• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

***

Dù sao Lục Từ cũng có chức vị cao (da mặt dày) lâu rồi, bình tĩnh hơn Lâm Không Lộc. Hắn như không nghe thấy Lâm Sương Lạc trêu chọc, xoay người không tự ti không kiêu ngạo mà chào hỏi: "Anh hai."

Lâm Sương Lạc: "..." Ai là anh hai cậu?

Tuy nhiên, Lâm Sương Lạc không ngờ rằng Lục Từ thực sự sẽ buông bỏ sự kiêu ngạo của mình. Trong những ngày tới, cho dù anh và cha Lâm có làm khó thế nào, đối phương đều bền lòng vững dạ, mỗi ngày đều tới nhà bọn họ.

Mặc dù anh và cha Lâm cũng không thực sự làm khó mấy, nhiều lắm là để hắn cắt tỉa cành hoa, nhổ cỏ dại, nấu bữa ăn rồi cho chó ăn thôi.

Nhưng đây đã không phải điều dễ dàng rồi. Anh và cha Lâm chưa từng cho sắc mặt tốt, mà người này trước sau vẫn như thường. Khi nhà họ Lục khốn đốn nhất, Lục Từ không hề cúi đầu trước bất kỳ ai, trên người luôn mang một thân khí phách hiên ngang, giờ vì em nhỏ nhà anh, hắn thật sự sẵn lòng làm bất cứ việc gì.


Nghĩ vậy, Lâm Sương Lạc không khỏi cảm thán, nói với Lâm Không Lộc: "Thực ra em rất giỏi, em trai ạ." Điều chỉnh – dạy dỗ người trong vô hình.

Lâm Không Lộc: "?"

Lâm Sương Lạc: "Cũng coi như người ngốc có phúc của người ngốc."

Lâm Không Lộc: "... Nhưng em không ngốc."

Lâm Sương Lạc cười, nuông chiều nói: "Phải phải, có điều mau đưa Lục Từ nhà em đến chỗ khác lắc lư đi. Ngày nào cũng đến nhà chúng ta, cậu ta không cần đến quân bộ báo danh à?"

"Anh hai không cần lo lắng, nguyên soái đã phê cho em nghỉ dài hạn." Lục Từ đứng sau họ không biết từ khi nào.

Lâm Sương Lạc: "Hả?" Ai lo lắng?

"Nguyên soái bảo em cứ yên tâm theo đuổi vợ, nói nếu kỳ nghỉ chưa đủ thì cứ nghỉ thêm, sớm thu phục được cha vợ và anh vợ. Ông ấy còn chờ uống rượu mừng." Lục Từ nghiêm trang nói. Nói xong, hắn còn ngó Lâm Không Lộc một cái.


Lâm Không Lộc ho nhẹ một tiếng, biểu tình rụt rè, lỗ tai lại chậm rãi đỏ lên.

Lâm Sương Lạc: "..." Ôi đệt, cho nên anh mới không muốn giám sát ngược tra cái gì mà.

Chỗ nào ngược tra? Đây rõ ràng là ngược anh, mỗi ngày đều bị thồn cơm chó, show ân ái. Kỳ thực là đang trả thù anh cố ý đi làm bóng đèn hôm sinh nhật Lục Từ chứ gì?

"Ký chủ? Ký chủ?" 0687 cũng sắp không ăn nổi cơm chó rồi, lặng lẽ nhắc nhở trong đầu: "Có phải cậu đã quên chuyện gì hay không?"

Lâm Không Lộc: "Chuyện gì?"

0687: "Chính là... Độ yêu thích của nam chính đã đầy, giá trị hắc hóa cũng đã hết, nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc, có phải nên chuẩn bị rời đi không?"

Nụ cười Lâm Không Lộc cứng đờ, nói: "Không vội?"

0687: "..."

Nó tức khắc có dự cảm không tốt, hỏi: "Ký chủ, cậu không phải... thật sự yêu nam chính rồi chứ?"


Ngẫm lại cũng rất có khả năng đó, trước kia ký chủ đều chỉ đi cốt truyện không đi tâm, không như bây giờ tự mình tạo ra cốt truyện, dụng tâm như vậy để công lược một người?

Ý cười trong mắt Lâm Không Lộc phai nhạt vài phần, nói: "Thật sự yêu thì sao? Theo quy định của Cục Quản Lý Thời Không, không phải sớm muộn gì cũng rời đi à?"

"Cũng đúng." 0687 đồng ý sâu sắc "Trừ phi xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, khiến không thể lập tức rời đi. Chẳng hạn như rời khỏi thế giới sẽ sụp đổ, hoặc là rời đi sẽ khiến tính mạng của người làm nhiệm vụ nguy hiểm."

Lâm Không Lộc: Ồ, đào ra rồi.

"Vậy ký chủ, cậu định khi nào thì đi?" 0687 không hề phát giác.

"Không vội, thời gian chưa chín muồi." Lâm Không Lộc mỉm cười.

0687: "?"

*

Hiện giờ mỗi ngày Lục Từ đều đến nhà Lâm báo danh, còn cần mẫn hơn so với đi quân bộ, gần như là ở lại luôn vậy.
Lâm Sương Lạc ban đầu còn có thể xem kịch vui, nhưng sau một thời gian dài thì cũng không chịu nổi.

Buổi sáng trên bàn ăn, hai vợ chồng này đã bắt đầu show, em gắp cho anh thức ăn, anh lột vỏ tôm cho em, cứ coi như không có ai khác tồn tại.

Lâm Sương Lạc rất bất lực, mỗi ngày ăn cơm chó cũng rất mệt đấy nhé? Nghẹn chết đi được.

Cuối cùng, cha Lâm cũng không nhìn được nữa, cau mày: "Tiểu Lục à, mỗi ngày đều chạy tới đây thì dứt khoát ở rể luôn đi."

Lâm Không Lộc: "A? Ba ba, con ở đây mà."

Cha Lâm: "..." Quên mất, nhóc con này cũng tên Tiểu Lộc.

"Không nói con." Cha Lâm tức giận nói.

Lục Từ như không nghe thấy sự gai góc trong lời nói của ông, gật đầu đồng ý: "Nếu cha vợ cho phép, ngày mai con sẽ chuyển đến."

Cha Lâm: "..." Ai là cha vợ cậu?

Xong đời rồi, thằng nhóc này bị Tiểu Lộc nhà ông dạy hư rồi, học được da mặt dày.
Cha Lâm và Lâm Sương Lạc tưởng rằng khung cảnh sến sẩm này còn phải kéo dài thêm vài ngày nữa, nhưng không ngờ, Lục Từ đột nhiên nhận được cuộc gọi từ tiền tuyến vào chiều hôm đó.

Sau khi cúp máy, hắn nhìn Lâm Không Lộc một cách áy náy, sau đó nhìn hai người còn lại, có lỗi nói: "Cha vợ, anh vợ, Tiểu Lộc, tiền tuyến xảy ra chút chuyện, có lẽ con phải đến đó một chuyến, mấy ngay sau không thể tới được nữa. Đúng rồi, con đã mua thức ăn cho Cầu Cầu trên trực tuyến, có lẽ ngày mai sẽ được giao đến."

Cầu Cầu là chú chó mà hắn đã cho ăn mấy ngày nay, là do Lâm Không Lộc nuôi dưỡng.

Cha Lâm: "Quân sự quan trọng, mau đi đi."

"Ôi." Lâm Sương Lạc đảo mắt.

Thức ăn cho chó, nghe là thấy không đúng.

Lâm Không Lộc vừa rồi nghe được một chút nội dung, biết Lục Từ đến tiền tuyến có liên quan đến việc tiêu diệt nhóm tinh tặc Lộ Nhân Gia, nên lập tức nói: "Em cũng muốn đi."
"Con đến xem náo nhiệt làm cái gì?" Cha Lâm trừng y.

Lâm Không Lộc không nói lời nào, lặng lẽ dịch về phía sau Lục Từ, giật nhẹ vạt áo của đối phương. Đợi Lục Từ quay lại, y ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt ươn ướt nhìn hắn.

Quả nhiên Lục Từ mềm lòng, nghĩ chuyến này chỉ là đi kết thúc, hẳn là không có nguy hiểm gì, vì vậy hắn nói với cha Lâm: "Tiểu Lộc có thể đi với thân phận người sửa chữa cơ giáp riêng của con."

"Ôi." Lâm Sương Lạc lại đảo mắt.

Lâm Không Lộc: Thôi xong, anh mình tàn tật lâu quá, chán nản đến mức tinh thần sụp đổ rồi?

0687: Đó là vì bị mấy người thồn cơm chó đến nghẹn, chậc!

*

Cuối cùng Lâm Không Lộc cũng xuất phát cùng Lục Từ. Sau khi đến tiền tuyến, hai người nhanh chóng được quân nhân phụ trách tiêu diệt bọn tinh tặc nghênh đón.

"Phát hiện một số thứ không hay, chúng tôi thấy cần phải báo cáo với ngài rồi mới xử lý." Quân nhân vừa đi vừa giải thích.
Dưới sự dẫn đường của anh ta, Lục Từ và Lâm Không Lộc chẳng mấy chốc đã tới cứ điểm khác của bọn tinh tặc trên tinh cầu này.

Đây là một nơi tương tự với căn cứ thí nghiệm, bước vào tòa nhà, có một cảm giác lạnh băng u ám.

Nơi này đã được người của Lục Từ tiếp quản, hai bên hành lang đều có quân nhân đứng nghiêm canh giữ. Quân nhân dẫn họ xuống tầng hầm, đẩy cửa phòng thí nghiệm lớn nhất ra.

Đập vào mắt là hơn chục khoang dinh dưỡng hình trụ trong suốt xếp thành hai dãy, mỗi khoang chứa cơ thể của một cậu trai thành niên, chiếc ống nhỏ dài nối liền với cơ thể của họ, dường như đang truyền chất dinh dưỡng để duy trì sự sống.

Điều quỷ dị nhất chính là, những người này đều có cùng một khuôn mặt, giống Lộ Nhân Gia như đúc.

Hô hấp Lâm Không Lộc ngưng trệ.
Khoang dinh dưỡng, được nối với ống liền cơ thể, y dường như đã từng nhìn thấy nó. Nhưng trong trí nhớ, cảnh tượng ấy đẫm máu, khác hẳn với những khoang trong suốt sạch sẽ này.

Cơ thể y lảo đảo, bỗng nhiên có chút choáng váng. Lục Từ vội đỡ lấy y, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không sao." Lâm Không Lộc lắc lắc đầu, nhanh chóng quên đi những chuyện đó, sắc mặt cũng trở lại bình thường.

Khi ngẩng đầu nhìn về phía khoang dinh dưỡng lần nữa, cơn choáng váng đã biến mất.

Thấy y thật sự không sao, Lục Từ mới yên tâm buông y ra.

"Tình huống gì thế này?" Lâm Không Lộc hỏi hệ thống.

0687: "... Là thể clone."

Lâm Không Lộc: "Tôi biết, nhưng Lộ Nhân Gia clone nhiều bản thân như thế làm gì?"

Nhân bản người sống là bất hợp phát ở Liên Bang.

Lục Từ hiển nhiên cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nhíu mày hỏi quân nhân kia: "Còn có khác thường nào khác không?"
Quân nhân lắc đầu: "Không có."

Lâm Không Lộc chậm rãi đi tới trước những khoang dinh dưỡng trong suốt, quan sát một lượt, trong đầu chợt lóe lên một tia chớp. Y nghĩ đến một loại khả năng.

"Tôi biết rồi, gã muốn quay lại."

0687: "Cái gì?"

"Như tôi từng nói, gã cũng là người làm nhiệm vụ. Trong hoàn cảnh bình thường, khi người ngoài xuyên vào thế giới nhỏ thì chỉ có thể nhập vào cùng một thân thể. Sau lần đầu xuyên, thể ý thức... hoặc nói là linh hồn, sẽ ràng buộc cùng với thông số điều kiện của cơ thể đầu tiên. Nếu lần sau xuyên vào cơ thể khác thì sẽ gặp phải vấn để không tương thích. Gã tùy ý làm bậy như vậy, coi thế giới này như trò chơi, tất nhiên sẽ chuẩn bị trước cho sau này." Lâm Không Lộc phân tích.

"Cho nên gã nhân bản những cơ thể với các thông số điều kiện giống với cơ thể chính, chính là vì phòng ngừa ngày nào đó gã chết một cách bất ngờ, còn có thể quay trở lại?" 0687 hết sức kinh hãi.
Còn biết chơi hơn so với Cục Quản Lý Thời Không của họ nữa?

Lâm Không Lộc: "May là phát hiện kịp thời, mấy cơ thể này cần phải tiêu hủy ngay lập tức."

Cũng thật trùng hợp, y vừa dứt lời thì một ngăn dinh dưỡng phía sau đột nhiên tự động mở ra, người bên trong cũng mở mắt, duỗi tay đặt lên vai y.

Lâm Không Lộc nhận thấy vai mình chùng xuống, phát hiện là thể clone sống, cả kinh "Đậu má" một tiếng, trực tiếp quay đầu tách ra.

Thể clone như vừa mới tỉnh dậy, đứng còn chưa vững, thân thể lảo đảo ngã về phía y, cổ vừa vặn áp trên tay y.

Cái chạm lạnh lẽo dính nhớp nháy mắt làm da đầu Lâm Không Lộc tê dại, nổi da gà cả mảng. Y lại nghĩ đây rất có thể là Lộ Nhân Gia quay lại lần nữa, người này có thể xé rách không gian chạy trốn, lỡ đâu gã thật sự trốn thoát, vậy chẳng phải Lục Từ lúc trước toi công rồi sao?
Nghĩ vậy, y nhíu mày, tâm trở nên hung ác, hai tay siết chặt nắm đấm, một luồng năng lượng từ sâu trong linh hồn đột nhiên bùng nổ, nháy mắt bóp nát ý thức vừa nhập vào thể clone này.

Lục Từ không nhìn thấy luồng năng lượng này, cũng không biết người đã chết, đồng thời bắn liên tục mấy phát, trực tiếp bắn clone thành cái sàng.

Người khác không nhìn thấy, nhưng 0687 có thể kiểm tra được, khϊếp sợ hỏi: "Đây là năng lượng gì thế? Cậu trở nên lợi hại như vậy từ khi nào?"

Lâm Không Lộc cũng mờ mịt: "Tôi không biết."

Sau khi y dùng năng lượng đó, bỗng nhiên có hơi suy yếu.

Lục Từ đúng lúc đi tới, đỡ lấy y, căng thẳng hỏi: "Sao rồi? Gã có làm em bị thương không?"

Lâm Không Lộc: "..." Hình như là em làm gã bị thương... Không, gϊếŧ chết gã.

0687 nhanh chóng kiểm tra rồi phân tích một hồi: "Có thể là năng lượng linh hồn. Năng lượng linh hồn là một năng lượng siêu hình giữ cho thể ý thức không tiêu tan. Tự dưng cậu dùng nhiều như thế? Sẽ không bị tiêu tan chứ?"
Lâm Không Lộc: "..."

"Ôi, hình như tôi sắp tiêu tan rồi." Y đột nhiên phản ứng lại, ngã vào vòng tay Lục Từ, cọ cọ ngực hắn: "Hình như hút nhiều vận khí của nam chính mới có thể giữ cho ý thức của tôi không bị tiêu tan."

0687: "......"

"?" Lục Từ không nghe thấy cuộc trò chuyện, hơi bối rối trước sự thân mật đột ngột của y.

Lâm Không Lộc vẫn chưa diễn xong, y trực tiếp xoay người ôm hắn, yếu ớt nói: "Làm sao bây giờ? Hình như em sắp không được rồi, phải được thượng tá đại nhân ôm mới có thể khỏe lên được."

0687: "......"

Những lời này y nói thẳng ra, quân nhân cách đó không xa lập tức có chút xấu hổ, đi ra ngoài không được, không ra ngoài cũng không xong.

Vẻ mặt của Lục Từ vẫn bình tĩnh, nhưng vành tai lại đỏ lên, ôm ngang thiếu niên lên rồi cúi đầu nói khẽ: "Như vậy được không?"
"Hình như cần phải ôm chặt hơn một chút." Lâm Không Lộc vòng tay qua cổ rồi vùi đầu vào cổ hắn.

Lần này cả mặt Lục Từ đỏ bừng, ho nhẹ một tiếng, nói với quân nhân kia: "Cậu đi ra ngoài trước đi, cho người tới tiêu hủy toàn bộ thể clone này."

Như được đại xá, quân nhân vội chào rồi ra ngoài.

Thật sự không ngờ được, thượng tá ngày thường nhìn nghiêm túc cấm dục thế mà lại thích kiểu giọng điệu này.

Chậc, dâʍ ngầm.

Lục Từ tưởng rằng Lâm Không Lộc bị dọa sợ, mọi người đi rồi mới cởϊ áσ ngoài che kín thiếu niên từ đầu tới chân, sau đó ôm người lên xe.

Lâm Không Lộc không khỏi cảm thán, thể lực của Lục Từ thật tốt.

Cho dù y nhẹ đến đâu thì vẫn là người trưởng thành mà? Lục Từ ôm y một đường như thế mà còn không hề thở dốc.

Sau khi bị bế lên xe, Lâm Không Lộc không nhịn được khen ngợi: "Thượng tá đại nhân tốt quá, thể lực rất bền bỉ."
Mặt Lục Từ không hiểu sao lại đỏ lên, cúi người vào xe, nựng mặt thiếu niên, thấp giọng nói: "Về sau loại thời điểm này phải gọi là chồng."

Lâm Không Lộc: "?" Anh không thích hợp.

0687: "..." Là cậu không thích hợp í?

Lục Từ còn phải xử lý chuyện căn cứ, đặt cậu trên xe, bọc y trong cái áo khoác lớn, dặn dò vài câu rồi quay lại.

0687 cuối cùng không nín được, hỏi: "Ký chủ, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

"Không phải mới nói sao? Ý thức tôi sắp tiêu tan rồi, cần phải cọ vận khí nam chính mới ổn định được. Chao ôi, xem ra tạm thời không thể rời đi rồi, cậu báo cáo cho phía trên đi." Lâm Không Lộc tiếc nuối nói.

0687: "..." Chẳng nhìn ra cậu sắp tiêu tán chút nào hết.

Cuối cùng, nó cũng nhận ra được hình như trước đó nó bị ký chủ lừa.

"Nhưng hiện giờ nam chính không có ở đây." 0687 nín nhịn nói.
Cho nên cậu không căn bản không cần cọ cái vận khí gì cả.

Lâm Không Lộc: "Tuy người không ở đây, nhưng để lại quần áo, trên quần áo mang hơi thở của vận khí."

Nói xong, y còn thu mình vào trong áo, hít một hơi thật sâu.

0687: "..." Ký chủ cậu thật sự không thích hợp, hình như mặt đổi sắc rồi.

"Vậy... cần bao lâu?"

"Cái này khó nói." Lâm Không Lộc nói chậm rì rì: "Có thể cần dăm ba năm, có thể cần ba mươi năm mươi năm, cũng có thể cần ba trăm năm trăm năm..."

"Lục Từ có thể sống lâu như vậy hả?" 0687 không khỏi rống lên.

"Chậc." Lâm Không Lộc ngoay ngoáy lỗ tai, nói: "Bảo cậu báo cáo thì báo cáo đi, nói nhảm nhiều thế làm gì? Tôi là ký chủ hay cậu là ký chủ?"

"Vậy để tôi nói rõ trước." 0687 nhắc nhở "Nếu lý do không đầy đủ, phía trên có thể sẽ trừ điểm của cậu."

"Không sao, tôi xuyên nhiều thế giới như thế, điểm đủ nhiều rồi, cứ trừ đi." Lâm Không Lộc không thèm để ý.
0687: "..." Ký chủ, cậu thay đổi rồi. Trước kia cậu vô cùng để ý đến điểm, đặc biệt để ý đến xếp hạng kim bài xuyên nhanh viên. Cái gì đã làm cậu từ một nhân viên ưu tú, sa đọa thành cá mặn thế này?

Tuy rằng cảm thấy "tim" tật đầu đau vì ký chủ "sa đọa", nhưng 0687 vẫn thành thật hỗ trợ báo cáo.

Chẳng mấy chốc, tâm tình nó càng thêm phức tạp: "Báo cáo thế mà lại thông qua."

Cái này mẹ nó thái quá rồi, có phải ý thức thật sự sắp tiêu tán hay không, đám người bộ phận kỹ thuật không kiểm tra được hả?

Lâm Không Lộc buông tiếng thở dài, nói: "Cậu đấy, chưa từng yêu đương, nên không hiểu."

0687: "..." Cậu thì từng rồi đấy? Cậu thì hiểu hả? Không phải đây cũng là lần đầu của cậu chắc?

Lâm Không Lộc: "Bên trên đương nhiên biết tôi không sao, nhưng họ lo lắng sau khi tôi rời đi thế giới sẽ xảy ra chuyện."
0687: "?"

Lâm Không Lộc: "Cái đồ não bé này, chắc một chốc cũng chưa hiểu được."

Hoàn cảnh thế giới này đặc biệt, để phòng ngừa lại xuất hiện điều bất ngờ như Lộ Nhân Gia, bên trên chắc chắn cũng hy vọng y có thể ở lại thêm một thời gian. Còn nữa, tình huống Lục Từ cũng... rất đặc biệt. Lỡ đâu sau khi y rời đi, Lục Từ lại hắc hóa dẫn tới thế giới sụp đổ thì sao giờ?

Dù sao thế giới này nhiều bug như vậy, y vất vả lâu như vậy, cuối cùng ngay cả tình cảm cũng trao đi. Không có công lao cũng có khổ lao, không lẽ Cục Quản Lý Thời Không còn không cho nhân viên chút phúc lợi sao?

Nếu thật sự gọi y về, y liền từ chức nghỉ việc. Những thế giới sau để lãnh đạo tự mình đi mà sửa.

"Đúng rồi, nếu thế giới này lại sụp đổ lần nữa thì sẽ thế nào?" Lâm Không Lộc hỏi.
Y bỗng nhiên tò mò vì sao bên trên lại sợ thế giới nhỏ sụp đổ.

"Nó sẽ hoàn toàn biến mất, cả năng lượng hỗ trợ thế giới vận hành cũng sẽ tiêu tan." Hệ thống nói.

"Mất một thế giới, ảnh hưởng không lớn chứ?"

"Một hai thế giới thì sẽ không ảnh hưởng, nhưng nếu mỗi xuyên nhanh viên làm sụp đổ một hai thế giới, gộp ít thành nhiều, vấn đề sẽ lớn." Hệ thống nói "Cậu cũng biết người thống trị thế giới chủ đúng không?"

"Biết, vị bạo quân của đế quốc." Lâm Không Lộc nói.

"Sao cậu có thể gọi Hoàng Đế bệ hạ là bạo quân?" 0687 khϊếp sợ.

Lâm Không Lộc: "... Tôi nghe mọi người đều thầm gọi vậy."

____________________

Tác giả:

Lục Từ: Gọi chồng ơi gọi chồng ơi, về sau phải gọi chồng có nghe chưa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK