----------------------------
Ngày bắt đầu trại hè của tân sinh viên, buổi chiều phải tập trung ở trường để lên xe di chuyển, Mãn Nhập Mộng dậy thật sớm kiểm tra lại những đồ cần mang một lần nữa, dù bận nhưng vẫn nhớ tới Lục Kiêu Hà, tự nhiên lại nhớ tới chuyện ở quán bar, trên mặt cô nóng lên, nhanh chóng lắc đầu, đem đồ bỏ vào ba lô.
Hứa Lam thấy bộ dáng khác thường của cô, cũng không tiện hỏi nhiều, luôn mải dặn dò cô phải chú ý an toàn, giống như người lớn trong nhà không yên tâm đứa con của mình ra ngoài chơi, Mãn Nhập Mộng cười cười: "Chị tiểu Lam đừng quên chứ, em chính là từ trong núi tới đó, sinh tồn dã ngoại như vậy đối với em mà nói cũng không khác gì so với sống trong núi Thanh Sầm cả."
"Cái đó không giống."
Hứa Lam lắc đầu: "Núi Thanh Sầm là nơi thích hợp để sống, còn đâu ai biết được cái núi sâu rừng già em tới là nơi như thế nào chứ, tiểu thư phải chú ý an toàn đó, mang theo chút thuốc và bông băng nữa."
Nói xong liền đem mấy chai lọ gì đó nhét vào trong ba lô của cô, Mãn Nhập Mộng nhìn đến bất đắc dĩ, cũng không nói thêm gì. Chờ Hứa Lam đứng thằng người, nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa liền hoảng sợ, đối phương ra hiệu im lặng, ý bảo cô ấy đi ra ngoài, Hứa Lam nhìn Mãn Nhập Mộng đang cúi đầu bận rộn, lặng lẽ di chuyển ra bên ngoài.
Mãn Nhập Mộng còn đang nói, từ trên bàn lấy tới một lọ đuổi muỗi đưa cho Hứa Lam: "Nhưng mà muỗi con trong núi khá nhiều, mang cái này là vô cùng cần thiết."
Một bàn tay thon dài nhận lấy bình nhỏ cô đưa qua, thay cô bỏ vào trong túi, Mãn Nhập Mộng vẫn không ngẩng đầu: "Đồ em mang cũng khá nhiều rồi, dã ngoại sinh tồn cần phải mang càng ít đồ càng tốt, đem mấy thứ cần thiết là được, những thứ không cần dùng tới mang theo cũng phiền phức, chị tiểu Lam, chị giúp em lấy mấy thứ không cần thiết ra nhé, cảm ơn ạ."
Đối phương an tĩnh không tiếng động, Mãn Nhập Mộng cũng không phát giác ra điều không thích hợp, chỉ cảm thấy Hứa Lam ồn ào đột nhiên an tĩnh xuống, khá tốt khá tốt.
Cô liếc mắt nhìn ba lô bên cạnh, thấy bàn tay khớp xương rõ ràng đang nhặt nhạnh từng thứ trong ba lô, lấy ra những đồ không cần thiết, lại thêm vào một số đồ tất yếu. Mãn Nhập Mộng nhìn chằm chằm cái tay kia, không giống tay của con gái, cô chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt liễm diễm sâu thẳm, loại cảm giác hoảng hốt kia đột nhiên trở lại, Mãn Nhập Mộng hơi ngẩn ra.
Lục Kiêu Hà điểm điểm chóp mũi cô: "Làm sao, thấy anh rất lạ sao?"
Mãn Nhập Mộng run mi, nhìn quanh bốn phía: "Chị tiểu Lam đâu?"
"Anh bảo cô ấy ra ngoài rồi."
Lục Kiêu Hà đem ba lô đặt bên bàn, kéo cô đứng dậy, chậm rãi tới gần: "Bé con, anh rất nhớ em."
Tần suất chớp mi của Mãn Nhập Mộng phảng phất như càng nhanh hơn, khuôn mặt trắng nõn nổi lên tầng hồng nhàn nhạt, Lục Kiêu Hà nhìn đến ánh mắt tối lại, lòng bàn tay vuốt ve má cô.
Mãn Nhập Mộng muốn tránh, rồi lại bị anh siết lấy cằm: "Em thì sao?"
Cô thật sự nghĩ không ra, cũng chỉ có một đêm không gặp mà thôi, anh rốt cuộc nhớ cô làm gì, nhưng tối hôm qua cô ngủ không được tốt lắm, vừa nhắm mắt lại thì đều là cánh tượng anh với mình ở bên nhau. Mãn Nhập Mộng đương nhiên sẽ không thừa nhận: "Bình thường, em không nhớ." Lại còn bồi thêm một câu: "Anh nhàn rỗi không có việc gì sao, nhớ em làm gì chứ?"
Anh lại tới gần, Mãn Nhập Mộng không còn cách nào, chỉ phải lui về phía sau, đụng tới bàn học, Lục Kiêu Hà vẫn còn đang ép tới gần, hai tay cô trống ở trên mặt bàn, nửa người ngả về phía sau, Lục Kiêu Hà cúi người: "Nhớ cô gái anh thích, không được sao?"
Thích...
Tâm thần Mãn Nhập Mộng nhoáng lên, cô biết Lục Kiêu Hà thân mật với cô như thế đại khái là có chút hứng thú với cô, cũng từng không nhịn được nghĩ là có phải anh thực sự thích mình hay không? Nhưng mỗi khi nghĩ tới đây, cô luôn ép mình dừng lại, bởi vì có đôi khi, suy nghĩ nhiều sẽ luôn dễ phạm sai lầm, vạn nhất cô chỉ là gia vị trong sinh hoạt buồn tẻ của anh thôi thì sao?
Trên thực tế, lâu như vậy rồi, Lục Kiêu Hà cũng chưa từng nghiêm túc nói qua một câu thích, phần lớn đều là vui đùa, đôi lúc còn không kiềm chế được, cho dù là hiện tại đều mang theo chút trêu đùa nghiền ngẫm, Mãn Nhập Mộng thu hồi thần trí, a một tiếng, cũng không có lời tiếp theo.
Lục Kiêu Hà xoa tóc cô: "Đồ đạc thu dọn tới đâu rồi?"
"Cũng ổn rồi."
"Chờ lát nữa em đưa em ra xe."
Mãn Nhập Mộng nhìn anh: "Đưa tới trường sao?"
"Ừ."
Lục Kiêu Hà thấy cô chống nửa người, có chút cứng đờ, hai tay đem cô ôm vào trong ngực, vỗ phía sau cô: "Em sẽ đi 30 cây số tới bên ngoài núi Khâu Vân, chỗ đó địa thế hiểm trở, ban đêm còn có sương mù dày đặc, không giống với núi Thanh Sầm em từng ở. Em nhất định phải cẩn thận, có bất cứ chuyện gì đều phải gọi điện cho anh."
Anh đeo cho cô thứ gì đó, Mãn Nhập Mộng nhìn đồng hồ trên tay, nghe anh nói: "Nơi này có định vị, có thể cho anh biết vị trí cụ thể của em ở đâu, không được phép tháo xuống, biết chưa?"
"Tiểu Lục gia, anh muốn theo dõi em?"
Lục Kiêu Hà nhướng mày: "Ừ, làm sao?"
Bộ dáng kia của anh, phảng phất như nếu Mãn Nhập Mộng dám nói ra một chữ không thì anh có thể lập tức đánh gãy chân cô, Mãn Nhập Mộng sờ soạng trên tay một lát: "Cảm ơn."
Cô chưa từng tới núi Khâu Vân, nếu Lục Kiêu Hà tự mình tới dặn dò thì hẳn là rất nguy hiểm. Nam Khánh cũng không hổ là Nam Khánh, trường đại học khác căn bản không dám lấy sự an nguy của sinh viên ra để đùa, nhưng Nam Khánh lại đi theo con đường không hề tầm thường.
Giống như nhìn ra nghi hoặc của Mãn Nhập Mông, Lục Kiêu Hà nói: "Đây là quy định ông nội em định ra, nhiều năm như vậy vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả, Nam Khánh dám làm như thế, tự nhiên đã có kế hoạch toàn vẹn nhất, em không cần lo lắng, sợ thì gọi điện thoại cho anh, anh qua đó với em."
Lời này khiến Mãn Nhập Mộng nghe đến nhướng mày, cười khẽ: "Anh qua với em?"
"Ừ."
Lục Kiêu Hà cầm lấy tay cô, lòng bàn tay vuốt ve mu bàn tay, nụ hôn ấm áp dừng ở trên mặt: "Bất luận em ở nơi nào, anh đều sẽ tới tìm em."
... Bất luận ở nơi nào sao?
Mãn Nhập Mộng còn đang sững sờ, bên tai liền vang lên thanh âm trầm thấp của anh: "Phải, bất luận em ở đâu, anh đều sẽ tới tìm em, cho nên bé con phải ngoan, đừng sợ hãi."
Anh giống như đang dỗ dành trẻ con, Mãn Nhập Mộng cũng bị anh mê hoặc theo, chậm rãi gật đầu.
***
Sau khi ăn cơm trưa xong, Mãn Nhập Mộng liền xuất phát về phía trường học, trước khi đi còn nhận được điện thoại của Lục lão gia tử đang ở công ty gọi tới, dặn dò cô mọi chuyện đều phải cẩn thận. Nghe nói Lục Kiêu Hà đưa cô lên xe, lại bảo cô đưa điện thoại cho anh, hai ông cháu nói mấy câu liền cúp máy. Lúc lên xe, Mãn Nhập Mộng hỏi anh: "Ông nội Lục nói gì với anh thế?"
"Bảo anh chăm sóc em."
Mãn Nhập Mộng ừ một tiếng, người bên cạnh truyền tới tiếng nói nhàn nhạt: "Ông ấy lo lắng dư thừa rồi."
"Lo lắng gì cơ?"
Lục Kiêu Hà nhìn cô, chậm rãi nói: "Ông ấy lo tiểu nha đầu em bị anh lừa." Dừng một lát, lại hỏi cô, "Em sợ không?"
Sợ cái gì cơ? Sợ anh lừa gạt tình cảm của cô? Nhưng mà giữa bọn họ căn bản vẫn chưa có quan hệ gì cơ mà, có cái gì mà phải sợ.
Lục Kiêu Hà chờ cô trả lời, cũng không sốt ruột thúc giục, ngoài cửa sổ nhanh chóng xẹt qua hàng cây ven đường, gió nóng thổi bay tóc anh, ánh sáng dừng trên sườn mặt tuấn lãng thâm thúy của thiếu niên, trong lòng Mãn Nhập Mộng là một mảnh bình tĩnh: "Anh sẽ không gạt em."
Anh ban nãy đã lường trước được rất nhiều đáp án, bởi vì nha đầu này luôn thích nói những câu chọc cười anh, thường xuyên giả bộ hồ đồ đứng đắn, nhưng cũng chưa nghĩ đến cô sẽ nói như vậy. Thì ra, bọn họ hiểu nhau nhiều hơn những gì mà họ nghĩ.
Đúng vậy, làm sao anh có thể lừa cô được chứ.
Lục Kiêu Hà thấp giọng cười, kéo tay cô qua nắm trong lòng bàn tay, Mãn Nhập Mộng nhìn thoáng qua chú Vương đang lái xe phía trước, ông ngồi nghiêm chỉnh mắt nhìn thẳng, phảng phất như không hề phát hiện có điều gì không ổn, quả nhiên là người làm trong hào môn, thấy nhiều rồi nên không còn quá ngạc nhiên.
Mãn Nhập Mộng lại cảm thấy không quá tự tại, ý nói Lục Kiêu Hà không được trêu cợt nữa, đối phương lại kéo lấy tay cô kéo vào trong ngực mình, Mãn Nhập Mộng mất đà ngả về phía trước, Lục Kiêu Hà hôn một cái lên đôi môi mềm mại của cô, "Vài ngày không gặp, bé con sẽ nhớ anh sao?"
... Em nhớ cái đầu anh ý mà nhớ.
Mãn Nhập Mộng ổn định thân thể, lau môi, rất bình tĩnh nói: "Không nhớ."
Lục Kiêu Hà cũng không tức giận, lòng bàn tay cọ qua khóe môi, hiển nhiên dư vị nụ hôn vừa nãy vẫn còn, lại nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, cô đang giận dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi bay mái tóc của cô, sườn mặt tinh xảo cùng cần cổ cong cong nhìn không sót thứ gì. Lục Kiêu Hà nheo mắt lại, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, muốn vĩnh viễn cầm tù cô gái này ở bên người mình.
Mãn Nhập Mộng vừa quay đầu lại liền đâm thẳng vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh, trong lòng lộp bộp một chút: "Anh nghĩ gì thế?"
Khóe miệng Lục Kiêu Hà có chút ý cười: "Nghĩ tới bé con của anh."
Mãn Nhập Mộng: "..."
Vẫn là không nói chuyện thì tốt hơn.
***
Xe khách đã đỗ đầy trong sân thể dục, các sinh viên đi theo người phụ trách đội tập hợp thành những đội ngũ hình vuông, lúc Mãn Nhập Mộng tới, đại đa số người đều đã chờ xuất phát. Tiếu Hạ với bọn Văn Duyệt đều đang ở phía trước chờ cô, ngay cả Hạ Bỉnh Hàn với Đinh Khải Trạch cũng tới, cô muốn chạy nhanh qua, Lục Kiêu Hà lại túm chặt lấy cô: "Chăm sóc bản thân thật tốt."
"Đã biết."
Anh vẫn không buông: "Không ôm một cái rồi đi sao?"
Mãn Nhập Mộng khó xử: "Thôi đi, nhiều người nhìn như vậy."
Đúng là có không ít người nhìn về phía bọn họ, châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi, chỉ là bị ánh mắt của Lục Kiêu Hà đảo qua, lại xấu hổ sợ hãi cúi đầu.
Anh cho tới bây giờ đều không quan tâm có bao nhiêu người nhìn, bỗng nhiên kéo Mãn Nhập Mộng qua ôm đến gắt gao, trong đám người có tiếng người hít khí lạnh, tiếng nghị luận lập tức nổ tung.
Ôi đệch!!
Lục học trưởng với Mãn Nhập Mộng ôm nhau!!
Hai người bọn họ là đang yêu đương sao?? Mãn Nhập Mộng bất đắc dĩ nhắm mắt, xem ra lần dã ngoại này sẽ không quá thuận lợi rồi, Lục Kiêu Hà xoa tóc cô: "Có người bắt nạt em thì phải biết đánh trả, nhớ kỹ, có anh chống lưng cho em."
Mãn Nhập Mộng cứ cảm thấy anh đánh cho mình một cái rồi lại đút cho mình một viên kẹo, cực kỳ bất đắc dĩ: "Tiểu Lục gia về đi, em phải đi rồi."
Trước khi lên xe, Tiếu Hạ lại đưa cho cô một túi đồ ăn vặt, Mãn Nhập Mộng thấy đồ ăn, tâm tình buồn bực trở thành hư không, Lục Kiêu Hà đứng bên cạnh lại nhíu chặt mày, chung quy lại anh còn không quan trọng bằng túi đồ ăn vặt??
Văn Duyệt ở bên chuyên ngành thể dục, Nhiễm Bích là bên chuyên ngành tài chính, đều không cùng một ngành với Mãn Nhập Mộng, chiếc xe di chuyển cũng không giống nhau, trước khi đi, ba người hẹn sẵn tới núi Khâu Vân sẽ đi tìm đối phương.
Mãn Nhập Mộng cố tình ngồi ở hàng ghế cuối, cô đem đồ ăn vặt trong ngực buông xuống, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía đoàn người đang đưa tiễn bọn họ. Lục Kiêu Hà đứng trong đám người phá lệ chói mắt, Mãn Nhập Mộng cho dù có cố tình xem nhẹ thì cũng chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy anh.
Xe khởi hành, Lục Kiêu Hà đi theo sau xe một đoạn đường, ánh mắt trước sau vẫn dừng ở trên mặt Mãn Nhập Mộng, đôi mắt luôn luôn nhạt nhẽo quạnh quẽ của anh giờ phút này thế nhưng lại chứa đầy ôn nhu cùng lo lắng. Mãn Nhập Mộng vẫy tay với anh, phảng phất như thấy Lục Kiêu Hà cong cong môi, cô lại nhanh chóng lấy điện thoại ra, gửi cho anh một tin nhắn.
Điện thoại Lục Kiêu Hà đinh linh một tiếng, vừa lấy ra nhìn, là tin nhắn Mãn Nhập Mộng gửi tới: Không cần lo lắng, em sẽ bình an trở về.
Tâm thần vừa động, nhướng mày.
Không dễ dàng nha, cô gái nhỏ rốt cuộc cũng biết anh lo lắng cho cô rồi, còn biết an ủi người.
Ngay sau đó lại vang lên một tiếng đinh linh, Mãn Nhập Mộng nhắn tới tin thứ hai: Đã quên mất một chuyện.
Đằng sau lời này là một chuỗi dấu ba chấm.
Lục Kiêu Hà nghi hoặc.
Tin nhắn thứ ba được gửi tới: A... đã quên phải gọi anh là ca ca, ca ca chờ em trở về nhé (●°u°●)
Trái tim Lục Kiêu Hà bị bạo kích, có chút hoảng hốt đỡ lấy cây to bên cạnh hô hấp thật mạnh, bảo bối của anh cũng quá mẹ nó đáng yêu đi! Thật muốn chạy tới ôm cô một cái!