Cơm nước xong xuôi, ông Cố rõ ràng không có ý định rời đi, vẫn muốn tán gẫu tiếp.
Cố Từ bèn hào phóng (sung sướng) nhường phòng mình, bảo: “Mọi người ở phòng cháu đi, cháu chen chúc với Tiểu Lộc một chút.”
Lâm Không Lộc: Chen chúc? Làm anh tủi thân quá nhỉ?
Ông Cố: Thằng ranh thối, để cua vợ mà còn dám lợi dụng cả người già.
Chỉ có Lâm Kiến Quốc không biết chân tướng, cười nói: “Thế vừa khéo, giường phòng Tiểu Lộc to lắm, chắc chắn đủ cho hai đứa ngủ.”
Lâm Không Lộc: … Chỉ sợ chưa chắc đã đủ.
Tâm trạng ông Cố cũng phức tạp, đợi Lâm Không Lộc và Cố Từ rời đi, ông kéo tay Lâm Kiến Quốc, vô cùng hổ thẹn: “Chú à, là anh có lỗi với chú.”
Thằng nhóc thối trong nhà đào mất cải trắng nhà chú, về sau chắc anh phải hơn chú cả một thế hệ rồi.
Tối muộn, Úc Minh Tu “mới biết” ông Cố đến nên xuống tầng chào hỏi.
Lâm Không Lộc đã nằm trên giường cùng Cố Từ, nghe Tiểu Tống báo cáo xong thì cúp điện thoại, nói với Cố Từ: “Ông nội anh tự nhiên tới đây, có liên quan tới anh ta đúng không?”
Cố Từ gật đầu, đáp: “Anh ta… để lộ một ít chuyện của chúng ta cho ông nội.”
Lâm Không Lộc: “Tôi biết mà.”
Úc Minh Tu đầu tiên âm thầm đối phó công ty y, tiếp đó tìm Mạnh Phương Đông, hiện giờ lại mời ông nội Cố Từ đến…
Lâm Không Lộc nâng tay phải gối đầu, bảo: “Gần đây anh ta liên tiếp làm ra những hành động nhỏ, mục đích rất rõ ràng, chính là muốn ——”
“Chia rẽ chúng ta.” Cố Từ tiếp lời, hiển nhiên cũng nghĩ giống y.
Hai người trầm tư, không khỏi quay đầu nhìn nhau. Một lúc sau, họ đồng thời mở miệng: “Có phải anh ta thích anh/em không?”
Cố Từ lập tức thấy mắc ói, đen mặt đáp: “Đừng nghĩ lung tung, sao có thể?”
Hắn và Úc Minh Tu rõ ràng là tình địch, cho dù kiếp trước không phải là tình địch thì cũng chỉ là bạn bè bình thường kiêm đối thủ cạnh tranh giới kinh doanh thôi.
Nhưng tên kia đối với Tiểu Lộc…
Nghĩ tới tin tức nửa kia của mình tiết lộ, Cố Từ không khỏi nhìn Lâm Không Lộc.
Lâm Không Lộc ngạc nhiên, vô tội nói: “Nhìn tôi làm gì? Tôi với anh ta không có khả năng.”
Thấy phản ứng của y, Cố Từ thầm thở phào nhẹ nhõm. May thật, rõ ràng Tiểu Lộc không quan tâm gì đến Úc Minh Tu, nếu tên kia thực sự có ý muốn gì thì cũng chỉ là đơn phương.
Nhưng nhớ đến hồi cấp ba, tiểu bá tổng từng thích Úc Minh Tu, hắn sợ đối phương nhận ra tâm tư của Úc Minh Tu nên vội chuyển chủ đề, nhắc đến sự nghi hoặc của mình vào ban nãy.
“Đúng rồi, bên ông nội nói hồi nhỏ em từng cứu tôi, sao tôi chưa từng nghe em nhắc đến?”
Hóa ra hắn đã quen biết tiểu bá tổng sớm hơn Úc Minh Tu, đây mới là duyên phận do trời định.
Ai ngờ Lâm Không Lộc nghe xong lại thờ ơ bảo: “Ồ, tôi quên rồi.”
“Sao có thể quên mất?” Cố Từ chưa bỏ cuộc, nhắc nhở: “Lúc em bảy tám tuổi, ở gần bãi biển…”
“Quên là quên, anh cũng có thể quên, sao tôi lại không thể?” Lâm Không Lộc ngắt lời “Hơn nữa hồi nhỏ trông anh khác hẳn bây giờ, tôi không nhận ra không phải rất bình thường à?”
Cố Từ: “…”
Đáy lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác hoảng loạn và áy náy, rồi mờ mịt không nắm bắt được bản chất, thậm chí không hiểu sao cảm thấy Lâm Không Lộc tựa hồ… có chút không vui.
Chuyện này hắn đã hiểu lầm, mất trí nhớ là do cốt truyện thiết lập, Lâm Không Lộc không đến mức không vui vì chuyện này. Chỉ là cảm thấy nếu nói cho hắn sẽ phải nhắc đến chuyện mình nhận nhầm ánh trăng sáng.
Nhưng Lâm Không Lộc chưa muốn Cố Từ biết chuyện này vội, y cảm thấy giá trị hắc hóa dù ít hay nhiều có liên quan đến việc Cố Từ nghĩ y thích Úc Minh Tu.
Hiện tại Cố Từ chưa hoàn chỉnh, sau khi biết được sự thật, giá trị hắc hóa sẽ giảm xuống một chút, nhưng mảnh nhỏ linh hồn kia thì sao? Thép tốt phải được dùng làm lưỡi dao, tốt nhất là nên chờ mảnh vỡ trở về rồi mới cho hắn biết sự thật.
Có điều nhắc tới ông Cố, Lâm Không Lộc lại nghĩ tới vai vế, không khỏi quay đầu mong chờ: “Đúng rồi, có phải anh nên gọi tôi một tiếng chú không?”
Cố Từ: “?”
Lâm Không Lộc nhướng mày, nhắc nhở: “Bố tôi với ông nội anh đã xưng anh xưng em, tính ra thì tôi hơn anh hẳn một thế hệ, anh nên gọi tôi là chú mới phải.”
Cố Từ: “…”
“Cháu trai lớn, mau gọi mau gọi.” Lâm Không Lộc ủn hắn thúc giục.
Cố Từ đương nhiên không gọi, nhưng Lâm Không Lộc dường như cảm thấy rất thú vị, không ngừng giục hắn.
Cố Từ lúc này cũng nhìn ra được y không còn tức giận, bỗng nhiên xoay người ôm y, nghiêng người áp tai: “Em chắc chắn?”
Lâm Không Lộc nháy mắt cảnh giác, hoảng sợ đáp: “Không, không chắc chắn.”
Nói rồi y còn vươn tay chọt vào bộ ng ực rắn chắc của Cố Từ, muốn đẩy hắn ra. Nhưng Cố Từ trực tiếp nắm lấy tay y, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói khàn khàn: “Muộn rồi.”
Đêm đó, “cháu lớn” đại nghịch bất đạo, “chú nhỏ” khóc không ra nước mắt.
*
Ngày hôm sau, Cố Từ sảng khoái, vào bếp lấy bữa sáng rồi mang về phòng ăn cùng Lâm Không Lộc.
Ăn xong, hắn còn đi trả bát đũa, phát hiện ông Cố và Lâm Kiến Quốc đều không có mặt, bèn đi hỏi người sau bếp.
“Ý cậu là ông chủ hả?” Người trong bếp cũng quen mặt hắn, bảo: “Đi câu cá với ông lão hôm qua rồi. Phải rồi, ông chủ nói đợi ông chủ nhỏ tỉnh lại thì bảo cậu ấy đến giúp việc.”
Câu cá? Cá biển? Đã hơn sáu mươi tuổi rồi, có thể đừng lăn lộn được không?
Cố Từ vô cảm lấy điện thoại gọi người đi tìm rồi trông ông, còn về phần bếp núc… Chú nhỏ còn đau eo, vẫn để thằng cháu lớn này bày tỏ lòng hiếu thảo đi.
Ông Cố ra ngoài từ sáng sớm, đến trưa mới về. Ông xách theo một con cá lớn, chậm rãi đi vào bếp, dáng vẻ như một vị tướng quân vừa đánh thắng trận.
Nhìn Cố Từ đang bận rộn trong bếp, ông vui vẻ: “Cậu bồi bàn, nào nào nào, đi xử lý sạch sẽ con cá lớn tôi tự câu được này đi. Một miếng hấp, một miếng kho, một miếng om, phải cẩn thận đấy, nếu làm không ngon tôi bảo ông chủ cậu sa thải cậu luôn.”
Khóe miệng Cố Từ khẽ giật, cầm con cá, nhắc ông: “Nhiều tuổi rồi còn ra biển đi câu, cẩn thận trật khớp lưng.”
Ông Cố: “Ấy, ông già này càng già càng dẻo dai, sức khỏe vô cùng tốt.”
Cố Từ mặc kệ, vừa đánh vảy cá, vừa hỏi: “Phải rồi, ông có thể kể cho con thêm nhiều chuyện của con với Tiểu Lộc… hồi còn nhỏ không?”
“Mấy đứa lúc còn nhỏ à.” Ông Cố nhớ lại: “Ông cũng không biết nhiều lắm, chỉ nhớ tình cảm mấy đứa khá tốt. Lúc ông tới đón con mà con còn sống chết không chịu rời đi, muốn kết hôn với tên nhóc đó đấy. Nhắc mới nhớ, nhóc ấy còn tặng con một vòng tay bằng vỏ sò, có khoảng thời gian con coi nó như của báu…”
“Vòng tay?” Cố Từ buông dao, hỏi: “Sau đó thì sao ạ? Vòng tay ở đâu? Sao con chưa từng thấy?”
Ông Cố: “Hầy, hình như con tặng cho người khác rồi.”
Cố Từ im re, một lát xoay đột nhiên xoay người, “rầm” chặt phăng đầu cá
Ông Cố: “…”
“Có thể cũng không tặng.” Ông bỗng sửa lời, cân nhắc mới nói: “Một vòng nhỏ như thế, ai biết con để đâu, ông cũng không thấy.”
Ông nghi ngờ nghiêm túc thằng nhóc đang trút giận lên con cá ông câu được, có bằng chứng.
“Vòng tay trông thế nào ạ?” Cố Từ bỗng hỏi.
Hắn chợt muốn về thành phố A ngay lập tức, về nhà cũ của Cố gia, lục tung lên, xem liệu có thể tìm lại được vòng tay không.
Đó là món quà đầu tiên tiểu bá tổng tặng hắn, sao hắn có thể đánh mất nó được?