Trong tòa tịch thất, Phan Tịnh buông một tiếng thở dài: -Nô muội! Không ngờ chúng ta khéo quá hóa vụng mất rồi!
Vừa dứt lời, một bóng người vụt hiện ra, Ngọc Nô đáp: -Chưa chắc đâu! Tịnh lang! Lão tiền bối! Chúng ta đi thôi. Nếu chậm thì không kịp nữa.
Rồi nàng không suy tính gì thêm, giơ hai tay ra mỗi tay cắp một người, trèo cửa sổ vượt ra ngoài, tung mình nhảy xuống, nhưng chân nàng chưa chấm đất thì trong bóng tối có tiếng người cười hả hả nói: -Đưa bớt cho ta một người.
Ngọc Nô nhận ngay ra là tiếng của Nhân Kiệt La Siêu, nàng mừng quá nói ngay: -Xin tiền bối đón lấy!
Nàng nới một tay ra đưa Địa Quân cho Nhân Kiệt. Nhân Kiệt đón lấy rồi nổi lên một tràng cười rộ.
Giữa lúc ấy, cả bốn mặt tám phương đều nổi lên hồi hiệu còi báo động. Phan Tịnh đã mất hết võ công, chàng nằm yên trong cánh tay Ngọc Nô mà lòng sợ hãi khôn xiết! Bỗng ba gã áo đen nhảy xổ vào Nhân Kiệt La Siêu.
Nhân Kiệt lại càng cười rộ, vung tay một cái, ba gã áo đen cùng rú lên. Họ đã bị hất ngã ra xa ngoài mấy trượng.
Phan Tịnh khẽ bảo Ngọc Nô: -Nô muội! Nàng coi võ công La thúc thúc có ghê không? Không biết mấy năm người ẩn nấp ở đâu mà luyện thành bản lãnh cao cường đến thế!
Ngọc Nô cười đáp: -Tịnh lang! Nếu chàng học công phu trong “Vô tình kinh” thì có thể còn tiến bộ hơn La thúc thúc nữa là khác.
Phan Tịnh nín thinh suy nghĩ không trả lời.
Bất thình lình hai gã áo đen khác nhảy xổ tới, lớn tiếng quát: -Cặp nam nữ chó má này ở đâu đến? Mau chịu trói đi. Trang Vĩnh Phát này không bao giờ để cho bọn mi giở trò càn rỡ.
Ngọc Nô né mình tránh khỏi rồi quát lớn: -Ta để cho bọn mi tự liệu lấy thân trốn đi là hơn, nếu không thì lại sẽ cùng chung số phận với những tên kia đấy.
Hai gã áo đen tức giận gầm lên, thêm mấy gã khác tiếp tục xông vào.
Phan Tịnh lớn tiếng giục: -Nô muội! Nàng còn nể nang gì chúng mà không ra tay đi? Bọn môn hạ Quỷ Vương toàn là quân ma quỷ, tên nào cũng đáng chết cả.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, lại thêm mười mấy tên áo đen nữa xông vào vây chặt lấy Ngọc Nô và Phan Tịnh. Giả thử lúc này nàng phóng chưởng ra thì đánh lui được bọn chúng ngay. Nhưng thấy đối phương vẫn chưa dùng toàn lực tấn công, Ngọc Nô khẽ nói: -Tịnh lang! Tiểu muội khó mà nhẫn tâm hạ thủ được. Chàng coi đó thì biết, toàn hạng thiếu niên mười mấy tuổi, mình giết đi thật là đáng tiếc và tội nghiệp cho chúng.
Phan Tịnh cười đáp: -Nô muội! Nàng bản tính nhân từ không hạ thủ đánh chúng, nhưng chúng sẽ đẩy nàng vào chỗ chết đó. Nô muội hãy nghe lời ta, phóng tâm hạ chết chúng đi. Bữa nay hạ được tên nào là bớt được một phần áp lực của đối phương về sau.
Giữa lúc này, từ tòa nhà ở đàng xa vang lên một tiếng hú kinh hồn. Mười mấy gã áo đen đang vây Ngọc Nô cũng hú lên để trả lời.
Trên nóc nhà, một lão già mặt xấu như quỷ sứ, mình mặc áo đen nhảy ngay xuống, nhập vào hàng ngũ bọn thiếu niên áo đen.
Bọn thiếu niên thấy lão đến, tinh thần liền phấn khởi, quát lên một tiếng rồi phóng chưởng vù vù đáng ra.
Ngọc Nô cười lạt một tiếng, liệng người như cánh bướm lượn giữa đám hoa. Nàng luồn vào giữa các làn chưởng phong, tránh đông né tây, mà bọn áo đen không làm cách nào đụng được đến tà áo nàng.
Phan Tịnh nóng nảy hỏi: -Nô muội! Sao nàng vẫn chưa ra tay? Vừa rồi tiểu huynh còn ở trong nhà tĩnh thất, đã nghe thấy nàng đánh bọn chúng kêu oai oái, sao bây giờ nàng lại mềm lòng như vậy?
Ngọc Nô cười đáp: -Tiểu muội muốn bắt lão già xấu xa kia!
Phan Tịnh đưa mắt nhìn ra, la lên một tiếng rồi nói: -Hắn là một trong bọn Ngũ Quỷ môn đồ của Quỷ Vương, và đã được chân truyền của môn phái. Công lực hắn gần bằng sư phụ hắn rồi. Nàng phải cẩn thận lắm mới được.
Phan Tịnh vừa dứt lời thì từ trên nóc nhà mé tả lại thêm hai bóng đen nhảy xuống, cũng là hai lão già mặt mũi cực kỳ xấu xa. Đồng thời từ nóc nhà phía trước mặt cũng xuất hiện hai lão nữa, và toàn xấu như quỷ sứ.
Phan Tịnh kinh hãi nói: -Bọn Ngũ Quỷ môn đồ đến cả rồi. Nô muội phải tính kế rời khỏi nơi đây ngay. Tất cả bọn này đều trưởng lão tinh thâm, lại nham hiểm độc địa nữa. Nô muội thế cô mà tiểu huynh võ công bị mất hết, còn phải nhờ Nô muội bảo hộ. Nếu còn trùng trình thì nguy đấy.
Ngọc Nô đáp: -Tịnh lang nói phải đó! Chúng ta chuồn sớm đi là hơn!
Nàng vừa nói tới đó, thì bên kia Nhân Kiệt La Siêu nổi lên một tràng cười khanh khách, gọi to: -Hóa tử lão đệ! Lão đệ cũng đến đây ư? Sao không thò mặt ra còn rụt rè nấp nách như một cô gái mới về nhà chồng?
Lão nói xong lạng người về phía Ngọc Nô.
Một trong bọn Ngũ Quỷ môn đồ thấy Nhân Kiệt La Siêu lướt tới liền hô to: -Tấn công!
Mười mấy gã áo đen reo hò giơ tay như móc câu, cả bốn mặt tám phương nhắm chụp vào Ngọc Nô.
Một lão mặt mũi cực kỳ xấu xa vung tròn hai tay, rồi phóng chưởng đánh vào trước ngực Ngọc Nô.
Phan Tịnh nằm trong nách Ngọc Nô thấy vậy la thầm: -Chết rồi! Nô muội tuy bản lãnh cao cường, nhưng một mãnh hổ sao chống nổi cả đàn cáo được?
Ngờ đâu sự thật lại trái ngược, Ngọc Nô ngưng thần đứng yên vững như trái núi, người không nhúc nhích.
Nàng chờ cho bọn thiếu niên ra chiêu “Ngũ Quỷ siêu hồn trảo”, bấy giờ nàng mới vung một tay lên múa tít, lập tức bóng chưởng trùng trùng điệp điệp, nàng quát lên một tiếng: -Mau!
Cả mười mấy gã thiếu niên áo đen đồng thời rú lên những tiếng bi thảm, và hết thảy đều loạng choạng lùi lại, máu chảy lai láng.
Ngọc Nô vẫn chưa dừng tay. Nàng lạng người một cái nhảy xổ vào lão già xấu xa.
Lão gầm lên một tiếng, vung hai chưởng đánh mạnh ra.
Ngọc Nô cười gằn một tiếng. Nàng né người tránh trong bóng chưởng và lớn tiếng hỏi: -Tịnh lang! Đối phó với lão bằng cách nào đây?
Phan Tịnh không cần nghĩ ngợi gì, buột miệng đáp ngay: -Giết phứt đi!
“Sầm” một tiếng, chưởng chạm nhau.
Rồi một tiếng rú vang lên. Một lão già trong đám Ngũ Quỷ môn đồ bắn tung ra ngoài năm trượng chết tươi ngay.
Ngọc Nô nói bằng một giọng thê thảm: -Tịnh lang! Tiểu muội vừa mới ra tay đã sát hại mười mấy gã. Tiểu muội không muốn ra tay hạ thủ nữa.
Phan Tịnh cả kinh hỏi: -Cả mười mấy gã thiếu niên chết hết rồi ư?
-Chúng đều bị gãy một tay, dù có sống cũng như chết.
Phan Tịnh vội liếc mắt nhìn xuống đất, thấy những cánh tay bị đứt rớt xuống máu thịt bầy nhầy. Chàng run lên nói: -Nô muội! Bản lĩnh nàng thật là ghê gớm!
Ngọc Nô lắc đầu buồn rầu đáp: -Đây toàn là công phu trong “Vô tình kinh”. Tiểu muội thấy tàn ác quá nên không muốn dùng đến.
-Nô muội! Tâm địa nàng thiện lương, tất được hoàng thiên bảo hộ.
Giữa lúc ấy Nhân Kiệt La Siêu đã đến gần, cười hỏi: -Chỗ này thế là xong rồi. Ngươi còn trù trừ gì nữa?
Ngọc Nô đáp: -Chính thế! Ta nên rời khỏi nơi đây càng sớm càng hay.
Bỗng một trận cười rộ vang lên rồi có tiếng nói: -Có lý đâu bỏ đi một cách dễ dàng như thế được? Lão quỷ đã dựng lên tòa trang viện lớn lao này mà chẳng nói gì đến lão hóa tử, khi nào lão hóa tử chịu bỏ đi ngay?
Tiếng nói vừa dứt, một lão già đầu bù tóc rối, mình khoác áo vá trăm mảnh, mùi hôi nồng nặc xông ra khiến mọi người phải buồn nôn. Tay lão cầm một cái hồ lô lớn sơn đỏ, lão ngửa cổ dốc hồ lô rượu vào miệng nuốt ừng ực mấy hơi rồi đột nhiên quăng lại chỗ La Siêu cười ha hả nói: -La ca ca! Mấy năm nay ca ca tưởng lão hóa tử chết rồi phải không? Bây giờ lão hóa tử tạm mượn cái này làm lễ, để mừng La ca ca đã được bình yên trở về.
Nhân Kiệt La Siêu cũng cười khanh khách, giơ tay ra đón lấy hồ lô, ghé miệng vào uống ồng ộc.
Giữa lúc La Siêu nốc rượu, đột nhiên đánh “binh” một tiếng, và tiếp theo là một tiếng hú thê thảm. Cái Vương Tử lại cười ha hả một hồi.
Nguyên khoảng thời gian chớp nhoáng này, lão đã phóng chưởng ra đánh chết một tên trong bọn Ngũ Quỷ môn đồ.
Nhân Kiệt La Siêu uống mấy hớp rượu rồi cất tiếng khen: -Rượu ngon quá!
Lão vung tay quăng hồ lô trả lại cho Cái Vương Tử, đồng thời điểm chân xuống đất, lạng người đi nhanh như chớp để đánh một tên khác trong bọn Ngũ Quỷ môn đồ.
Gã này kinh hãi la lên: -Phải chăng người là Nhân Kiệt trong bọn Ngũ Tuyệt?
Nhân Kiệt La Siêu cả cười đáp: -Nhãn lực mi khá đấy!
Lão nói chưa dứt lời đã giơ tay lên một cái, gã kia kêu rú lên ngã lăn xuống đất.
Bọn Ngũ quỷ môn đồ chỉ còn có hai tên. Chúng la lên một tiếng kinh hãi rồi bỏ chạy mất. Nhân Kiệt cùng Cái Vương Tử lớn tiếng cười rộ nói: -Rượu ngon! Rượu ngon!
Hai lão này ý hợp tâm đầu, khoa chân múa tay ra chiều cao hứng lắm.
Phan Tịnh cùng Ngọc Nô thấy vậy cũng hớn hở tươi cười.
Giữa lúc mải vui quên hết lo âu, bất thình lình trên không vang lên mấy tiếng quạ kêu. Một bóng trắng từ ngoài trăm trượng chớp mắt đã xẹt tới. Bóng người lạng đi nhanh quá phát ra tiếng vù vù và xen lẫn với tiếng vạt áo kêu phành phạch. Người này nhảy xuống giữa trường một cách mau lẹ, khiến cho ai nấy cũng phải lắc đầu khen ngợi.
Mấy người để ý nhìn xem con người cao lênh khênh và gầy nhom, toàn thân mặc áo trắng này là ai, thì Phan Tịnh buột miệng la lên: -Hắn là một trong tám đại trưởng lão phe Thất Tuyệt giáo.
Trên không bỗng có tiếng chim vỗ cánh, thì ra hai con quạ lông xanh thẫm bay tới nơi đáp xuống đậu vào hai vai lão áo trắng.
Lão áo trắng cười lạt nói: -Chính thị! Lão phu là Tự Tấn trưởng lão phái Thất Tuyệt giáo. Người nào được lão phu thân đến đưa tin, nếu không được phúc tất là phải gặp họa.
Nhân Kiệt La Siêu vẻ mặt nghiêm trang hỏi: -Lão phu cũng biết rằng “Thiên lý báo tang” không có việc quan trọng tất chẳng lộ diện. Lão đến đây có việc gì?
Tự Tấn trưởng lão cười khẩy đáp: -Lão phu được giáo chủ cho hay Nhân Kiệt La Siêu, một người trong Ngũ Tuyệt ở Kinh đô, có ý dòm dỏ những môn võ học bí mật của bản giáo, đáng lẽ phải chém đầu hắn để răn mọi người. Nhưng bản giáo mới vào đây và đang lúc cần người, nên tạm thời miễn tội và hạn cho trong vòng mười ngày phải đến yết kiến giáo chủ bản giáo, và được liệt vào hàng trưởng lão thứ chín để đổi tội lập công. Nếu không chịu tuân lệnh sẽ bị tróc nã đem về trị tội.
Nhân Kiệt La Siêu biến sắc, rồi lại cười ha hả nói: -Quý giáo chủ trời cho có nhiều ý kiến lạ đời. Lão phu khi nào chịu làm vây cánh cho lũ cọp dữ?
Tự Tấn trưởng lão sa sầm nét mặt, cầm một chiếc đồng bài giơ lên, ánh sáng lấp loáng rồi liệng xuống đất. Hắn trầm giọng nói: -Thế là nhiệm vụ của lão phu xong rồi. Thuận theo hay không là tùy ở ngươi, lão phu xin cáo từ.
Nói xong lão điểm chân xuống đất vọt tung người lên không mà đi. Thật là một thân pháp mau lẹ vô cùng. Lúc đến cũng như lúc đi, đều không ai nhìn rõ tông tích.
Trong trường trở nên tịch mịch.
Nhân Kiệt La Siêu bật cười, nhưng chỉ thấy mặt lão lay động chứ không phát ra tiếng.
Phan Tịnh cùng Ngọc Nô cũng cảm thấy vụ này nghiêm trọng phi thường. Nhân Kiệt về địa vị cũng như về danh vọng cao là thế, mà đã lộ vẻ khẩn trương thì chắc không phải chuyện tầm thường.
Cái Vương Tử là người phóng đãng giang hồ cũng ra chiều nghiêm trọng hỏi ngay: -La ca ca! Vụ này rắc rối đấy. Ca ca tính thế nào?
Nhân Kiệt liền quát lên: -Quân giặc chó má! Chúng muốn gây sự với lão phu để lão phu liệu xem.
La Siêu nói xong vẫy tay một cái, tấm đồng bài dưới đất đột nhiên bay vào tay lão.
Lão vận công lực vào tay vò viên tấm đồng bài.
Râu tóc lão đứng dựng lên, cặp mắt trố ra.
Chỉ trong khoảnh khắc tấm đồng bài bị vo tròn lại như viên đạn. Xem thế đủ biết công lực lão thâm hậu vô cùng.
La Siêu lại ngửa mặt lên cười rộ: -Hóa tử lão đệ! Bữa nay ta sẽ cùng lão đệ uống cho say khước một bữa.
Rồi quay lại bảo Ngọc Nô: -Đi thôi.
Lão cắp Địa Quân chạy trước, Cái Vương Tử cùng Ngọc Nô hộ vệ Phan Tịnh đi sau.
Giữa lúc ấy, phía sau có một thanh âm quái gỡ quát lên the thé: -La lão thất phu! Một ngày kia ta sẽ đến lột da mi ra.
Nhân Kiệt quay lại trợn mắt nhìn. Lão vung tay một cái, ánh vàng lóe lên, tấm đồng bài vo viên vụt bay ra. Lão quát hỏi: -Con quỷ già kia! Mi còn dám ló mặt ra ư? Có giỏi thì đón lấy viên đạn này.
Viên đạn liệng ra rít lên veo véo, rồi nghe đánh cạch một tiếng, là đã xuyên qua bức tường ở phía sau lưng.
Mấy người thi triển khinh công ra khỏi hậu viên Vĩnh Phát, rồi đi một lúc nữa thì đến dưới cổng thành Yên Kinh.
Nhân Kiệt tung người nhảy lên vượt qua bức tường thành, Cái Vương Tử cùng Ngọc Nô cũng kế tiếp nhảy qua khỏi bờ tường thành, rồi chạy đi chừng hơn một dặm thì đến mấy quán cơm nhỏ.
Nhân Kiệt đến quán cuối cùng gõ cửa gọi luôn mấy câu: -Lão Đổ mở cửa cho ta! Lão Đổ mở cửa cho ta!
Trong quán có tiếng người càu nhàu: -Ai đó? Nửa đêm còn gõ cửa?
Cửa quán kẹt mở ra, một lão già mắt nhắm mắt mở thò đầu qua khe cửa, nhìn thấy La Siêu cười rộ nói: -Úi chà! Tại hạ cứ tưởng ai? Té ra ông bạn già. Tôi cũng đoán trước chỉ có ông là giờ này còn đến gõ cửa.
Nhân Kiệt cười ha hả nói: -Lão Đổ! Mau lấy một vò ra đây! Ta khát muốn chết rồi.
-Chà! Có có! Hãy vào trong quán đã!
Lão Đổ xem chừng được món bở, hấp tấp chạy vào nhà trong.
Nhân Kiệt kêu mọi người vào theo rồi đóng cửa lại. Nhân Kiệt đặt Địa Quân xuống nói: -Thượng Quan lão nhi lúc này lão đừng buồn nhé!
Ngọc Nô cũng đặt Phan Tịnh xuống. Phan Tịnh vội thi lễ cùng Địa Quân, Nhân Kiệt và Cái Vương Tử.
Nhân Kiệt và Cái Vương Tử không muốn lễ nghi phiền phức, liền gạt đi: -Thôi đừng giở trò khách sáo nữa.
Lão Đổ đem ra một vò rượu, Nhân Kiệt và Cái Vương Tử mở vò ra uống liền.
Địa Quân từ lúc gặp mặt Phan Tịnh đến giờ chưa nói câu gì, bây giờ giương cặp mắt nhìn Phan Tịnh hỏi: -Ngươi là con Phan Khôn phải không?
Phan Tịnh đáp: -Chính phải!
Phan Tịnh nhìn khắp thân thể Địa Quân. Mắt lão sâu hoắm, người gầy guộc. Nét mặt lão nghiêm trang, trầm mặt ít nói, nhưng có dáng điệu chính phái đáng kính. Phan Tịnh cúi đầu xuống khẽ nói: -Thượng Quan thúc thúc có điều gì dạy bảo chăng?
Địa Quân Thượng Quan Từ khẽ lắc đầu thở dài đáp: -Võ lâm đại loạn, lạc lõng hết cả. Hỡi ơi!...
Lão thở dài, vẻ mặt buồn rầu ngửa mặt trông trời, ngơ ngẩn xuất thần.
Phan Tịnh ngạc nhiên khẽ hỏi: -Tại sao Thượng Quan thúc thúc lại thở dài?
Địa Quân nở một nụ cười ảm đạm đáp: -Hiền điệt! Không phải lão phu buồn vì hiền điệt mà nghĩ tới phụ thân ngươi bản lãnh hơn đời, xưng hùng trong vũ nội. Ngoại hiệu y là Thiên Hiệp đã gây nên sự nghiệp anh hùng. Hay đâu người thừa kế y cũng cốt cách thanh kỳ, thật là một trang kỳ tài để luyện võ, trăm đời khó tìm thấy một. Thế mà toàn thân ngươi nhủn ra không có chút võ công nào. Há chẳng đáng buồn sao?
Địa Quân nói vậy khiến cho Phan Tịnh mồ hôi toát ra đầm đìa, chàng lẩm bẩm: -Thượng Quan thúc thúc là một tay danh y trong vũ nội, quả nhiên có con mắt phi thường. Thúc thúc vừa nhìn qua đã biết mình mất hết công lực, ấy là sự việc mới vừa phát sinh ra, chưa đầy hai ngày cũng không qua mắt người được.
Phan Tịnh toan trả lời, đột nhiên Địa Quân tựa hồ như tinh thần chấn động. Cặp mắt y chăm chú nhìn Phan Tịnh khẽ hắng giọng hai tiếng rồi nghiêm nghị bảo: -Ngươi đưa tay cho ta coi.
Phan Tịnh đưa tay ra. Địa Quân đặt ba ngón tay lên cổ tay chàng, rồi đứng dậy hỏi: -Hiền điệt! Tâm mạch ngươi thế nào?
Lúc này Nhân Kiệt và Cái Vương Tử rượu đã ngà ngà cùng bước lại gần. Nhân Kiệt lên tiếng nói: -Thượng Quan lão huynh! Thiên hạ chẳng ai là người không kính trọng La Siêu này, nhưng người ta càng bội phần lão huynh hơn, vì uy thực của lão huynh có thể cứu sống lại người đã chết, làm cho xương trắng hóa ra có thịt một cách dễ dàng. Hiện nay võ lâm đại loạn khó kiếm được bậc kỳ tài. Điệt nhi đây bị thương về tuyệt chiêu “Vô Ảnh Đoạn Hồn Thủ” của con gái Thất Tuyệt giáo chủ, tâm mạch gã đã bị đứt hết. Bây giờ hoàn toàn trông cậy vào lão huynh.
Cái Vương Tử không biết chuyện, nghe La Siêu nói vậy thì giật mình kinh hãi hỏi Phan Tịnh: -Ngươi bị vậy thật ư?
Phan Tịnh buồn bã gật đầu.
Địa Quân vẫn xuất thần, vẻ mặt trang nghiêm xem mạch cho Phan Tịnh, hồi lâu lão mới buông tay chàng ra. Lão đứng dậy lẳng lặng bước tới trước mặt Nhân Kiệt. Đưa tay ra với lấy một bát rượu uống một hơi cạn sạch. Lão lại uống luôn hai bát nữa. Cử động bất thường này của Địa Quân khiến cho Nhân Kiệt, Cái Vương Tử, Phan Tịnh cùng Ngọc Nô phải kinh hãi.
Nhân Kiệt không nhịn được, cầm lấy tay Địa Quân hỏi: -Thượng Quan huynh, không cứu được nữa ư?
Địa Quân nhìn La Siêu bằng con mắt thất thần đầy vẻ thất vọng.
Nhân Kiệt lùi lại một bước, ấp úng không nói nên lời.
Địa Quân lúc này đã định thần, lão bình tĩnh đến trước mặt Phan Tịnh và nét mặt lão đã hòa hoãn hơn trước một chút. Lão nói: -Hiền điệt! Tâm mạch ngươi bị đứt cả. Lão phu xem ra thì dường như lúc ấy ngươi đã uống một thứ lương dược, nên mới sống được đến ngày nay. Nhưng nếu muốn khôi phục lại công lực, e rằng khó có cơ hội nữa.
Phan Tịnh toàn thân run bắn lên, đột nhiên lùi lại ba bước kinh hãi nói: -Không còn có hy vọng gì nữa ư?
Ngọc Nô lòng đau như cắt. Nàng đến sau lưng Phan Tịnh đỡ lấy chàng, dịu dàng nói: -Tịnh lang! Hãy bình tĩnh lại! Tiểu muội tưởng còn có biện pháp chữa được.
Phan Tịnh sắc mặt lúc xanh lè, lúc trắng bệt, chàng không nghe rõ lời Ngọc Nô mà cũng không biết Ngọc Nô đang đỡ mình. Người chàng vẫn run bần bật, miệng lẩm bẩm: -Thế là mình hết thời.
Rồi chàng lại quát to: -Còn bao nhiêu chuyện chưa làm xong, ai sẽ hoàn thành cho ta bây giờ?
Ngọc Nô lại cất tiếng khuyên nhủ: -Tịnh lang! Chàng hãy bình tĩnh lại. Bất luận gặp trường hợp nào có bình tĩnh mới từ từ tìm ra được biện pháp. Dù chàng có bi thương hay xúc động cũng chẳng ích gì.
Phan Tịnh lắc đầu nói: -Nô muội! Tiểu huynh rất cảm ơn Nô muội. Xin Nô muội hãy tạm lui ra để tiểu huynh ngồi yên một chút.
Ngọc Nô buông tay ra rồi đứng tránh sang một bên.
Phan Tịnh đứng ngây người ra như kẻ bị mất hồn.
Nhân Kiệt cùng Cái Vương Tử lúc này cũng xúc động dị thường, ôm cả vò rượu lên nốc ừng ực. Nhưng Địa Quân đã bình tĩnh lại, lão vẫn nhìn Phan Tịnh chằm chặp.
Trong tiểu điếm im lặng như tờ.
Hồi lâu, Địa Quân vẫn lẩm bẩm một mình: -Không hiểu y còn sống không?
Trong quán dường như không ai nghe tiếng lão nói, chỉ mình Ngọc Nô chú ý.
Nàng thoáng nghe lão hỏi vậy, thì mắt sáng lên hỏi lại: -Ai? Lão tiền bối bảo ai còn sống không?
Địa Quân đưa mắt nhìn Ngọc Nô đáp: -Xích Lôi Thần Quân.
Ngọc Nô giương cặp mắt thao láo lên hỏi: -Xích Lôi Thần Quân ư? Người là gia gia tiểu muội. Sao người lại chữa thương được cho Tịnh lang?
Địa Quân thấy sự bất ngờ, lão run lên hỏi: -Ngươi là cháu gái Xích Lôi Thần Quân ư? Theo chỗ ta biết thì Xích Lôi Thần Quân chưa có truyền nhân. Năm mươi năm trước đây, bà vợ Xích Lôi Thần Quân hiệu là Vô Tình phu nhân. Bà ta đã gây ra bao cuộc giết chóc trên chốn giang hồ, khiến các bạn võ lâm, các nhà ẩn sĩ nổi lòng phẫn khích. Vụ xảy ra ở Côn Lĩnh đã bức bách Vô Tình phu nhân cùng một cô gái nhỏ chôn mình ở dưới đáy đầm Tuyệt Lâm. Xích Lôi Thần Quân nhân ở ẩn sớm hơn, nên thoát được tai nạn đó, nhưng làm gì lão có cháu gái?
Ngọc Nô đáp luôn: -Phải đó, phải đó! Tiểu nữ chính là tôn nữ của Thần Quân. Mẫu thân tiểu nữ là con gái Vô tình phu nhân. Năm đó thoát được đại nạn rồi liền trốn vào trong đại nội để lánh vạ. Sau được vua Thần Tôn ưng ý, phong làm Hà Tần.
Địa Quân “ồ” lên một tiếng, rồi xá Ngọc Nô nói: -Vậy ra cô nương là một vị công chúa, một vị thiên kim, xin tha thứ cho lão phu không biết...
Lão chưa dứt lời thì Ngọc Nô vội ngăn lại, buồn rầu nói: -Xin tiền bối đừng đề cập tới làm chi, phụ hoàng tiểu nữ băng hà. Tiểu nữ không muốn vào cung nữa. Dù tiểu nữ có vào cung, bọn họ cũng chẳng tin, vì phụ hoàng mất đi từ lúc tiểu nữ còn ở trong bào thai. Tiền bối bảo gia gia tiểu nữ cứu thương được cho Tịnh lang có thật thế không?
Địa Quân gật đầu đáp: -Đúng thế! Xích Lôi Thần Quân luyện được một thứ thuốc gọi là Xích Lôi Đan. Suốt đời người đi hái những thứ thuốc có danh tiếng khắp thiên hạ mới có luyện được ba viên, thì phải biết nó quý chừng nào. Linh đan này không phải dùng để trị bệnh chữa thương, nhưng nó có công dụng rửa sạch tinh khí, luyện xương tủy, thay đổi được gân cốt, nên lão phu mới nghĩ đến chỉ có thứ linh đan này là chữa được cho gã mà thôi.
Địa Quân nói xong đưa mắt nhìn Nhân Kiệt cùng Cái Vương Tử, thì hai lão này cũng ngừng lại không uống rượu nữa.
Phan Tịnh đứng trơ như tượng đá, để hết tinh thần vào lời Địa Quân.
Địa Quân khẽ thở dài nói tiếp: -Lão phu chỉ biết được có bấy nhiêu. Xích Lôi Thần Quân là một bậc cao nhân nổi tiếng từ mấy chục năm trời. Cách đây đã mấy chục năm trời không biết người còn tại thế nữa không, và người ẩn cư ở đâu cũng không ai biết. Vậy mà xem ra vấn đề này cũng còn nhiều khổ lắm.
Phan Tịnh tiến lên hai bước, kính cẩn phục xuống lạy nói: -Tiểu điệt được thúc thúc chỉ giáo cho như vậy là đủ. Thần Quân ở núi Côn Lĩnh. Tiểu điệt tự tìm người may ra có thể gặp được.
Ngọc Nô lớn tiếng nói: -Phải rồi! Mẫu thân tiểu muội bảo gia gia ẩn cư ở núi Côn Lĩnh. Tịnh lang! Tiểu muội cùng đi với Tịnh lang một chuyến. Sớm muộn gì cũng phải tìm cho tới gia gia để xin người một viên Xích Lôi Đan.
Phan Tịnh nói: -Không được! Nô muội không nên đi. Từ đây tới Côn Lĩnh đường xa diệu vợi, bạt thiệp gian nan. Nô muội ở nhà chờ tiểu huynh là được.
Ngọc Nô đột nhiên biến sắc nói: -Tịnh lang! Chàng lại muốn xa rời tiểu muội rồi!
Phan Tịnh lắc đầu nói: -Tiểu huynh không có ý ấy đâu!
Ngọc Nô nói: -Núi Côn Lĩnh ở về phía cực tây, quanh năm tuyết đóng mà Tịnh lang võ công mất hết, một mình đi thế nào được? Vả lại nếu Tịnh lang đi bộ hay đi xe thì đến năm nào cho tới nơi? Bất luận thế nào tiểu muội cũng phải đi theo mới được.
Phan Tịnh cho là phải liền gật đầu nói: -Vậy thì chúng ta đi thôi! Không nên chần chờ nữa.
Trong quán rượu, Địa Quân, Nhân Kiệt, Cái Vương Tử giương cặp mắt loang loáng nhìn Phan Tịnh và Ngọc Nô.
Phan Tịnh vái chào mọi người rồi ra khỏi quán rượu trước lúc trời gần sáng, chàng lẩm bẩm: “Gia gia! Rồi con sẽ tìm được gia gia!” Chàng cương quyết theo đường lớn mà đi. Ngọc Nô theo sau chàng. Ngày hôm sau hai con tuấn mã đưa Phan Tịnh cùng Ngọc Nô chạy như bay về hướng tây.