Ngụy Lăng đang vặn vẹo ở phía sau màn trướng, tú bà nhớ kỹ lời dặn của Ngụy Lăng, hào hùng lớn tiếng thông báo:
"Các vị đại nhân, chư vị công tử! Túy Xuân Phường chúng ta mới mời được một vị nhạc sư cầm nghệ vô cùng cao siêu. Mong các vị khách quan thưởng thức!"
Tú bà lui xuống phía dưới để lại Ngụy Lăng một mình trên khán đài.
Trên khán đài chỉ còn đúng một nam nhân dáng người thoạt nhìn vô cùng cân đối, thân mặc một lam bào thêu trúc trong suốt làm lộ trung y trắng tinh khôi, đôi tay thon thả đặt lên hắc cầm trước mặt làm nổi bật làm da trắng mịn.
Tuy bị màn trướng che khuôn mặt nhưng lại khiến mấy tên khách quan nổi hứng tò mò, hận không thể chạy lên kéo cái màn trướng chết tiệt kia xuống!
Dưới ánh nhìn như hổ đói của mấy tên khách quan, Ngụy Lăng bình tĩnh nói ngắn gọn:
"Tại hạ họ Mạc. Xin trổ chút tài mọn."
Ngụy Lăng bất quá nhấn mạnh hai chữ 'Tại hạ' này coi như là nhấn mạnh thân phận của hắn.
Tuy vậy nhưng trong lòng không ngừng chửi: Bổn quân là nhạc sư, đếch phải là tiểu quan đâu mấy tên trư hám sắc não tàn!
Cũng may là có màn trướng che chắn nên không ai thấy rõ ánh mắt đầy khinh bỉ của Ngụy Lăng.
Cái đám tạp nham dưới kia liệu có đủ thông minh để hiểu câu này không, Ngụy Lăng mặc kệ!
Đầu ngón tay thanh mảnh liền nhẹ nhàng đặt lên dây đàn, lông mi hơi rũ xuống như cánh hồ điệp, ánh mắt trầm lặng dần.
Tiếng cầm vừa cất, mọi người liền không khỏi run rẩy lạnh buốt tới sống lưng!
Ngụy Lăng đánh được phân nửa mới nhớ ra: Chết mẹ! Quen tay!
Nhìn xung quanh im lặng, hầu như đã co ro gục hết xuống bàn, Ngụy Lăng mới lặng lẽ thu liễm, giả vờ như cái gì cũng chưa từng làm.
Hệ thống: [ ... ] Ha hả =v=
Ngụy Lăng nghĩ: Thôi kệ đi, cứ coi như là cảnh báo cho bọn chúng biết không nên đụng chạm vào vào mình vậy.
Hệ thống: [ ... ] Không hiểu sao bổn hệ thống lại có cảm giác là cố ý ...
... Sau ngày hôm đó, khắp giang hồ đồn thổi rằng: Có một tuyệt thế cao thủ gọi là Mạc tiên sinh trú ở Tuý Xuân Phường làm nhạc sư. Võ công cao cường, chỉ cần gảy đàn cũng đủ khiến vạn người chết.
Dung mạo thật của vị Mạc tiên sinh này vô cùng thần bí, chưa ai từng nhìn thấy. Nghe nói là những kẻ từng nhìn đã chết rồi!
Ngụy Lăng bày tỏ: " ... "
Thiên hạ đồn tiếp: Nghe nói vị Mạc tiên sinh này có quá khứ vô cùng đau thương. Cho nên bây giờ mới lui về ở ẩn an ổn làm một nhạc sư trong tú phường lầu xanh.
Ngụy Lăng: " ... "
Không biết ở đây ra có mấy tên sĩ tử rảnh đời ngồi viết mấy quyển sách gọi là "Giai thoại (câu chuyện) cô độc (cẩu huyết) của Mạc tiên sư", "Cố sự thoại thuyết ở Tuý Xuân Phường", ...
Các vị công tử sau khi đọc xong: "Mạc tiên sinh quả đúng là người trọng tình trọng nghĩa! Xứng đáng làm đại trượng phu chính nhân quân tử!"
Các vị cô nương ngồi khóc sướt mướt: "Nếu như có thể lấy được một nam nhân như thế này, chuyện gì ta cũng làm!"
Thư sinh, thi sĩ hào hứng cầm giấy bút: "Chúng ta mau tới Tuý Xuân Phường gặp vị Mạc tiên sinh này!"
Ngụy Lăng: " ... "
Vậy là từ đó, Tuý Xuân Phường đang từ một lầu xanh ăn chơi của đám nam nhân có tiền, gần như bị tẩy trắng thành một cái trà lâu thưởng nhạc, cả nam lẫn nữ đều có thể tới.
Tú bà: " ... " Kệ đi, có tiền là được.
Ngụy Lăng: " ... "
Tuy vậy nhưng đôi khi vẫn có mấy kẻ không sợ sống chết nhảy lên trên khán đài, ngang nhiên vứt một chồng ngân phiếu kêu lớn:
"Bổn công tử bao trọn cả nơi này! Tiểu mỹ nhân, bổn công tử đây nhìn trúng ngươi!"
Ngụy Lăng: " ... "
Mọi người xung quanh liền lên tiếng bất mãn.
"Cái gì vậy? Từ đâu ra tên không biết xấu hổ này!"
"Tưởng có tiền là làm gì cũng được sao? Đúng thật là không biết điều!"
"Cút xuống đi! Ta đợi nửa tháng mới được nghe Mạc tiên sinh đánh đàn mà lại bị cái tên này phá đám! Mau cút xuống cho ta!"
Đến lúc có kẻ chuẩn bị chạy lên lôi tên công tử đang phách lối làm loạn kia liền nhanh chóng thấy hắn bị văng xuống dưới.
Một khối vàng to đùng rơi 'Cộp—' xuống ngay cạnh hắn.
Ngụy Lăng phủi tay: Ngươi tưởng chỉ ngươi có tiền? Bổn quân cũng có!
Mọi người: Σ(゚Д゚)
Tên công tử từ dưới mặt đất bò dậy, răng cửa bay mất một cái, mũi sưng đỏ có máu chảy từ lỗ mũi xuống trông vô cùng đau, không biết liệu có bị gãy mũi luôn hay không biết ... Hắn phẫn nộ nhìn Ngụy Lăng, run rẩy chỉ:
"Ngươi ... Ngươi dám! Ngươi biết ta là ai không?!"
Ngụy Lăng cười lạnh:
"Sao ta phải biết?"
"Nói cho ngươi biết, cha ta là quan viên tứ phẩm của triều đình! Liền đem người tới bắt ngươi tống vào ngục!"
"Vậy thì sao? Chỉ là một tên hạ quan tứ phẩm vô danh, vì cái gì ta phải biết?" - Ngụy Lăng lạnh lùng nói
"Ngươi—!"
"Bắt người không có tội ... Vậy tức là lạm dùng quyền chức, ức hiếp dân lành, coi thường vương pháp." Ngụy Lăng đưa tay lên sờ cằm suy ngẫm một lúc rồi 'dịu dàng' cười: "Cùng lắm thì chém đầu cả nhà thôi mà!"
Tên công tử lập tức mặt tái xanh mét, bị doạ tới mức lăn ra ngất.
Mấy tên người hầu bên cạnh hắn liền chạy ra bê hắn về.
Mọi người: " ... " Quả nhiên vẫn là không nên chọc giận người này thì tốt hơn! =v=
.
.
.
Sau vụ hôm đó, lại có thêm một tin đồn mới về 'Mạc tiên sinh': Mạc tiên sinh uy nghiêm lẫm liệt dùng vàng đập phách lối công tử nhà quan viên tứ phẩm cậy quyền khinh người! Là người xứng đáng được vạn người ngưỡng mộ!
Ngụy Lăng: " ... "
Danh Sách Chương: