Nguỵ Lăng chỉ đáp lại Mạc Quân một câu mập mờ không rõ ... Nhưng hắn không muốn nói thì y cũng không ép, Mạc Quân đành chuyển sang chủ đề khác:
"Nói đi nói lại, hôm nay ta chợt nhớ ra còn một chuyện chưa hỏi. Ngươi tới đây làm gì?"
Nguỵ Lăng còn đang còn hơi mê man liền bị đánh tỉnh, "Nếu nói ta đi du ngoạn thì ngươi tin chứ?"
"Không tin."
Nguỵ Lăng: " ... " Ủa thế đại ca ngươi hỏi làm gì?!! (╯°□°)╯︵ ┻━┻
Nguỵ Lăng lần nữa vẻ mặt đoan chính nhìn thẳng vào mắt y nói:
"Cơ sự bí mật."
Mạc Quân vẻ ôn hoà cười nhạt, "Ha ha." Ý tứ ... Như trên.
Được rồi ... Đã đến nước này đành nghiêm túc một chút vậy ... Đổi chủ đề!
"Tiểu tử, ngươi muốn hợp tác với ta?"
"Đúng!"
"Vì cái gì?"
"Tài nguyên."
"Nghe nói ngươi là đệ tử chân truyền của chưởng môn, đãi ngộ rất tốt, ngươi đâu thiếu?"
"Sau này sẽ cần." Nếu ngươi muốn biết ...
" ... " Ta từ chối xem trong bình hồ lô của ngươi có thứ gì! Cuộc nói chuyện kết thúc!
Nguỵ Lăng đá tên nhóc con mưu mô tính kế mình nào đó ra khỏi phòng.
Mạc Quân: " ... "
.
.
.
Tâm trạng của Nguỵ Lăng phi thường không tốt.
Đã thế còn bị tiểu mỹ nhân gọi Tố Nhiên kia lôi hắn đi bồi y mua đồ cơ chứ!
Ngươi cho bổn quân là ai mà lôi kéo cơ chứ?!
Đừng có đưa ta kẹo hồ lô! Lão đại ma giới sao có thể bị xâu kẹo trẻ con này dụ dỗ! Ai thèm!
... Đưa ta thêm mười xâu ... À không, năm xâu mới đủ!
Hừm, kẹo hồ lô này không tệ. Lớp đường bọc quanh táo gai đỏ giòn giòn hơi chua chua ngọt ngọt!
Vị ma quân nào đó đã thực sự bị một xâu kẹo hồ lô ngoan ngoãn bị người dắt đi khắp nơi.
Tố Nhiên cũng không thực sự chỉ tính ra ngoài dạo chơi mà là đi làm việc.
Tú bà thực sự có chút coi trọng tài năng giao thương mặc cả nâng giá của vị này. Bà ta còn giao cho hắn tính sổ sách và chi tiêu của cả Tuý Xuân Phường.
Hàng tháng, Tố Nhiên phải tới tận xưởng rượu như thế này để đặt rượu và kiểm tra chất lượng rượu.
Ví dụ, vò rượu trắng bình thường bán trong Tuý Xuân Phường bán khoảng 50 văn tiền, bên ngoài 30 văn tiền, Tố Nhiên mặc cả chỉ còn có 12 văn tiền.
Quả đúng là phường gian thương mà.
Cơ mà ta thích! ÒwÓ
Xin lỗi tú bà, góc tường này nhà bà, ta đào! UwU
Vị tú bà nào đó đang đếm tiền bỗng dưng hắt xì: " ... " Tên nào đang mơ tưởng tới bạc của lão nương?!
Nguỵ Lăng đứng cạnh Tố Nhiên đợi hắn mặc cả, tiện thể vừa nghĩ cách để lôi kéo Tố Nhiên theo ma đạo làm cấp dưới của hắn. Dù sao người nuôi cũng không phải hắn, không ngại.
Tề Bách đang dạy dỗ đám ma tu cấp dưới bỗng rùng mình: " ... " Sư phụ ... Người lại tính làm gì vậy? QAQ
Tiếng mấy tên thợ xưởng ngồi nghỉ ngơi phía sau hắn bàn tán:
"Ngươi nghe chuyện ở phủ Thịnh vương chưa?"
"Ngươi ý nói là gã dưỡng tử kia?"
"Kể ra thì cũng tội nghiệp. Thịnh vương cùng vương phi sau khi có nhi tử liền bị ghẻ lạnh."
"Thấy bảo hắn vẫn còn cố gắng lôi kéo Kỳ Liên không thôi. Bị đuổi ra không mất mặt mà vẫn tiếp tục đeo bám nữa!"
Gã kia cười chế nhạo, "Ai bảo tên ngu xuẩn đó còn không tự nhận thức được tình thế của bản thân, còn bám theo một ả kỹ nữ."
[Ting!~] Hệ thống chết lâu ngày lại sông dậy. Nguỵ Lăng cảm thấy không phải chuyện gì vui vẻ ...
[Chúc mừng ngài mở ra nhiệm vụ ẩn! [Quá khứ mà đến ta cũng không biết]!]
Nguỵ Lăng: " ... " Từ cái tên đã nghe là cái gì đó chẳng vui vẻ chút nào.
[Đối tượng nhiệm vụ: Chung Ngộ.]
[Chung Ngộ lưu lạc khắp nơi, may mắn được Thịnh vương phi là một người hiền từ giàu lòng bác ái đem về làm dưỡng tử.
Chung Ngộ vì muốn trả ân nuôi dưỡng cho Thịnh vương và Thịnh vương phi nên đã rất cố gắng học chữ luyện võ, mong sau này có thể thành người tài để báo công nuôi dưỡng.
Thịnh vương và vương phi đều yêu thương dưỡng tử này như con ruột.
Cho đến khi vương phi hoài thai sinh ra một nam hài. Chung Ngộ dần bị lãng quên.
Người ngoài đều nói hắn bị ghẻ lạnh. Kỳ thật cũng không đúng, mà cũng không sai ...
Có ân vẫn phải trả, Chung Ngộ vẫn giữ nguyên như ban đầu. Mặc dù quan hệ của hắn với tiểu thế tử không quá tốt nhưng cũng chưa có gì xấu, Chung Ngộ lặng lẽ bảo vệ tiểu thế tử cũng được tính một nửa là đệ đệ trên danh nghĩa của mình.
Chung Ngộ vô tình nhất kiến chung tình với một nữ nhân phong tình gọi là Kỳ Liên.
Gương mặt tinh xảo xinh đẹp với đôi mắt phong tình vạn chủng, trán vẽ một đoá sen đỏ xinh đẹp. Mái tóc đen không suôn mượt mà có chút xoăn nhẹ hơi bồng bềnh của dã nữ Tây vực lại mang theo một loại mị hoặc khác. Giống như một đoá hoa sen kỳ lạ khiến người ta tò mò mà ngắm nhìn, Kỳ Liên.
Kỳ Liên này lại là kỹ nữ chiêu bài ở Tuý Xuân Phường, tính tình cũng rất cao ngạo. Ban đầu thì thái độ với Chung Ngộ vô cùng nồng nhiệt đón tiếp, sau khi biết hắn chỉ là một dưỡng tử lại còn bị ghẻ lạnh thì lập tức trở mặt đuổi người.
Không lâu sau, có một đám tu tiên giả tới phủ Thịnh vương nói đến đón thiếu gia của tộc thất lạc. Chính là Chung Ngộ.
Đám người đó để lại cho Thịnh vương vô số kỳ dược bảo vật coi như báo đáp công nuôi dưỡng Chung Ngộ rồi đem người rời đi.
Hết chuyện.]
Nguỵ Lăng: ??? Ta vừa đọc cái gì vậy?????
Truyện cổ tích hay ngụ ngôn vậy?
Ủa, thế thì có gì liên quan?
???
[Khụ! Quên không giải thích rõ ràng hơn. Vị này là pháo hôi, không khác ngài là mấy.]
Nguỵ Lăng: " ... "
[Đại khái là, ghen tị với nam chính rồi bị gϊếŧ chết lãng xẹt.]
Nguỵ Lăng: " ... " Trên thì kể chuyện cổ tích báo ân, dưới thì kể cục súc. Hệ thống, ngươi bị ma nhập à?
Nói thật đi! Dù ngươi nói ngươi điên, ta cũng tin!
——————————
Lời tác giả:
Lặng lẽ sống dậy.
Cuối cùng cũng thoát khỏi cái chương này!!! QAQ
Đây là lần thứ 17 ta viết lại cái chương này rồi đoá!!! ;;-;;
Danh Sách Chương: