• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hân
Beta: LP
_____
Phượng Dương chưa từng điều tra rõ ràng về thân phận của Ban Dục, nhưng hiện giờ gần như cậu có thể chắc chắn một điều, Ban Dục thực sự là một con rồng.

Trên đời này rất ít thứ có thể chữa trị vết thương do roi Băng Cức gây ra, rồng chính là một trong số đó.

Đúng như Ban Dục nói, rồng là loài chí dương nên y có thể chữa trị các vết thương chí âm mà không gặp khó khăn gì.
Nhưng tại sao một con rồng lại lạc xuống trần gian, còn mắc cả bệnh tâm thần?
Bát “nước thuốc màu đỏ” Ban Dục đưa cậu hôm đó được phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt, chứng tỏ Ban Dục không phải là một con rồng bình thường, Ít nhất Ban Dục cũng phải là rồng Thần, nhưng sao rồng Thần lại xuống trần gian, còn điên điên khùng khùng như vậy nữa chứ?
Tứ Thần thú bao gồm tộc Rồng, tộc Phượng, tộc Kỳ Lân và tộc Huyền Vũ.

Trong đó tộc Rồng đứng đầu bốn tộc, bởi lẽ tộc Rồng có nhiều sự tích phi thăng thành tiên nhất trong bốn tộc, và còn là tộc duy nhất có Tiên quân cấp Thượng tiên nên địa vị của tộc Rồng rất cao.

Phượng Dương từng được nghe kể về ngài Rồng cấp Thượng tiên đó, tên Mặc Đình, là Tiên long trẻ tuổi nhất trong mấy vạn năm qua.
Tiên quân Mặc Đình cũng từng là Thái tử Rồng, nhưng Ban Dục không thể là Mặc Đình được.

Tiên quân Mặc Đình thân thiết với Đế quân như anh em, nếu Tiên quân Mặc Đình gặp chuyện, chắc chắn Đế quân sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Đêm nay Phượng Dương suy nghĩ nhiều chuyện nên đến khi nằm mơ cũng mơ thấy trở về Thần giới.

Nhưng hôm sau thức dậy, trước mắt cậu vẫn là phòng khách sạn được bài trí hiện đại, tiếng đồng hồ và thông báo tin nhắn cũng rất hiện đại.
Quan Cẩm Phi: “Mọi người dậy hết chưa? Quên mất chưa nói cho các cậu, chúng ta có thể ở đó một đêm đấy, nếu các cậu muốn ở lại thì nhớ mang đồ thay rửa theo.”
Quan Cẩm Phi: “Liệu có làm phiền quá không?”
Quan Cẩm Phi: “Không đâu, bác gái tôi tốt tính lắm, nhà bác gái chỉ có chị họ tôi là con một, đang định cư ở nước ngoài.

Bác gái còn mong tôi dẫn theo nhiều bạn tới cho vui.

Chúng ta cùng đến chắc chắn sẽ khiến bác vui vẻ.”
Vương Uy: “Vậy tôi mang đồ theo.”
Lớp trưởng: “Tôi cũng mang.”
Chu Hiên: “Phượng Dương đâu? Sao không nói gì hết vậy?”
Phượng Dương: “Đây.

Dậy hơi muộn, phải tranh thủ thời gian.

Lát nữa gặp.”
Hoa Thành mơ màng bay lên đậu vào vai Phượng Dương.

Khi Phượng Dương đi rửa mặt, nó cũng bắt chước chấm tí nước rửa lông, còn định làm cho mình một kiểu tóc nữa.
Phương Dương thấy người đẹp hôi hám này buồn cười quá, bèn nói: “Ngươi làm vậy không cố định được đâu, lát nữa lông lại rũ về vị trí cũ thôi.”
Hoa Thành: “Vậy phải làm thế nào?’
Hôm qua nó thấy con vẹt nhỏ trong phim hoạt hình có lông xoăn! Trông Tây lắm í!
Phượng Dương nói: “Lại đây ta sấy cho ngươi!”
Vù vù vù…
Vừa bật máy sấy Hoa Thành đã bị thổi bay, thành công biến hình thành Smart Thành.

Phượng Dương mang nó ra khỏi khách sạn, ăn sáng ở ngoài rồi mới bắt taxi tới nhà Quan Cẩm Phi.
Cùng lúc đó, Ban Dục đã được ông nội Ban “thả” ra ngoài.


Người nhà họ Ban đang dùng bữa sáng.

Trên bàn ăn không chỉ có ông nội Ban mà còn có cả bố mẹ ruột của Ban Dục và vợ chồng ông bác khá đáng ghét.

Buổi sáng chủ nhật mọi người trong phải cùng ăn với nhau, đây là truyền thống của nhà họ Ban, vậy nên nhà bác cả cũng có mặt.

Mẹ của Ban Thánh Minh cũng muốn tới nhưng ông nội Ban không chịu nhận bà ta là con dâu nên dù muốn cũng không được.
“Gần đây sức khỏe của Tiểu Dục thế nào?” Đang ăn, bác cả Ban chợt hỏi: “Sao tôi nghe người ta nói gần đây cậu thường lui tới Trường Trung học Thực nghiệm số một? Nếu tôi không nhầm thì cậu đến đó tìm cậu bé lần trước cậu dẫn về đúng không?”
“Liên quan gì đến bác?” Dù điên nhưng ai tốt ai không tốt với mình Ban Dục vẫn biết, nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn người bác cả không lúc nào không nghĩ tới việc hãm hại y: “Dương Dương là vợ chưa cưới của tôi, tôi tới gặp em ấy là chuyện hết sức bình thường.”
“Hừ, tôi nói này Ban Dục, cậu cũng một vừa hai phải thôi.

Vợ chưa cưới cái quái gì? Thằng nhóc đó với cậu đều là nam, cậu không thấy xấu hổ vì bị đồng tính nhưng chúng tôi thấy xấu hổ.” Ban Thánh Minh chế giễu ra mặt: “Hơn nữa chỉ là một đứa…” Ban Thánh Minh định nói đứa ăn mày, nhưng nhớ tới lần bị Ban Dục dạy dỗ, bèn sửa lại: “Chỉ là một đứa nhặt rác thôi mà? Tôi cho người điều tra rồi, thằng bé đó không cha không mẹ từ nhỏ đã đi nhặt rác cùng bà nội.

Bây giờ bà nội chết thì muốn bám lấy cậu đổi đời.

Cậu có bị ngu không vậy?”
“Tôi ngu hay không liên quan chó gì đến anh!” Ban Dục đập “bộp” đôi đũa xuống bàn: “Dương Dương nhặt rác nhưng biết phải học tập tử tế, nhiều tiền như nhà anh mà chẳng đỗ nổi trường đại học nào ra hồn.

Anh thì giỏi rồi, giỏi quá đi mất.

Sao hả? Anh tưởng với cái trí tuệ đó mà được thừa kế nhà họ Ban chắc? Nằm mơ giữa ban ngày à? Đồ con hoang!” Động đến ai thì động nhưng động đến bảo bối của y thì không được!
“Mày, mày nói ai là con hoang cơ? Ban Dục, mẹ kiếp mày đừng tưởng tao không dám đánh mày!” Ban Thánh Minh không chịu nổi hai chữ “con hoang”, đứng phắt dậy.
Ông nội hắn rất ghét mẹ hắn nên hắn cũng chẳng có địa vị gì trong nhà họ Ban.

Bây giờ Ban Dục đã điên điên khùng khùng nhưng ông nội vẫn một mực cho rằng một ngày nào đó Ban Dục sẽ có thể bình thường trở lại.

Còn hắn nỗ lực hết mình trong công ty nhưng ông nội lại làm như không thấy!
“Hai đứa đủ rồi đấy! Ăn một bữa cơm tử tế không được à?” Ông nội Ban giận ra mặt: “Cứ tới là gây sự, Ban Thánh Minh, sau này nếu cháu không muốn tới thì có thể không cần tới nữa.”
“Ông thiên vị quá!” Ban Thánh Minh nói: “Ông có còn coi cháu là người nhà họ Ban không? Ông đừng quên cháu mới là trưởng nam của nhà họ Ban!”
“Thế thằng khốn như mày có ra dáng trưởng nam không?” Ông nội Ban giận dữ quát to: “Lần nào chẳng là mày gây sự trước? Nếu mày ra dáng anh trai một chút thì hôm nay đã không thế này rồi!”
“Cháu làm sao? Dù thế nào thì bây giờ cháu cũng hơn xa thằng ngốc như nó!” Ban Thánh Minh đá ghế đổ cái “rầm”: “Nó là thằng ngốc, nó không khá hơn được đâu!”
“Ban Thánh Minh!” Lần này đến lượt bố Ban Dục lên tiếng: “Cháu có còn biết lễ phép không vậy?”
“Mẹ tôi vô giáo dục! Các người vừa lòng chưa?” Nói rồi, Ban Thánh Minh cầm áo khoác, cay độc lườm Ban Dục rồi quay gót đi thẳng ra ngoài.
Hắn vừa đặt chân ra khỏi cửa, “đùng đoàng”, bầu trời rền vang tiếng sấm khiến hắn giật nảy mình.

Ngay sau đó là “rào rào rào rào rào”, trời đổ mưa tầm tã.

Rõ ràng lúc mới tới trời chỉ hơi âm u thôi, thế mà bây giờ lại đổ mưa to.
Ban Thánh Minh có cảm giác đến cả ông trời cũng muốn chống đối mình, trong cơn tức giận cứ thế đội mưa mà đi.
Ban Dục sa sầm mặt: “Thừa tướng già, Phụ vương, Phụ mẫu, mọi người cứ ăn đi, ta phải đi đưa ô cho Dương Dương.”
Ông nội Ban lườm y: “Đưa gì mà đưa? Nó lớn bằng ấy rồi chẳng lẽ còn để mình mắc mưa?”
Mẹ Ban cũng nói: “Đúng rồi đấy, mưa to thế kia, con ở nhà thì hơn, đừng chạy ra ngoài khiến ông và bố mẹ lo lắng.”
Ban Dục làm như không nghe thấy, cứng đầu chạy lên lầu lấy dù và chuẩn bị sữa nóng cho Phượng Dương, sau đó gọi tiểu Lưu lái xe đưa rời khỏi biệt thự.
Vương Nhã Đan nhìn theo bóng lưng con trai, không nén nổi một tiếng thở dài.
Chẳng biết bệnh của Ban Dục có hi vọng được chữa khỏi hay không nữa.
Khu nhà họ Ban mưa tầm tã, nhưng chỗ bọn Phượng Dương lại không hề bị ảnh hưởng, chỉ dính chút mưa bụi, ra khỏi nội thành thì tạnh hẳn.


Bố Quan Cẩm Phi lái xe, trong xe mở một bài nhạc đang khá thịnh hành, đưa năm cậu con trai tới trang trại Cầu Vồng trên chiếc MPV*.
*Xe MPVđược viết tắt từ ‘Multiple-Purpose Vehicle’, có nghĩalàdòngxeđa dụng.e MPVcó thể vừalàphương tiện di chuyển hàng ngày của cả gia đình vừalàchiếcxechở hàng.
Có lẽ vì mấy hôm nay thời tiết ban ngày khá đẹp, trước đó lại có cơn mưa xuân làm ẩm đất nên cây cối đâm chồi nảy lộc, như khoác lên mình chiếc áo mới chỉ sau một đêm.

Phượng Dương xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên trời, bị ánh mặt trời chiếu vào phải nheo mắt lại.
“Ôi chao, cháu trai cả của tôi đến rồi!” Bác gái của Quan Cẩm Phi là Quan Mỹ Phượng thấy họ tới lập tức mỉm cười, hướng về phía nhà kính số 1 hét lớn: “Lão Thường! Cẩm Phi và bạn của nó tới rồi! Tôi dẫn đám nhỏ đi chơi nhé!”
“Được!” Một người đàn ông lập tức đi ra khỏi nhà kính, vẫy tay về phía cổng trang trại: “Cẩm Phi đấy à? Mấy đứa chơi hết mình nhé, muốn ăn gì cứ nói với bác gái cả của cháu!”
“Cháu biết rồi ạ!” Quan Cẩm Phi cười.
“Nào, nào, nào, bác gái dẫn các cháu đi cất đồ trước rồi chúng ta đi chơi nhé.” Quan Mỹ Phượng nói: “Các cháu ăn cơm chưa? Chưa thì để bác làm mấy món cho.”
“Ăn rồi bác gái ạ.

Bọn cháu tới vui chơi thư giãn một ngày, bình thường học vất vả lắm.”
“Được, được, được, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Vậy em về trước nhé chị cả, mai em đến đón các cháu.” Bố Quan nói: “Em về thành phố có việc.”
Hiển nhiên Quan Mỹ Phượng hoan nghênh cháu trai hơn, chẳng buồn để mắt tới bố Quan, nghe vậy thì phất tay như muốn nhanh chóng tống cổ ông ta đi: “Đi đi, đi đi, đi đi, chị cũng không muốn tiếp cậu.

Nào các cháu, chúng ta cất đồ trước rồi vào nhà kính chơi.”
Trên đường đi Quan Cẩm Phi giới thiệu các bạn với Quan Mỹ Phượng.

Đừng nhìn Quan Mỹ Phượng hơn 50 tuổi mà lầm, trí nhớ của bà rất tốt, chỉ một lát đã nhớ hết.

Bà cười với Phượng Dương: “Cháu trông như minh minh ấy, bác thấy còn đẹp hơn cả minh tinh chứ.”
Lớp trưởng cười: “Cậu ấy còn học giỏi nữa đấy ạ.”
Chu Hiên tỏ ra đau lòng: “Ông trời không có mắt, phân phát không đều!”
Quan Mỹ Phượng tươi cười dẫn bọn Phượng Dương vào một căn nhà nhỏ ba tầng ở phía đông nhà kính.

Tầng một của nhà này là phòng ăn, tầng hai, tầng ba là phòng ở.

Bình thường nhà Quan Mỹ Phượng sinh hoạt trên tầng ba nên cũng sắp xếp cho bọn Phượng Dương ở tầng ba.

Ở đây có vừa có giường gỗ vừa có cả giường đất, khách đến được tùy chọn theo sở thích.

Quan Mỹ Phượng nói: “Các cháu thích ngủ giường gỗ hay ngủ giường đất, giường đất là giường sưởi điện đủ cho tất cả, giường gỗ thì chia ra hai người một phòng.
Quan Cẩm Phi nói: “Hay là chúng ta ngủ giường đất đi? Ngủ giường đất vui hơn, buổi tối có thể rủ nhau đánh bài Poker các thứ.”
Không ai có ý kiến khác, bèn đặt hết balo xuống cạnh giường đất.
Quan Cẩm Phi hỏi: “Bác gái ơi, chúng ta đi hái dâu tây được chưa ạ?”
Quan Mỹ Phượng nói: “Được chứ! Bác trai của cháu biết cháu tới nên hôm nay chưa mở nhà kính số 3 cho ai đâu, chỉ chờ các cháu tới để ăn thỏa thích.

Sáng nay bác còn vào xem thử, dâu tây trong đó chín kha khá đấy.

Lát nữa mỗi cháu cầm một cái rổ đi vào, lúc nào muốn ra thì ra.”
Quan Cẩm Phi vui vẻ ôm chầm người phụ nữ mập mạp: “Bác gái tuyệt quá.

Cháu dẫn các bạn xuống dưới nhé, bác cứ làm việc của mình đi, mặc kệ bọn cháu.”
Quan Mỹ Phượng nói: “Đi đi, đi đi, bác đi lấy cho các cháu hai cái chăn.”
Quan Cẩm Phi chào một câu rồi đám con trai tiến thẳng đến nhà kính số 3.


Trên đường họ thấy trong trang trại này không những có ngỗng mà còn có cả gà vịt, sáu con dê và một con ngựa.

Trong số đó có bốn con dê to và hai con dê con, dê con còn đang bú sữa.
Vương Uy: “Hâm mộ nó quá.”
Chu Hiên cười: “Hâm mộ nó cái gì? Hâm mộ nó được bú tí ấy hả?”
Vương Uy: “Móa, tôi hâm mộ vì ngày ngày nó được ở bên gia đình, không cần đi học.

Chu Hiên, cậu đen tối vừa thôi!”
Lớp trưởng: “Chu Hiên chỉ nói được bú tí mà cậu đã suy nghĩ đen tối rồi, rốt cuộc ai mới đen tối hả?”
Vương Uy gục đầu vào vai Phượng Dương khóc hu hu: “Phượng Dương ơi, bọn họ bắt nạt tôi.”
Phượng Dương dùng một ngón tay đẩy Vương Uy ra: “Tránh ra đi!”
Vương Uy đang muốn sà vào Quan Cẩm Phi, Quan Cẩm Phi lập tức lùi về phía sau: “Mau vào nhà kính hái dâu tây nào!”
Trong nhà kính số 3 trồng toàn dâu tây, hết luống này đến luống khác, thời gian này là mùa dâu nở hoa kết quả.

Trước khi vào Quan Cẩm Phi chia cho mỗi người một cái rổ và nói: “Chúng ta được hái được ăn tùy thích, nhưng nhất định phải cẩn thận đừng dẫm phải cây con.”
Mọi người làm động tác ok, bấy giờ lớp trưởng mới hoit: “Sao dâu tây có cả hoa màu hồng vậy? Tôi tưởng chỉ có hoa màu trắng thôi.”
Quan Cẩm Phi nói: “Cái này hồi trước tôi hỏi bác trai rồi, hình như tên là Toscana gì đó, để ngắm là chính.”
Chu Hiên nói: “Có phun thuốc không? Ăn luôn có sao không?”
Quan Cẩm Phi: “Không phun thuốc, nhưng tốt nhất là rửa rồi hãy ăn, trái cây nằm sát mặt đất mà.”
Trước đây Phượng Dương từng đi hái quả, nhưng đều là chuyện lúc nhỏ, giờ làm việc này ở trần gian cũng có cảm giác mới mẻ.

Cậu tìm tới luống có nhiều dâu tây rồi ngồi xổm xuống, không ngờ điện thoại lại đổ chuông.

Phượng Dương cảm thấy đau đầu, bởi lẽ bốn người trong nhóm Một Nùi Lửa đều ở đây hết, không thể gọi điện thoại cho cậu được, lúc này hẳn là bọn Bạch Thần cũng chưa đi công khai.

Vậy nên…
Lưu Giang Hà đang ở một nơi cách trang trại Cầu Vồng không xa, nhìn Ban Dục phấn khởi ra mặt qua gương chiếu hậu mà nhức cả đầu, giọng của Phượng Dương truyền tới từ đầu dây điện thoại bên kia: “Alo! Mợ cả phải không ạ?”
Phượng Dương đáp: “Tôi là Phượng Dương.”
Lưu Giang Hà nói: “Cùng là một người mà.

Chuyện là thế này, đại thiếu gia muốn đi tìm mợ, tôi bảo cậu ấy hỏi cậu trước đã, nhưng cậu ấy nói cứ tới chỗ cậu ấy chỉ là được.

Bây giờ chúng tôi sắp đến trang trại Cầu Vồng rồi, chắc còn khoảng 5 đến 6 km, mợ có ở đó không?”
Phương Dương xoa lông mày: “Anh đưa điện thoại cho anh ta đi.”
Lưu Giang Hà mở loa ngoài nên Ban Dục vừa nghe thấy đã chủ động cầm điện thoại: “Dương Dương, tôi nghe nè.”
Phượng Dương nói: “Anh tới đây làm gì, tôi đã nói là mai tới tìm anh rồi cơ mà?”
Ban Dục nói: “Tại tôi nhớ em quá, với lại khi nãy trời mưa, tôi sợ em không có dù bị dầm mưa, tôi còn mang sữa bò nóng cho em nữa.”
Phượng Dương ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời chói chang chiếu vào nhà kính: “Anh tới cũng được, nhưng lát nữa không được ăn nói linh tinh.”
Đã tới tận đây rồi, nếu đuổi về chỉ sợ ánh sáng công đức của cậu sẽ yếu đi mất.

Phượng Dương day day trán, cúp điện thoại, có linh cảm hành trình vui chơi thư giãn sắp phải dừng lại.
Ban Dục tỏ rõ sự phấn khích lạ thường.

Y nói: “Thấy chưa tiểu Lưu, tôi đã nói em ấy đi đâu tôi cũng tìm được mà!”
Tiểu Lưu hoang mang, không phải là cậu biết trước rồi đấy chứ?
Không hiểu sao cứ thấy có chỗ nào đó là lạ.
“Giám đốc Ban gọi à?” Đầu bên này, sau khi Phượng Dương cúp điện thoại, Quan Cẩm Phi bèn hỏi.

Vì lúc này Quan Cẩm Phi ở gần Phượng Dương nhất, vô tình nghe được ba chữ “sữa bò nóng”.
“Không phải y thì còn ai vào đây nữa.

Thật ngại quá, lúc này tôi lại dẫn theo một cái đuôi.” Phượng Dương muốn nói tên này âm hồn bất tán, bị bệnh thần kinh, nhưng ngẫm lại đầu óc người ta đã không được sáng sủa, so đo cũng chẳng có gì vui.

Vả lại cả hai đều thuộc bốn tộc Thần thú, dù không giúp đỡ lẫn nhau cũng không nên nói này nói nọ.
“Thật ra giám đốc Ban tốt lắm, hình như anh ấy cũng không lớn hơn chúng ta là bao, lát nữa cùng chơi với nhau là được.” Quan Cẩm Phi nói.

“Đúng rồi đấy, có sáu người, ba người một đội, lát nữa có thể chơi trò gì đó.” Chu Hiên nói: “Chủ yếu là vì trước đây ngày nào anh ấy cũng mời bọn tôi uống nước, không để anh ấy chơi cùng thì khó ăn nói lắm.”
“Ừ.” Phượng Dương nhủ thầm trong bụng: chỉ mong lát nữa tên thiếu gia ngốc nghếch kia không lên cơn điên.
Phượng Dương từng dặn Ban Dục không được nhắc tới chuyện vợ chưa cưới, nhất là ở trường học và trước mặt bạn bè của cậu, Ban Dục cũng khắc ghi trong đầu.

Ngoài điểm này ra, Phượng Dương thấy không có chuyện gì cần dặn dò đặc biệt cả, dẫu sao Ban Dục chưa từng làm ra hành động gì khác người ở trường học.
Nhưng có một câu nói rất chí lí: Luôn có một khoảng cách giữa lí tưởng và thực tế.
Bọn Phượng Dương vừa hái dâu tây vừa ríu rít trò chuyện.

Phượng Dương đang nghĩ đợi lát nữa Ban Dục tới thì mua ít dâu tây cho y rồi bảo y về trước.

Cuối cùng chờ mãi vẫn chưa thấy gì.

Năm, sáu km mất nhiều thời gian vậy hả? Trang trại Cầu Vồng nằm ở ngay ven đường, đường xá thông thoáng, vốn không thể mất nhiều thời gian.
“Bao giờ giám đốc Ban mới tới vậy?” Vương Uy hỏi: “Hay là chúng ta ra ngoài chờ anh ấy?” Chủ yếu là vì nhà kính nóng hơn họ nghĩ nhiều! Thanh niên to xác không chịu nổi! Muốn ra ngoài hít thở.
“Nóng thì ra ngoài đi một vòng rồi về.” Lớp trưởng thấy Vương Uy đổ mồ hôi: “Cậu định dùng mồ hôi của mình để tắm cho cây dâu đấy à?”
“Móa, tôi đâu muốn thế.

Mẹ tôi nói hôm nay gió to, bắt tôi mặc thêm quần áo, lát nữa về tôi phải cởi bớt ra.” Vương Uy vừa đứng dậy, mọi người chợt nghe thấy giọng nói đầy ngạc nhiên của bác gái vọng từ ngoài vào.
“Này cậu! Cậu, cậu dắt ngựa nhà tôi làm gì?” Bác gái Quan vừa tìm được nồi sắt hầm ngỗng làm bữa trưa cho cháu trai cả và bạn bè, đang định đi lấy củi, ai ngờ vừa ra ngoài đã thấy có người chui vào chuồng ngựa nhà bà, cởi dây buộc ngựa ra! Giờ còn dắt ngựa ra ngoài luôn!
“Gì mà ngựa nhà bà?” Ban Dục nổi giận đùng đùng lườm bác gái: “Bà bắt cóc em ba của tôi nhốt ở đây, rốt cuộc là có ý đồ gì?”
“Em, em ba?” Bác gái Quan chẳng hiểu gì cả: “Cậu nói nhảm gì thế! Đâu ra em ba nào! Cậu dắt Tiểu Bạch nhà tôi về chuồng ngựa mau! Không là tôi kiện cậu tội ăn trộm đấy!” Bác gái Quan kêu ầm lên: “Lão Thường! Ra đây mau! Có người trộm ngựa nhà chúng ta!”
“Ấy! Bác, bác! Đừng! Chúng cháu quen nhau, chúng cháu quen nhau.” Quan Cẩm Phi vội chạy tới: “Ừm, anh Ban, đây là bác em.

Anh dắt ngựa ra làm gì?”
“Ngựa gì mà ngựa! Hắn là Tam Thái Tử của Tây Hải Long Vương! Là em họ của tôi!” Ban Dục nói: “Tôi phải dẫn hắn về nhà.”
“Về cái con khỉ! Anh dẫn nó về chuồng ngựa mau!” Phượng Dương lườm y: “Nó không phải em ba của anh!”
“Không thể nào! Các người tưởng đổi kiểu tóc cho hắn là tôi không nhận ra chắc?” Ban Dục đau lòng vuốt ve bờm ngựa mới bị cắt không lâu của Tiểu Bạch, rồi lại nhìn vó ngựa: “Đến đôi giày cũng không cho hắn đi!”
“Hả?” Quan Cẩm Phi đơ toàn tập: “Ngựa thì đi giày gì?”
“Hẳn là anh Ban nói đến móng sắt.” Vẻ mặt của lớp trưởng vặn vẹo khó mà diễn tả bằng lời.
Chu Hiên lặng lẽ véo vào chân một cái, má nó, đau ghê, vậy ra không phải nằm mơ à? Giám đốc Ban đang diễn kịch hả?
Ban Dục nói: “Tóm lại là tôi phải dẫn hắn về!”
Phượng Dương: “Anh đừng gây chuyện vô lí nữa! Đó là ngựa nhà bác Quan, không phải em ba của anh đâu! Em ba anh đi Tây Thiên thỉnh kinh với Đường Tăng chưa về!”
Ban Dục: “Em mới vô lí ấy! Đường Tăng có ngu đâu, máy bay bay nhanh hơn, chắc chắn hắn sẽ ngồi máy bay để đi lấy kinh!”
Vương Uy: “…” Không ổn, tôi sắp không kiềm chế được nữa rồi!!!
Quan Cẩm Phi trợn tròn mắt.

Hắn chọt Phượng Dương, hỏi nhỏ: “Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Phương Dương chỉ muốn cho Ban Dục xuống mồ yên nghỉ ngay lập tức! Sự cố xảy ra đúng vào lúc này, Tiểu Bạch đang ngoan ngoãn đứng đó khịt mũi bỗng lồng lộn lên chạy như điên, kéo theo cả Ban Dục đang nắm dây cương! Thật lạ là Ban Dục đuổi kịp Tiểu Bạch, y vừa chạy vừa gào lên: “Em ba chờ anh với! Làm sao thế? Về đi giày với anh nào!”
Bác Quan chạy theo gọi: “Tiểu Bạch, về đi!”
“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc”, chú ngựa trắng chạy ra sát mép đường, thấy có xe lại vội vàng chạy về.

Nhưng nó thấy dây cương bị nắm, không chạy được.

Thế là nó giận dữ nhấc chân đá Ban Dục một cái.
Ban Dục sơ ý bị đá văng ra.

Y vốn có thể kịp thời dừng lại, nhưng thấy trước mặt là Phượng Dương, bèn lao thẳng vào lòng Phượng Dương.
Bẹp!
Người xung quanh nghe thấy tiếng tiếp xúc thân mật giữa da thịt với da thịt, mặt Phượng Dương lập tức đỏ au, đẩy ngay kẻ đang đè trên người cậu ra!
Ban Dục ngồi dậy, ngơ ngác sờ môi.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Ban Dục: Từ từ, tôi cần bình tĩnh lại đã!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK