôi sao?" Giọng nói lạnh lùng vang lên. Hồ Quang Hiếu thoáng giật mình, sao một cậu nhóc lại có giọng nói lạnh tới vậy? "Phải! Tôi là Hồ Quang Hiếu." Nghe xong Duy Thiên cũng không để ý nhiều mà bước luôn vào trong.
Dù chỉ là một cuộc gặp mặt bình thường nhưng lại khiến Duy Thiên nhớ mãi không quên.