#Do not reup#
----------------------------
Giáo viên hướng dẫn bên Mỹ muốn gặp Mãn Nhập Mộng, từ sáng sớm đã bắt đầu gọi điện cho cô hẹn thời gian gặp mặt, lúc cô tới thì là hai cô giáo tiếp đón cô. Hai cô ấy đều là người Trung Quốc, cũng vô cùng quan tâm tới trận thi đấu thế giới bên Mỹ lần này của trao đổi sinh, hai người họ liên tục hỏi cô xem cô đã chuẩn bị thế nào rồi, Mãn Nhập Mộng chỉ tỏ vẻ là mình sẽ cố gắng đạt được giải thưởng cao nhất.
Cuộc thi mỹ thuật thế giới này được cử hành 5 năm một lần, mỗi một giải thưởng trong cuộc thi này cơ hồ toàn bộ đều bị những họa sĩ nước ngoài ôm về tay, tuy lần nào tranh Trung Hoa cũng có cơ hội tham dự, nhưng năng lực đoạt giải lại không cao, theo lý thuyết, Mãn Nhập Mộng chỉ là sinh viên, cả kiến thức lẫn kỹ năng cũng không thể so được với những người nổi tiếng tham gia dự thi lần này.
Cho nên các cô giáo cũng không muốn gây áp lực quá lớn cho cô, chỉ bảo cô thả lỏng tâm lý, an ủi cô, có thể tham gia thi đấu đã là rất giỏi rồi. Mãn Nhập Mộng mím môi gật đầu.
Một buổi sáng nói chuyện kết thúc, sau khi cô đi từ trong văn phòng ra liền nhìn thấy người không có khả năng xuất hiện ở đây nhất, Lục Kiêu Hà.
Xe của anh đỗ ở dưới bóng cây vàng khô, ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống xuyên qua kẽ lá, rải rác rơi trên nửa bên mặt của anh, nhìn thấy cô, anh ném tàn thuốc xuống đấy dập tắt, đi tới trước mặt Mãn Nhập Mộng, càng đi càng nhanh, Mãn Nhập Mộng cười ngọt ngào với anh, đột nhiên lại bị anh hung ác kéo vào trong lòng ôm.
Cô mê mang vỗ nhẹ lên lưng anh, người này cả người lạnh như băng, thân thể phát run, giống như đã trải qua một trận ác chiến gì đó, lệ khí còn chưa kịp rút đi.
"Sao thế ạ?"
Lục Kiêu Hà siết chặt eo cô: "Tại sao không nghe điện thoại? Tại sao lại tắt máy?"
Mãn Nhập Mộng vội lấy điện thoại ra: "Cô giáo tìm em nói chuyện, xuất pháp từ phép lịch sự, em phải tắt âm."
Còn về việc tắt máy điện thoại, cô nhìn thoáng qua, thì ra là hết pin.
Lục Kiêu Hà hung tợn hôn cô một cái: "Em làm anh sợ muốn chết!"
Cô cũng đoán được là chuyện gì, kéo quần áo anh dỗ dành anh vui vẻ, Lục Kiêu Hà gắt gao mím chặt môi, không nói một câu.
Mãn Nhập Mộng lại cười: "Sau này em nhất định sẽ nói trước cho anh biết, đừng giận nha."
Cô mềm mại đáng yêu như vậy, anh sao còn có thể tức giận được chứ, có chút bất đắc dĩ xoa tóc cô: "Sao lại trói Thính Khâm thành như vậy?"
Lúc ấy anh cho là Mãn Nhập Mộng bị nhốt ở trong tủ, nhưng vừa mở ra thế mà lại nhìn thấy Thính Khâm bị trói chặt tay chân ngồi đó, lúc đó cả người hắn đều là vết thương, trong miệng còn bị nhét khăn, nói không nên lời, chỉ có thể hình dung bằng một chữ "Thảm"!
Mãn Nhập Mộng nhướng mày: "Anh ta muốn sàm sỡ em, em chắc chắn phải đánh cho anh ta một trận chứ."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó em liền trói anh ta lại, em biết võ nha. Sao vậy, anh lo lắng sao?" Cô truy hỏi, cười cười ôm lấy cổ anh.
"Ừm."
Lục Kiêu Hà bóp má cô, đầu ngón tay vuốt ve da thịt mềm mại, tự giễu cười: "Rất lo, rất sốt ruột, sợ em sẽ xảy ra chuyện."
Ánh mắt anh dịu dàng như nước, ngay cả ngữ khí tự giễu cũng mang theo muôn vàn nuông chiều.
Mãn Nhập Mộng mỉm cười ngọt ngào: "Không đâu, em sẽ không xảy ra chuyện." Cô hôn hôn cằm anh: "Em vẫn còn muốn ở bên anh cả đời mà."
Cả đời này, là tới khi tóc chúng ta đều đã bạc, cả đời này, là cho tới già vẫn nâng niu yêu thương nhau, ở bên nhau cho tới khi chết.
Bóng cây rủ xuống, che đi ánh sáng chói mắt, khiến cho chúng trở nên ấm áp hơn hết thảy.
...
Vào đêm, khu biệt thư ngoại thành nước Mỹ đèn đuốc sáng trưng.
Thính Khâm được lấy khăn ra khỏi miệng, ánh mắt đầu tiên hắn lại không nhìn Lục Kiêu Hà mà ngược lại lại âm lãnh nhìn chằm chằm Mãn Nhập Mộng, hắn vẫn còn nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó cô đã ra tay tàn nhẫn tới thế nào.
Hắn nào có thể nghĩ tới cô còn biết công phu quyền cước chứ, vốn dĩ chỉ coi cô như một cô gái yếu ớt mềm mại, ngay từ đầu cũng không có đề phòng gì, ai mà biết được Mãn Nhập Mộng lại khiến người ta bất ngờ như vậy, chờ tới lúc hắn muốn phản kích thì đã muộn. Mãn Nhập Mộng rốt cuộc cũng là người có võ, cho dù Thính Khâm là đàn ông đi nữa thì cuối cùng vẫn bại trận.
Cuối cùng cô còn trói hắn như cái bánh chưng rồi ném vào trong cái tủ trên gác mái, quả thực là làm mất hết lòng tự tôn của hắn mà!
Lục Kiêu Hà cực kỳ phản cảm việc Thính Khâm cứ nhìn chằm chằm Mãn Nhập Mộng như vậy, anh bực bội nhíu mày, mười phần bất mãn đạp một cái lên mặt Thính Khâm, người đàn ông này đau tới nghiến răng, nhưng vẫn chịu đựng không rên tiếng nào, chỉ có điều trong lỗ mũi đã trào ra một cỗ ấm nóng, làm hắn có chút muốn ngất đi.
"Chúng mày..." Hắn cố gắng chống đỡ tinh thần: "Chúng mày giam giữ người trái pháp, tao muốn báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát?"
Lục Kiêu Hà cười lạnh: "Mày xâm phạm nhà dân trái phép, còn muốn báo cảnh sát với ông?"
Thính Khâm đúng là muốn nếm thử Mãn Nhập Mộng, làm cho Lục Kiêu Hà sống không bằng chết.
Chỉ có điều...
Hắn nghĩ tới tình cảnh hiện giờ của mình, nhắm chặt mắt lại: "Lục Kiêu Hà, có bản lĩnh thì tao với mày quang minh chính đại so một lần!"
Hắn vẫn còn nhớ tới trận tranh giá đua xe thế giới.
Nhiều năm trước, sau khi bại dưới tay Lục Kiêu Hà, hắn đã từng không thể gượng dậy nổi, nhưng cũng chính là dựa vào sự không cam lòng này, hắn một lần nữa trở lại Vĩnh Chiết, hắn luôn nghĩ rằng bản thân không phải không bằng anh.
"Mày xứng sao?"
Tiếng cười khẽ cực nhạt, Lục Kiêu Hà vắt chân châm điếu thuốc, chú ý tới Mãn Nhập Mộng còn đứng ở bên cạnh, anh lại để điếu thuốc ra xa một chút: "Bé con, đi ngủ."
"Anh thì sao?"
Anh xoa má cô: "Đợi lát nữa anh lên."
Mãn Nhập Mộng ừ một tiếng, sau đó chạy về phòng ngủ.
Trong phòng khách chỉ còn hai người bọn họ, Lục Kiêu Hà hút điếu thuốc, tàn thuốc búng lên trên mặt Thính Khâm, làm hắn bị bỏng tới nhe răng nhếch miệng: "Mày mẹ nó cút ngay cho tao!"
"Cút?" Lục Kiêu Hà híp mắt, bỗng nhiên đem đầu thuốc ấn lên cổ hắn, Thính Khâm đau tới rít lên, Lục Kiêu Hà sợ sẽ ồn tới Mãn Nhập Mộng ngủ liền cầm cái gối ôm bên cạnh bịt chặt lên mặt hắn, chờ âm thanh dần dần yếu đi mới buông ra.
Thính Khâm thở dốc từng đợt: "Mày mẹ nó điên rồi? Mày mau thả tao ra, ông đây muốn so tài với mày trên sân thi đấu."
"Không có chuyện đó."
Lục Kiêu Hà trầm giọng nói, thanh âm cực kỳ trào phúng: "Mày sẽ không có cơ hội tham gia thi đấu. Tao đã báo cảnh sá, cảnh sát nước Mỹ sẽ gô cổ mày lại, thẩm vấn xong cũng phải mất vài ngày, một khi đã định, mày sẽ bị hủy tư cách thi đấu, chờ tới khi mày ra ngoài, ông đây sẽ chơi chết mày."
Trong phòng khách chỉ có thanh âm trầm thấp của Lục Kiêu Hà.
Ngoài cửa sổ phảng phấp như có gió thổi.
Khí lạnh không biết từ đâu dâng lên từ lòng bàn chân Thính Khâm rồi lan tỏa khắp người hắn, hắn nhìn vào mắt Lục Kiêu Hà, thanh âm bén nhọn: "Thằng đê tiện! Mẹ nó mày là thằng đê tiện!"
Lục Kiêu Hà hời hợt đáp: "Tao đê tiện, cho nên không thích có kẻ đoạt người phụ nữ của tao."
Anh lại châm một điếu thuốc khác, nhớ tới lát nữa phải ngủ cùng Mãn Nhập Mộng, vẫn là không nên nồng nặc mùi thuốc lá quá, cho nên liền dập tắt điếu thuốc.
"Người ông đây không nỡ động vào, mày mẹ nó ngày nào cũng nhớ thương tới?"
Từ trước tới giờ anh đều kiêng dè việc Mãn Nhập Mộng còn nhỏ, lúc thân mật thì đều tới giới hạn là dừng, Thính Khâm này lại muốn nhanh chân tới trước, Lục Kiêu Hà chỉ cần nghĩ tới chuyện có thể xảy ra, lệ khí trong mắt lại nồng đậm hơn một chút, cuối cùng liền lấy băng dính bịt miệng hắn lại, cầm cái ghế bên cạnh lên mãnh liệt đập xuống người hắn, sau đó mới lại ném người lên gác mái.
...
Khi Mãn Nhập Mộng còn đang trong thời gian chuẩn bị cho giải đấu mỹ thuật thế giới, Lục Kiêu Hà đã bắt đầu thi đấu.
Quy trình giải đấu đua xe thế giới rất phức tạp, mỗi trạm thi đấu đều có một cấu trúc địa hình khác nhau, chỉ cần chạy xong một đoạn liền qua, số điểm tính theo thời gian hoàn thành trạm đua, cuối cùng dựa vào tổng tích phân qua các trạm để phân loại xếp hạng thắng thua.
Lục Kiêu Hà đã hoàn thành đường đua với tổng số điểm không tệ, chuẩn bị nghênh đón trạm đua cuối cùng.
Mà Thính Khâm đã bị gô cổ vào đồn cảnh sát, Mãn Nhập Mộng và Lục Kiêu Hà phải tới Cục cảnh sát lấy khẩu cung mấy lần, sau khi cảnh sát điều tra xong, xác định việc này là thật, Thính Khâm bị thu hồi và hủy đi bằng đua xe, hủy bỏ tư cách thi đấu.
Trùng hợp hơn, trận chung kết của Lục Kiêu Hà và ngày thi đấu của Mãn Nhập Mộng là vào cùng một ngày, cũng không biết có phải vận mệnh an bài hay không, bọn họ vào cùng một ngày lại cùng bước lên chiến trường của chính mình.
Đáng tiếc chính là Mãn Nhập Mộng không có cách nào tới hiện trường cổ vũ cho Lục Kiêu Hà, Lục Kiêu Hà cũng không thể tự mình đưa cô đi thi đấu.
Một ngày trước khi thi, Mãn Nhập Mộng ôm anh không muốn buông tay: "Em chỉ hy vọng anh bình an trở về, quán quân hay không cũng không quan trọng."
"Anh sẽ." Anh ôm cô gái nhỏ đặt lên trên đùi mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên eo cô: "Em đã nói chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, anh đồng ý rồi, nhất định sẽ thực hiện."
"Ừm!"
Cô gật mạnh đầu.
Lục Kiêu Hà dỗ cô ngủ, nhẹ giọng dỗ dành bên tai cô, hát ru cô ngủ. Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm lấp lánh đầy sao, cô gái trong ngực ngủ ngon lành, anh lại nhìn cô chìm sâu vào giấc ngủ thật lâu.
Ngày diễn ra trận đấu, không chỉ có bạn bè và người lớn gọi điện thoại tới hỏi thăm, ngay cả ông nội luôn không quan tâm sự đời cũng gọi tới hai lần, dặn dò cô không cần khẩn trương, cứ thong dong mà làm thôi.
Mãn Nhập Mộng đứng ở bên ngoài phòng thi đấu, liên tục hít sâu thở đều, cô cần điện thoại, bên trên là tin nhắn Lục Kiêu Hà mới gửi cho cô.
Anh nói: [Thi đấu cố lên]
Anh cũng phải cố lên nha!
Mãn Nhập Mộng lại hít sâu, đi vào phòng thi.
Giải đấu mỹ thuật cấp thế giới được thực hiện theo quy trình cao nhất, tương đối nghiêm túc và phức tạp, sau khi Mãn Nhập Mộng vào phòng thi, người phụ trách liền dẫn cô đi vào khu vực thi đấu của mình.
Quy tắc thi đấu lần này không giống mọi lần, mỗi một người dự thi ngồi một phòng, toàn bộ quá trình đều có camera điện tử theo dõi, thời gian dài tới mấy tiếng đồng hồ.
Có thể đi vệ sinh, nhưng cần phải có người giám sát đi cùng.
Quả thực là còn nghiêm khắc hơn so với đi thi đại học.
Sau khi Mãn Nhập Mộng vào phòng thi của mình, trên bàn đã được chuẩn bị sẵn giấy và bút mực cùng với các loại thuốc màu, phù hợp với quy tắc thi đấu.
Mà ở giải đấu đua xe thế giới, các tay đua đã chờ sẵn ở vạch xuất phát...
Lúc Mãn Nhập Mộng ra khỏi phòng thi thì đã là chạng vạng tối, Lục Kiêu Hà đã thi xong, cô sốt ruột muốn về nhà xem trận đấu phát lại, cho nên liền nhanh chóng cản một cái xe taxi rồi chạy nhanh về nhà.
Lúc về tới nhà, mở cửa, mở máy tính.
Động tác nhanh mà liền mạch lưu loát.
Nhưng mà còn chưa xem được trận đấu, trên giao diện mặt báo đã có mấy chữ to đập vào mắt cô, làm Mãn Nhập Mộng choáng váng cả đầu óc...
Quán quân giải đấu đua xe thế giới, video phỏng vấn "Lục Kiêu Hà".
Mãn Nhập Mộng đè lại sự khẩn trương trong lòng, hít sâu, nhẹ nhàng ấn chuột.
Trong video, Lục Kiêu Hà mới vừa thi đấu xong, vẫn còn đang mặt trang phục đua, anh ngồi ở chính giữa màn hình phỏng vấn, bộ dáng có chút lười biếng, hai bên trái phải đều là vận động viên dự thi của đội Trung Quốc, mà sau lưng là quốc kỳ của bọn họ.
Phóng viên: "Xin hỏi, ngài có cảm xúc gì với trận đấu lần này?"
Lục Kiêu Hà: "Mọi người đều rất có thực lực, tôi thắng được là do may mắn thôi."
Anh nói hai chữ "may mắn", nhưng trong mắt lại không chút để ý, Mãn Nhập Mộng cười khẽ, cuồng vọng như vậy sao.
Phóng viên: "Tâm trạng sau khi anh trở thành quán quân thì sao?"
Lục Kiêu Hà cười nhạt: "Rất tốt."
Phóng viên: "Có lời nào muốn nói với fan hâm mộ ở Trung Quốc chứ?"
Lục Kiêu Hà: "Cảm ơn đã ủng hộ."
Phóng viên: "Vậy... anh có muốn nói gì đó với người đặc biệt của mình không?"
Lục Kiêu Hà đột nhiên không còn lãnh đạm như trước nữa, anh nghiêm túc nhìn về phía màn hình: "Tôi có lời muốn nói với bạn gái của tôi."
Lời này vừa nói ra, có thanh âm rầm rì nho nhỏ khẽ vang lên.
Ngầu nha!
Lục Kiêu Hà ngồi thẳng người, kéo micro nhỏ ở trên bàn qua, tiếng nói trầm thấp của anh vang vọng toàn bộ căn phòng: "Mãn Mãn, vinh quang của quán quân anh hiến cho tổ quốc, nhưng vinh quang của anh, đều sẽ dâng cho em."
Mãn Nhập Mộng ngồi trước màn hình máy tính, cong mắt cười rộ lên, trong mắt ngập tràn dịu dàng.
Ngay sau đó là tin tức thứ hai: Quán quân đua xe thế giới Lục Kiêu Hà đột nhiên tuyên bố giải nghệ, nguyên nhân là...
Mấy cái tiêu đề lớn, rất có mánh lới hấp dẫn người khác, Mãn Nhập Mộng vừa ấn vào liền thấy bài Weibo Lục Kiêu Hà tuyên bố về tin đồn giải nghệ...
"Giải nghệ là thật, nguyên nhân là vì tôi chỉ muốn cho cô gái nhỏ mà tôi yêu nhất một tương lai an ổn."
Mãn Nhập Mộng sửng sốt.
Mở ra bình luận, tất cả đều là tiếng reo hò ủng hộ, không ít bạn qua mạng còn tỏ vẻ thần xe thật sự là chiều vợ nha.
Mãn Nhập Mộng càng ngây ra...
Cho nên, giải nghệ là bởi vì cô sao...
"Khóc sao?" Phía sau vang lên thanh âm trầm thấp của Lục Kiêu Hà.
Mãn Nhập Mộng quay đầu lại, quả nhiên là đang rơi nước mắt.
Cô nhào vào trong ngực anh: "Tên ngốc này! Sao anh lại từ bỏ nó chứ!? Thật vất vả mới dành được quán quân mà!"
Lục Kiêu Hà cười ôm chặt cô, lau nước mắt cho cô: "Từ trước tới nay anh đều không muốn chức quán quân thế giới này."
"Có ý gì?"
Đôi mắt cô gái nhỏ ngập nước, sau khi khóc xong, thanh âm càng mềm hơn, Lục Kiêu Hà cưỡng chế cảm xúc táo bạo trong người, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô: "Anh chỉ muốn sau khi thắng, có thể ở trước mặt toàn thế giới nói anh yêu em."
"Cho nên..."
Anh ghé bên tai cô nói nhỏ: "Có khen thưởng gì cho quán quân không?"
Tiếng nói câu người chui vào trong lỗ tai cô, Mãn Nhập Mộng đỏ mặt thò tay vào trong áo anh: "Có nha."
Lục Kiêu Hà cười, đột nhiên bế cô lên đi vào phòng ngủ.
Cho tới khi hoàn toàn chiếm được cô, Lục Kiêu Hà mới rõ ràng cảm nhận được cái gì là ôn nhu hương, cái gì là tận xương tủy.
Mãn Nhập Mộng khóc lóc trong ngực anh nói từ bỏ, anh dỗ dành cô không khóc, lại mặc kệ cô làm nũng quấy tới mức nào, cũng không cho phép cô từ chối, một đêm phiên vân phúc vũ, một lần lại một lần.