Quỉ vương Cừu Minh vẫn coi Phan Tịnh không vào đâu, vì lão không biết chàng từ khi uống Xích lôi đan của Xích Lôi Thần quân, công lực chàng so với trước đã khác xa. Lão còn không biết Vô Danh lão nhân cũng đã đem cả giáp tý công lực truyền sang cho chàng. Lão lún người xuống thủ thế đón chưởng của Phan Tịnh.
Phan Tịnh biết lão chưa hiểu công lực mình tiến đến mực nào liền quát to: -Tôn giá chớ có khinh thường mà uổng mạng.
Lão toan buông tiếng cười chế nhạo nhưng tiếng cười chưa thoát ra khỏi cửa miệng thì đột nhiên sắc mặt lão vụt biến đổi. Sầm một tiếng! Quỉ Vương Cừu Minh chưa thi triển thân pháp mau lẹ như quỉ để né tránh thì người lão đã loạng choạng bị hất ra ngoài một trượng, người lão ngồi phệt xuống đất đánh huỵch một tiếng.
Đó là Phan Tịnh không có ý đả thương nên lão đứng dậy được ngay. Phan Tịnh cười hỏi: -Sơn chúa! Thế nào! Nếu Sơn chúa đi theo chúa phái Cờ máu thì Phan Tịnh này muốn giết Sơn chúa lúc nào cũng chẳng khó gì.
Quỉ Vương Cừu Minh căm tức tràn hông, sắc mặt lão hết tái xanh lại chuyển sang lợt lạt.
Năm gã Cửu Ngục Diêm La tức giận trố mắt ra nhìn Phan Tịnh, hầm hầm toan nhảy xổ về phía chàng, thì bỗng ba hồi thanh la nổi lên. Có người lớn tiếng hô: “Thánh mẫu đã giá lâm!” Những người trong trường vỗ tay reo hò. Ai cũng quay đầu nhìn ra thì thấy tám cô gái mặc áo trắng khiêng một cổ kiệu có đặt tượng thánh mẫu đang ung dung đi tới! Pho tượng này rất sơ sài vụng về, vừa trông đến đã biết ngay là tượng gỗ. Thánh mẫu xuất hiện cách này thật ra ngoài ý nghĩ mọi người. Ai nấy đều đứng thộn mặt ra một lúc, cả Phan Tịnh và Tha Hương Vô Danh khách cũng vậy. Nhưng chỉ trong giây lát, Phan Tịnh lửa giận bốc lên ngùn ngụt mà tất cả mọi người có mặt tại trường cũng đều bực mình cho việc đem hình gỗ thay người là một hành vi khinh mạn đồng đạo không ra gì.
Pho tượng gỗ vừa xuất hiện, mấy chục tên thuộc hạ chúa phái Cờ máu vội tập trung lại đứng chung quanh tượng gỗ, vẻ mặt rất cung kính.
Phan Tịnh toan động thủ, thì trong trường có người cười rộ hỏi: - Ta tưởng Võ lâm Thánh mẫu là ai, té ra là một pho tượng gỗ vô tri vô giác. Lão hóa tử này ở Trường An bị gạt rồi. Họ làm cho mình đường xa ngàn dặm, diệu vợi sơn khê tới đây để xem họ làm trò hề! Được rồi! Hãy tiếp chưởng của ta đây!
Góc Đông Nam cũng có người la lớn: - Tượng gỗ kia! Mi làm hại ta từ Nam Cương đến đây, uổng phí công trình, ta đã bị lừa thì ít ra ta cũng phải phá khuấy cho bõ ghét.
Ngoài ra còn bao nhiêu người nhao nhao lên, mỗi người thóa mạ pho tượng gỗ một câu. Bầu không khí nhốn nháo cả lên. Chỉ trong khoảnh khắc mà đã có đến mấy chục người lớn tiếng thóa mạ. Phan Tịnh đưa mắt nhìn Tha Hương Vô Danh khách để hỏi ý.
Tha Hương Vô Danh khách trang nghiêm đáp: -Sư đệ! Sư đệ phải đề phòng những người bên cạnh.
Phan Tịnh quay đầu nhìn lại thì ngoài bọn Quỷ Vương Cừu Minh, hai bên còn có mấy lão già, lão nào cũng tám chục tuổi là ít. Chàng không hiểu câu nói của Vô Danh Khách vừa rồi là có ý gì. Bỗng nghe mấy chục người vừa thóa mạ pho tượng gỗ đều hô lớn: - Đập tan pho tượng gỗ đã lừa gạt chúng ta!
Làn sóng người âm ầm xô tới. Đám người này nộ khí xung thiên phóng chưởng đánh vào tượng gỗ, chưởng phong như sóng cồn đổ ập tới.
Tám cô thiếu nữ áo trắng thét lên lanh lảnh: -Ai dám vô lễ với Thánh mẫu.
Mọi người vẫn hùng hổ la lớn: - Đánh! Đánh tan xác nó ra.
Những luồng chưởng phong tăng gia mãnh liệt. Bao nhiêu người đến Tiếp Thiên Bình há phải hạng tầm thường nên chưởng phong ập tới có thể nói là nghiêng trời lệch đất.
Trong bọn tám thiếu nữ áo trắng thì em gái Phan Tịnh là Phan Tiểu Hoàn cũng có mặt trong bọn.
Phan Tịnh nhìn thấy không khỏi lo cho sự an nguy của nàng. Đột nhiên mấy tiếng rú thê thảm vang lên. Trong bọn mấy chục người đánh vào tượng gỗ có mấy người bị hất tung lên cao đến ba trượng. Máu tươi đỏ lòm từ trên không trút xuống.
Phan Tịnh thất kinh thì lại thấy thêm mấy người nữa cũng bị hất tung lên, máu đổ xuống như mưa. Chàng kinh hãi vô cùng. Chú ý nhìn qua thì thấy tám thiếu nữ áo trắng vẫn đứng yên không hề cử động. Chàng tự hỏi: “Thế thì ai đã ra tay hạ thủ?” Những tiếng la rầm trời vẫn tiếp tục vang lên: -Giết! Phải phá tan cái tượng gỗ đó đi! Những tiếng rú thê thảm pha lẫn với tiếng ọe hộc máu cùng những tiếng huỳnh huỵch của thân người ngã lăn ra. Một lát sau trong trường trở lại yên tĩnh. Sắc mặt người nào cũng đều lộ vẻ khiếp sợ.
Bầu máu nóng Phan Tịnh sôi lên sùng sục. Mặt chàng bao phủ một luồng sát khí dầy đặc, miệng không ngớt lẩm bẩm: “Thật là một thủ đoạn tàn ác!” Mấy lão già đứng bên, nhìn chàng chằm chặp.
Góc Tây Bắc, không biết là ai, thốt nhiên có tiếng hô to: “Thánh mẫu vạn tuế!” Rồi tiếp theo nhiều người đồng thanh hô lớn: “Thánh mẫu vạn tuế!” Phan Tịnh căm tức cơ hồ vỡ phổi.
Giữa lúc ấy, ngay bên cạnh chàng có tiếng người hằn học nói: -Thế mà không biết nhục.
Tiếng nói vừa dứt, người vừa phát ngôn rú lên một tiếng chết ngay lập tức.
Phan Tịnh không nhịn được, chàng bật lên một tiếng cười ha hả.
Tha Hương Vô Danh khách vô cùng khẩn trương nhìn tả ngó hữu. Lão vận chân lực toàn thân vào hai cánh tay sẵn sàng động thủ.
Nhưng tiếng cười vẫn vang dội lên và lấn át toàn trường. Quỷ vương dẫn bọn Cửu Ngục Diêm La đi ra chỗ khác. Mấy chục lão già liền xuất hiện bên mình Phan Tịnh. Lão nào cũng mắt lộ hung quang. Họ chờ chàng dứt tiếng cười để nói một câu. Nhưng Phan Tịnh vẫn cười hoài không ngớt, có người lấy làm lạ hỏi: -Thằng lỏi con đó điên rồi sao?
Phan Tịnh vẫn chưa dứt tiếng cười thì một cô gái ở mé Nam quát mắng: -Pho tượng gỗ hóa ra mặt dầy! Giọng nói nàng rõ ràng muốn khiêu chiến với Thánh mẫu.
Đột nhiên cô gái vừa quát tháo bị ba làn chưởng phong đánh tới, nàng rú lên: -Huyết Diệm chưởng đã phát hiện!
Mé Tây cũng có tiếng đàn bà quát mắng: -Chúa phái Cờ máu! Ngươi thật là đứa hung ác.
Sầm một tiếng! Lại một làn chưởng phong phát ra. Rồi tiếp theo là những tiếng ầm ầm, có người la lên: - Lôi Đình chưởng cũng xuất hiện rồi.
Phan Tịnh ngưng tiếng cười lại, chàng la lớn: -Sư huynh! Động thủ đi thôi!
Rồi chàng lướt người một cái, phóng Tuyệt Tình chưởng ra với tám thành công lực nhằm đánh vào mấy lão già bên cạnh. Máu vọt lên như suối. Hai lão đứng đầu trúng chưởng ngã lăn xuống đất. Lập tức hai mươi mấy lão khác vây lại. Bọn này không lên tiếng, vung chưởng đánh liền và sử dụng cùng một thứ Huyết Diệm công.
Tha Hương Vô Danh khách phóng một luồng bạch khí mờ mịt chung quanh mình, lão ngưng thần nhìn khắp địch thủ, mặt vẫn giữ một vẻ bình tĩnh kiêu hùng. Bọn lão già kia không tới gần được Phan Tịnh sát khí đằng đằng dùng toàn lực phóng chưởng ra. Kẻ nào đụng chưởng của chàng cũng bị thương nặng. Đồng thời chàng lớn tiếng quát: -Ta là Thiên đình sứ giả phái Thiên giáo, vâng mệnh giáo chủ mang phúc thơ tới cho chúa phái Cờ máu. Chúa phái Cờ máu! Nếu ngươi không sợ thì hãy có mặt ra đây!
Chàng phóng chưởng vào mé tả. Tiếng sấm rầm nổi lên. Một lão già rú lên rồi loạng choạng lùi lại đến bảy tám bước. Phan Tịnh lại lạng người phóng chưởng vào lão khác. Chàng phát huy Giáp Tý công lực phóng Vô Tình chưởng tung hoành khắp trong không trường.
Bỗng Phan Tịnh nghe Tha Hương Vô Danh khách quát lên: - Sư đệ! Mang thư chạy về thôi! Không nên ham chiến!
Phan Tịnh đang lúc đánh giết cho sướng tay để cho bõ cơn hận, chàng không húy kỵ gì nữa, phát Lôi Đình chưởng lực ra ầm ầm, chớp mắt lại mấy lão già ngã lăn ra, nhưng bọn kia thấy bảy tám lão già bị chưởng lực của Phan Tịnh uy hiếp, liền tập trung thành một nhóm. Một lão trầm giọng phát lệnh: -Động thủ đi!
Chưởng phong ầm ầm dường nghiêng non lấp biển. Phan Tịnh lún người xuống phóng chưởng ra nghênh địch.
- Sầm! Một tiếng - Bảy tám lão già run lên lớn tiếng thốt: -Thằng lỏi con giỏi thiệt!
Phan Tịnh cũng loạng choạng người lùi đi lùi lại liền năm bước. Sắc mặt chàng lợt lạt thở lên hồng hộc, rồi chàng quát lớn: -Các ngươi lại muốn tiếp chưởng của ta!
Chàng vận toàn thân công lực chung quanh người tiết ra một luồng bạch khí, chàng phóng Lôi ấn Vô Tình chưởng đánh tới tấp.
Tám lão già mắt chiếu ra những tia sáng đỏ, vận đến mười thành công lực, liên thủ phóng chưởng ra. Chưởng phong chạm nhau ầm ầm tưởng chừng như trời long đất lở.
Phan Tịnh cảm thấy tức ngực, miệng chàng ọe một tiếng rồi trào máu tươi ra.
Một trong tám lão già hô lên - Thằng lỏi bị thương rồi! Sấn vào đi!
Người lão vừa lạng đi một cái thì có hai lão già nhảy phốc đến, người chưa tới chúng đã phóng chưởng đánh ra.
Phan Tịnh nghiến răng nói: - Tiến vào đi!
Chàng chờ cho hai lão xông tới còn cách chừng một trượng, liền vận hết công lực thi triển Tuyệt Tình chưởng, chàng xoay mình như điện chớp. Lại hai tiếng rú thê thảm vang lên.
Hai lão già phun máu tươi ra như mưa. Chúng bị đánh hất ra hai trượng. Nhưng Phan Tịnh cũng loạng choạng lùi lại mấy bước rồi ngã lăn ra.
Mấy lão già thi nhau nhẩy xổ lại. Tha Hương Vô Danh khách quát lên một tiếng cũng nhảy phốc lại. Người lão bé nhỏ gầy nhom. Vừa lạng đi một cái đã đến bên Phan Tịnh.
Lão phát chưởng ra như sóng dồn để chống lại mấy lão già. Nhưng lão già cũng vận công lực lên đến bảy tám thành.
Phan Tịnh xem chừng Vô Danh khách đã không chống nổi nữa. Đột nhiên lão lấy trong bọc ra một cái cần câu mềm oặt, dài đến hai trượng. Dây câu hãy còn nguyên, lão múa lên vù vù. Lão buông một tiếng cười rồi vung cần câu ra. Bóng rọi chập chùng. Bỗng nghe ba lão già la lên một tiếng, chiếc khăn che mặt của chúng đã bị hất ra ngoài mấy trượng. Một lão già la lớn: - Đông Hải Kim Ngao Tẩu!
Tha Hương Vô Danh khách cười ha hả hỏi: - Các ngươi cũng biết ư?
Lão vung cần câu một cái. Những lưỡi câu dường như có mắt, vừa véo một tiếng, lưỡi câu bay thẳng vào trước mặt lão già. Lão sợ hãi quá vội lùi lại thật mau.
Tha Hương Vô Danh khách vội quay lại lớn tiếng bảo Phan Tịnh: - Sư đệ! Sư đệ còn đi được không?
Phan Tịnh cố gắng đứng lên đáp: -Sư huynh! Sư huynh hãy tự bảo trọng lấy thân, đừng phân tâm lo cho tiểu đệ nữa!
Mấy lão già mé bên lại đánh tới. Tha Hương Vô Danh khách cũng tung giây câu ra, lưỡi câu đánh tới chỉ còn cách mắt một lão già không đầy một tấc khiến cả bọn kinh hãi phải lùi lại không dám xông vào nữa.
Tha Hương Vô Danh khách nói: -Khi nào lại thế được? Sư đệ! Mau rút lui xuống núi đi!
Phan Tịnh cười lạt một tiếng, chàng móc trong bọc ra chiếc Nhật Nguyệt lệnh cùng bức thư của Thiên Hiệp gửi chúa phái Cờ máu đi từng bước một tiến lên trước mặt mấy lão già. Tha Hương Vô Danh khách vội kêu lên: -Sư đệ! Không được đâu!
Phan Tịnh cố nhịn đau vung tay liệng bức thư vào chỗ mấy lão già nói: - Các người cầm thư này đưa cho chúa phái Cờ máu và bảo cho mụ hay rằng phái Thiên giáo không thể nào nhìn nhận mụ là Võ lâm Thánh mẫu được. Nếu có giỏi thì đến khe Lạc Hiền!
Ngờ đâu giữa lúc ấy có tiếng cười hích hích vọng lên. Một bóng xanh lấp loáng, trước mắt chàng hiện ra một thiếu phụ xinh đẹp chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đưa tay đón lấy bức thư của Phan Tịnh liệng ra.
Mụ mở thơ xem qua rồi cười hích hích nói: - Thằng cha Phan Khôn thật là lớn mật.
Mấy lão già thấy thiếu phụ xuất hiện đều ra vẻ cung kính.
Phan Tịnh thấy thân pháp kinh người của thiếu phụ thì không khỏi sợ hãi nghĩ thầm: -Phải chăng mụ là chúa phái Cờ máu? Sao mụ còn trẻ tuổi thế nhỉ?
Thiếu phụ cất bức thư của Thiên Hiệp Phan Khôn vào trong bọc, quay nhìn Phan Tịnh. Miệng mụ vẫn trầm trồ khen ngợi: - Chà! Ông Lôi Thần phò mã mới xinh đẹp làm sao, quả không hổ là một tay tuấn kiệt. Ta muốn nhận ngươi làm nghĩa đệ, được không?
Phan Tịnh trừng mắt nhìn thiếu phụ ra chiều khinh mạn nói: -Thật là một con đàn bà đê tiện.
Thiếu phụ xinh đẹp hơi biến sắc hỏi: - Ngươi thóa mạ ai đó?
-Ngươi chớ còn ai, ngươi là một con đàn bà dâm ô nhơ nhuốc không xứng đáng, đừng ảo vọng vô ích.
Mấy lão già bước lại quát lên: -Thằng lỏi con! Mật ngươi lớn bao nhiêu mà dám vô lễ với Thúy Nương như vậy?
Đồng thời họ thủ thế muốn ra tay.
Thúy Nương khoát tay ngăn cản bọn họ, mụ nhìn Phan Tịnh nói: - Phan Tịnh ngươi đừng lên mặt, bao nhiêu người cầu làm em ta chưa được. Vậy mà ngươi dám thóa mạ, khinh miệt ta. Được lắm, ta cho ngươi một bài học rồi sẽ phát lạc ngươi sau.
Thúy Nương trở gót bước đi. Phan Tịnh cười khẩy. Chàng tự hỏi: “Mụ bảo cho mình một bài học mà sao lại bỏ đi?” Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên thấy bóng xanh lấp loáng.
Bốp, bốp.
Phan Tịnh thấy mặt nóng ran. Chàng đã bị Thúy Nương tát hai cái liền không kịp né tránh gì cả.
Phan Tịnh từ lúc ra đời đến nay ngoại trừ một phen bị Xích Lôi Thần quân đánh đập và Tĩnh Hoa công chúa trói chặt tay chân chàng chưa bị cái nhục bạt tai bao giờ.
Phan Tịnh bị Thúy Nương tát mấy cái cho thì nổi giận đùng đùng, gắng gượng vận động chân lực. Cây Nhật Nguyệt lệnh cầm trong tay phóng ra hai luồng ánh sáng chiếu vào mặt Thúy Nương.
Thúy Nương cười khanh khách rồi quát mắng: -Phan Tịnh! Bữa nay ngươi tự làm nên tội thì phải chịu đựng lấy. Ta làm cho ngươi phải đau đớn mới cam tâm.
Bóng xanh lại lấp loáng. Thúy Nương không biết đã biến đâu rồi.
Phan Tịnh còn đang ngơ ngác thì lại bị hai cái tát bốp vào mặt.
Binh một tiếng! Sau lưng chàng cũng bị một chưởng. Chàng rú lên rồi ngã lăn ra.
Tha Hương Vô Danh khách muốn cứu ứng nhưng không kịp, lão quát mắng: -Con tiện nhân kia! Ngươi dám giở thói lăng loàn trước mặt ta sao?
Nói rồi lão phát chưởng nhảy chồm tới Thúy Nương.
Thúy Nương đột nhiên biến sắc hỏi: - Lão già chó má kia! Ngươi muốn chết chăng? Ngươi đừng ỷ mình nổi tiếng giang hồ, thành thực mà nói thì Thiên Hải Song Tiên ta chưa coi vào đâu. Ngươi biết điều thì cút đi.
Tha Hương Vô Danh khách quát: -Hãy tiếp lão phu một chưởng đây!
Lão vận toàn lực phóng chưởng ra đánh. Thúy Nương xem chưởng của lão ta dường như không ra gì.
Thúy Nương cúi xuống nhắc Phan Tịnh nhảy cao lên ba trượng. Thân pháp này khiến ai trông thấy cũng phải hải hùng.
Tha Hương Vô Danh khách phóng chưởng tới nơi thì Thúy Nương đã ra xa ngoài mấy trượng. Lão vừa kinh hãi vừa tức giận gầm lên: -Buông ngay sư đệ ta xuống.
Lão vung tít cây cần câu trong tay nhảy xổ lại tấn công Thúy Nương. Mấy lão già đứng bên vội vả phóng chưởng đánh xéo ra chận đường những lần song chưởng lực của Vô Danh Khách lại. Thúy Nương lại tung mình nhảy ra xa thêm mấy trượng.
Bỗng một gã thiếu niên áo trắng chạy đến lớn tiếng hỏi: - Thúy thư thư! Thư thư đã bắt được thằng lỏi đó rồi ư?
Thúy Nương đắc ý cười đáp: -Đã gặp tay thư thư thì gã có chạy đi đằng trời cũng không thoát khỏi.
Tha Hương Vô Danh khách tức điên người. Lão như con mãnh thú quát tháo om sòm. Lão ngẩng đầu nhìn ra thì thấy gã thiếu niên ấy là Hồ Anh thì không khỏi run sợ.
Hồ Anh lớn tiếng la: - Thằng lỏi đó làm cho tiểu đệ đau khổ vô cùng. Thư thư giao nó cho tiểu đệ phát túc.
Tha Hương Vô Danh khách trong ngực đánh thình thình, nghĩ thầm: -Nếu mụ giao sư đệ mình cho thằng lỏi kia thì hỏng mất.
Thúy Nương cười hì hì hỏi: -Anh đệ! Ngươi định bắt gã đem nộp nghĩa mẫu để lập công chăng?
Hồ Anh hằn hộc đáp: -Không phải thế. Tiểu đệ muốn giết gã!
Thúy Nương cười rộ nói: -Anh đệ! Ngươi giết gã há chẳng uổng mất tâm lực của ta. Cứ bắt gã đưa về cho nghĩa mẫu, còn lo nó sống được ư? Can chi mà phải nóng nảy?
Bất thình lình phía sau Tha Hương Vô Danh khách có tiếng trong trẻo quát vang lên: - Phải cẩn thận.
Tha Hương Vô Danh khách giật mình. Lập tức mấy luồng chưởng lực khủng khiếp từ hai bên ở phía sau lão xô tới. Vô Danh khách không kịp chuyển mình đành vội nương đà chạy về phía trước.
Mấy luồng chưởng phong lướt qua người lão. Giữa lúc ấy, Hồ Anh điểm chân xuống nhảy xổ lại vươn tay ra cười lạt nói: - Lão già kia. Ngươi chưa quên ta là Hồ Anh chứ!
Tha Hương Vô Danh khách lún người xuống phóng chưởng ra chống đỡ. Chưởng phong chạm nhau bật lên một tiếng vang rùng rợn. Hai người khẽ la lên kinh hãi, đồng thời lùi lại một bước.
Hồ Anh mắt lộ hung quang quát lên: - Hãy tiếp thêm một chưởng nữa. Thúy thư! Thúy thư coi tiểu đệ giết lão già này!
Gã lún người thấp xuống. Thúy Nương cười mát hỏi: -Anh đệ! Ngươi có biết lão là ai không?
-Nhìn khí giới trong tay thì dường như lão là Đông Hải Kim Ngao Tẩu.
-Đúng, lão đấy.
Hồ Anh đắc ý cười nói: -Tiểu đệ muốn giết lão để thay lão làm tiên vì lão là một trong Thiên Hải song tiên.
Hai mắt gã phóng hai luồng hồng quang ra giống như hổ phách, khác với thứ Huyết Diệm công thông thường.
Tha Hương Vô Danh khách không dám chần chờ. Vẻ mặt nghiêm trọng, lão vận công lực toàn thân hai bên cùng phóng chưởng ra.
Sầm một tiếng kinh hồn! Chưởng phong tung ra bốn phía. Hai người đối chưởng rồi đứng yên không nhúc nhích. Đồng thời cả hai cùng thét lên: -Hãy tiếp thêm một chưởng nữa.
Nhưng cả hai người cùng hự lên một tiếng hộc máu tươi ra, tuy vậy cả hai không lùi lại mà cứ tiến về phía trước.
Thúy Nương khoát tay nói: -Anh đệ! Ngươi không đánh bại được lão đâu. Hãy đưa gã này về trước đi.
Đột nhiên có bóng người xẹt tới giơ tay ra điểm huyệt cho Hồ Anh đứng lại. Người đó nắm lấy gã cười lạt nói: -Hạ lão không phải chuyện dễ đâu. Ngươi có giỏi chạy thì chạy đi?
Người này chính là cô gái che mặt mà Phan Tịnh và Tha Hương Vô Danh Khách đã gặp. Tha Hương Vô Danh Khách căm hận Hồ Anh cực điểm. Lão đón lấy gã, ngầm vận chân lực điểm huyệt Hồ Anh không cho há miệng. Trán gã mồ hôi toát ra đầm đìa. Công lực toàn thân gã đã bị Tha Hương Vô Danh khách làm cho mất hết.
Thúy Nương thấy người vừa xuất hiện là một cô gái che mặt liền cười lạt hỏi: - Té ra bọn ngươi chia làm hai toán đến đây. Ngươi muốn cứu Phan Tịnh chăng? Ta e rằng không phải dễ làm đâu.
Cô gái che mặt không nói gì cứ đi thẳng về phía Thúy Nương.
Thúy Nương sa sầm nét mặt quát lên: - Ta đã bảo ngươi không biết tự lượng. Nói thật cho ngươi hay, dù ngươi có cứu được thì ta e rằng gã đã thành các xác không hồn rồi.
Cô gái che mặt lướt người đi lùi lại một trượng lớn tiếng quát: -Sao vậy?
- Nghĩa mẫu ta đã coi Phan Tịnh là một tên đại địch. Hiện giờ gã đã lọt vào tay ta. Ngươi đừng hòng cứu thoát gã một cách dễ dàng. Dù ta không địch nổi ngươi thì ta cũng bóp chết gã ngay tức khắc.
Cô gái che mặt còn đang ngơ ngác thì giữa lúc ấy một nữ lang che mặt khác bay vọt tới lớn tiếng nói: -Nô muội! Đừng nghe mụ nói gạt, cứ tấn công đi.
Thiếu nữ che mặt đến trước ngăn thiếu nữ che mặt đến sau lại nói: - Không được đâu! Chúng ta không thể bức bách mụ được.
Thúy Nương cười lạt nói: -Câu đó còn nghe được.
Hai thiếu nữ che mặt tựa hồ bối rối không biết làm cách nào để cứu Phan Tịnh.
Thúy Nương lại cười nói: -Xin lỗi các ngươi, ta về đây.
Mụ xách Phan Tịnh lên trở gót đi ngay.
Thiếu nữ che mặt lớn tiếng quát: -Ngươi không thể đi được.
-Ngươi không thể đem Phan Tịnh đi được.
Thúy nương quay lại hỏi: - Sao vậy?
Mụ vừa hỏi vừa cười nửa miệng ra vẻ coi thường sự ngăn trở của hai cô gái che mặt.
Hai cô gái che mặt không biết đáp thế nào. Tha Hương Vô Danh khách hỏi xen vào: - Chẳng lẽ ngươi không coi tánh mạng Anh đệ của ngươi ra gì nữa ư?
Thúy Nương đưa mắt nhìn Vô Danh khách hỏi: -Gã bị ngươi phế bỏ hết võ công rồi phải không?
Mụ hỏi vậy khiến cho Tha Hương Vô Danh khách phải rùng mình nghĩ thầm: - Mắt mụ này ghê thật.