Beta: LP
____
Phượng Dương chưa bao giờ có cảm giác đứng hình như bây giờ.
Rõ ràng Ban Dục mà Phượng Dương quen biết không còn là người thường lúc trước, mà là Mặc Đình Tiên quân có thể hô mưa gọi gió.
Đây là vị Tiên quân trẻ tuổi nhất trong bao năm qua có thể trở thành thượng tiên, đồng thời cũng là vị tiên có linh lực mạnh mẽ nhất.
Tiếng thét dài của y khiến trời rung núi chuyển, còn chấn động hơn cả tiếng sấm rền.
Khi thân thể khổng lồ của y xoay quanh trên không trung, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, hệt như mặt trời chói chang bị kéo lại gần, đúng là khiến người ta choáng váng.
Phượng Dương có cảm giác mình quá nhỏ bé, có lẽ cậu mới chính là cọng lông chân của Tiên quân Mặc Đình.
Không đúng, có khi cậu còn chẳng bằng một cọng lông chân của y nữa.
Dù sao hình dạng nguyên thủy giương cánh dài nhất của cậu cũng chỉ dài khoảng bốn, năm mét, còn Tiên quân Mặc Đình lại lấy thân mình vẽ ra một thế giới nhỏ của riêng y để bảo vệ người nhà.
Cảm giác an toàn gì đây? Thảo nào y vừa đến, vẻ mặt của thái tử Hồng Giản lập tức được thả lỏng.
Rất đáng tin, đáng tin đến mức không có so sánh sẽ không có đau thương…
“Phụt! Chị dâu? Này? Hoàn hồn nào!” Cô bé tên Tử Lâm đứng bên cạnh huơ tay trước mặt Phượng Dương: “Có phải anh họ của em rất oai phong không?”
“Ừm.” Phượng Dương không chút do dự đáp, ánh mắt của cậu vẫn dán chặt lên người Ban Dục, không, hẳn là trên người Mặc Đình, chưa từng chớp mắt cái nào.
“Thật ra đây vẫn chưa là trạng thái mạnh nhất của anh ấy đâu.” Cô em họ Chanh Lâm nói: “Hình dạng gốc của anh Mặc Đình trong thời kỳ toàn thịnh nhất còn to hơn gấp đôi thế này cơ.”
“Vậy bây giờ…”
“Chắc là nguyên thần chưa hồi phục hoàn toàn.” Tử Lâm nói: “Vì giúp dượng – cũng chính là phụ vương của mình cản lôi kiếp nên anh ấy mới bị sét đánh văng cả nguyên thần ra ngoài, muốn thu thập đầy đủ cũng phải mất một khoảng thời gian.”
“Nhưng như bây giờ cũng đã đủ để chắn lôi kiếp cho em bé giúp chị họ.” Chanh Lâm nói: “Chị dâu, hình dạng gốc của chị là phượng hoàng đúng không?”
“Phải.” Một chú phượng hoàng rất nhỏ.
Phượng Dương bỗng giật nảy mình, xưng hô của hai cô bé này với mình có hơi…
Oành!
Hàng loạt tiếng sấm lại vọng đến, tia chớp nổ “đùng” vang lên như thể muốn chém hồ Bạch Ngọc ra làm đôi.
Nhưng những thứ này không thể xuyên qua thân thể của Mặc Đình, chúng nó bị chắn bên ngoài, bầu trời phía trên mặt hồ Bạch Ngọc vẫn sáng chói như ban ngày.
Tiếng rên đau đớn của Mặc Linh vẫn còn vang lên, mặc dù lão Long hậu đã chứng kiến rất nhiều em bé sinh ra nhưng giờ phút này, một người mẹ như bà vẫn không khỏi lo lắng sốt ruột.
Bà đi qua đi lại ở bên bờ hồ, thầm cầu nguyện cho đứa bé được sinh ra với bình an với Tây Long hậu.
Cấp bậc của đứa bé sắp sinh ra càng cao thì lúc sinh càng nguy hiểm, mà bây giờ đứa trẻ sắp được sinh ra này rất có thể là đứa bé ưu tú nhất thế hệ này của tộc Long ở Tây Hải.
Mọi người đều lo lắng cho đứa bé, chỉ có Phượng Dương sau khi kinh ngạc ngây ra lập tức lo lắng cho sự an toàn của Mặc Đình.
Tuy rằng nhìn qua thì thấy Mặc Đình rất mạnh, nhưng thiên lôi trời giáng xuống làm gì đơn giản như vậy.
Nhớ lại năm đó mẫu hậu của cậu đã hóa thành tro tàn dưới lôi kiếp, không kịp trăn trối cho cậu được một câu nào.
Nếu cậu có thể mạnh như Tiên Quân Mặc Đình thì tốt biết mấy, ít ra cậu còn có thể giúp đỡ y.
Khi Phượng Dương đang chìm vào suy tư, đột nhiên có tiếng nói mừng rỡ vang lên ngay bên cạnh: “Sinh rồi sinh rồi!”
Long hậu và Tây Long hậu cùng chỉ về một hướng nào đó, Phượng Dương tập trung quan sát, bên đó có một bé thanh long nho nhỏ.
Bé thanh long này chỉ dài khoảng một mét, còn chưa to bằng miệng bát, trên người nó còn có vảy lóe màu xanh nhạt sáng bóng chưa cứng rắn, đang lăn lộn uốn éo trên không trung, được mẹ của nó lượn lờ ở bên cạnh cọ vào.
Thái tử Hồng Giản thấy con mình được sinh ra, cũng rất kích động, muốn cọ xát, nhưng anh ta chỉ vừa sờ hai cái, bé rồng này đã nhìn trái nhìn phải một bay thẳng về phía Phượng Dương.
Phượng Dương không biết tại sao, không tự chủ được cứng người lại, cậu lo không cẩn thận sẽ đụng phải thằng nhóc kia.
Nhưng hình như nó không sợ cậu, sau khi chạy đến liền bay quanh cậu hai vòng, kêu “a” một tiếng, giọng nói non nớt như trẻ con trong giai đoạn vừa học được cách “giao tiếp” với người lớn vậy.
Tiếng kêu mềm mại khiến lòng người mềm nhũn
“Ồ? Coi bộ Tiểu Ngũ rất thích chị dâu đó nha!” Tử Lâm nhìn cháu trai nhỏ bé rồi nói: “Anh xem kìa, nó muốn gần gũi với anh này, lúc trước có nhiều đứa bé sinh ra lắm, nhưng chưa từng có tình huống như thế này.”
“Phải đó phải đó, lẽ nào Tiểu Ngũ có thể nhận ra ai lợi hại nhất ở đây?” Chanh Lâm cười nói.
“Chị dâu rất lợi hại hả?” Tử Lâm hỏi Chanh Lâm.
“Dĩ nhiên rồi, tiên long xảo quyệt như anh Mặc Đình còn bị chị dâu thu phục, không lợi hại à? Quá đáng gờm đó nha!”
Tử Lâm ngẫm nghĩ cũng thấy khá hợp lý.
“Tôi có thể… sờ nó không?” Phượng Dương không dám chắc chắn hỏi.
So với những con rồng mà cậu vừa gặp, thằng bé này quá nhỏ.
“Được mà.” Mặc Linh nói, không biết từ lúc nào cô đã biến thành hình người, mặc chiếc váy sa tanh màu trắng bước lên bờ.
Mặc dù vẻ mặt vẫn còn tái nhợt nhưng khi thấy đứa bé được sinh ra bình an, cô không giấu được vẻ vui sướng trên mặt.
“A a?” Thanh long nhỏ cọ cọ vào mặt Phượng Dương bằng cái đầu be bé của nó.
“Ha!” Phượng Dương còn chưa nói gì, bỗng nhiên người nào đó đã chạy đến ngăn cản: “Nhóc con, đó là địa bàn của ta! Không được cọ! Làm nũng với bố mẹ ngươi đi!”
“A…” Bé thanh long cúi đầu dụi vào ngực mẹ mình như đang ấm ức.
Người cậu già không biết xấu hổ bị đám người xung quanh phê bình, nhưng y vô tư chả thèm để ý, ôm vai Phượng Dương thể hiện tính chiếm hữu cực cao, tuyên bố chủ quyền.
Hiếm khi Phượng Dương không đập rơi cái móng vuốt của người nào đó như trước, còn cầm bàn tay ấm áp kia lo lắng: “Anh không sao chứ?”
Chút lôi kiếp đó chỉ đủ gãi ngứa cho y, nhưng người nào đó vẫn lợi dụng cơ hội ôm cánh tay giả vờ nhăn mặt: “Cũng tạm, chỉ là ở đây hơi đau một chút.”
Phượng Dương tin lời y, bèn túm lấy tay xoa xoa, lập tức khiến người nào đó thoải mái đến mức rên lên.
Tử Lâm: “Chậc! Không thấy gì cả không thấy gì cả!”
Chanh Lâm: “Đi thôi đi thôi, anh họ mới xuống trần gian có một chuyến đã quen cái thói phát cẩu lương, đúng là không thể chấp nhận được!”
Mặc Linh cười nói: “Thưa phụ vương, mẫu hậu, chúng con xin dẫn Tiểu Ngũ về trước, để em ấy dẫn Phượng Dương đi dạo xung quanh.
Chúng ta mở tiệc muộn một chút cũng được, để bọn họ chơi một lát đã.”
Long hậu nghĩ ngợi, đúng vậy, con dâu mình vừa quen với con trai không bao lâu, chắc hẳn đang vào lúc tình cảm nồng nhiệt, vẫn nên để hai đứa chúng nó ở gần nhau càng nhiều mới tốt.
Mặc Đình cũng đang có ý này.
Hiếm khi Phượng Dương đến đây, không dẫn cậu đi dạo xung quanh sao được? Vì vậy y vung tay lên: “Đi thôi đi thôi nào, con dẫn em ấy về sau.”
Lúc ở trường học, Phượng Dương không thuộc về một mình y, luôn có người quấn quít xung quanh Phượng Dương, giờ y đã về nhà sao còn có thể để tình trạng này xảy ra được?
Phượng Dương lại không nhịn được sờ sờ thanh long nhỏ bé đang tựa đầu vào mẹ mình.
Bé con nhìn cậu với ánh mắt chờ mong: “Bé dễ thương.”
Tiểu Ngũ bay một vòng quanh người Phượng Dương rồi mới quay về bên cạnh mẹ mình.
Đợi mọi người đi cả rồi, Mặc Đình ôm cổ Phượng Dương: “Chờ con chúng ta sinh ra, chắc chắn sẽ đáng yêu hơn Tiểu Ngũ nhiều.”
Phượng Dương: “… anh không sợ hình dạng của nó không giống rồng cũng không giống phượng hoàng à?”
Mặc Đình cười nói: “Sao lại thế được, bố là rồng thì dĩ nhiên nó cũng là rồng.
Em yên tâm đi, sẽ không xảy ra vấn đề em đang lo đâu.”
Phượng Dương cũng bật cười theo: “Nghe anh nói cứ như có thể lập tức có con ngay ấy.”
Mặc Đình suy nghĩ, đúng là có hơi quá, mặc dù y là thượng Tiên quân cao quý nhưng chuyện có con này không phải y muốn có là có ngay được.
Trên đời này, luôn có những chuyện mà thân phận khủng bố nên mức nào cũng không thể khống chế được.
Nhưng có lẽ là vì điều này, người có con mới cảm nhận được niềm vui bất ngờ.
Nếu cứ muốn là có thì còn gì vui nữa đâu?
Thuận theo tự nhiên thôi!
Núi Bàn Long lớn hơn núi Phượng Đài rất nhiều, cảnh vật cũng đẹp hơn núi Phượng Đài.
Nhưng Tiên quân Mặc Đình không vội dẫn Phượng Dương đến chỗ tiếp theo mà ngồi xuống tảng đá lúc trước bọn họ từng ngồi.
Y ôm Phượng Dương ngồi lên đùi mình, lười biếng gác cằm lên vai Phượng Dương, nhìn về phía hồ Bạch Ngọc mà nói: “Bảo bối thích náo nhiệt không?”
Phượng Dương gật đầu: “Hình như có một chút.
Lúc em ở núi Phượng Đài, em không có bạn chơi cùng.
Sau khi đến trần gian, em phát hiện cảm giác có bạn cũng rất tốt.
Tiếc là không thể làm bạn lâu dài với bọn họ.”
Mặc Đình nói: “Vậy sau này chúng ta sẽ về đây thường xuyên hơn, ở đây có rất nhiều người.
Với cả em không phát hiện ra sao? Mọi người trong nhà anh rất thích em.”
Phượng Dương quay đầu: “Bọn họ mong ngóng anh kết hôn sinh con như vậy, em nghĩ dù anh dẫn một con ếch về, bọn họ cũng sẽ thích.”
Mặc Đình giả vờ giận, cắn một cái vào lỗ tai Phượng Dương: “Ếch mà lọt được vào mắt phu quân của em à!”
Phượng Dương bật cười khanh khách che lỗ tai lại, tựa vào ngực Mặc Đình, nhìn ánh sáng màu vàng rực chói mắt.
Mây đen ban nãy còn bay đến kín bầu trời đã tản đi từ lâu, như thể cậu vừa mơ một giấc mơ vậy.
Cậu do dự một lát, theo lời Mặc Đình nói, cậu không nhịn được mà hỏi: “Vậy người đánh đàn trong đình trước đó là ai vậy? Cũng không lọt được vào mắt anh hả?”
Mặc Đình nói: “Dĩ nhiên là không, nếu anh dễ dàng rung động với người khác như thế, đã có một đống vợ con từ lâu rồi.
Cô ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi, con một người bạn tiên của anh, để cô ta ở đây là vì đạo nghĩa ràng buộc.
Nếu cô ta tích phúc, núi Bàn Long thừa chỗ để cô ta ở lại, nếu cô ta tự mua dây buộc mình, vậy đừng trách anh không khách sáo.”
Phượng Dương cười hỏi: “Hình như anh rung động với em cũng đâu có khó lắm?”
Mặc Đình không ý thức được mình bị vả mặt, nghiêm trang nói: “Đương nhiên là vì phải gặp đúng người mới được.”
Đúng vậy, không thể nói dễ hay không dễ! Chúng ta phải nói đúng hay không đúng!
Phượng Dương không nhịn được ôm cổ Mặc Đình, chủ động hôn y, kết quả là cậu bị ôm đến rừng cây ngô đồng Nguyệt Sấu.
Đợi đến khi hai người đi ra khỏi đó đã là hai tiếng sau.
Hai tiếng ở đây tương đương với hai tháng ở trần gian! Phượng Dương vội vàng hỏi Mặc Đình: “Sau khi anh đến đây có sử dụng châm tạm dừng thời gian không?”
Mặc Đình: “…”
Vị Tiên quân nào đó không nhịn được mà sờ mũi: “Khụ, trí nhớ của anh càng ngày càng kém, lớn tuổi không dùng được rồi.”
Phượng Dương: “… không, không dùng được?”
Không dùng được mà vừa rồi anh còn hăng say như vậy! Mặt anh không đau à?
Mặc Đình nói: “Hay là chúng ta đừng về trần gian nữa, dù sao sớm muộn gì cũng phải về nhà.
Ông xã em sẽ mài toàn bộ Tam Diệp Kim Lân còn lại thành bột khuấy nước cho em uống, linh căn của em sẽ khôi phục ngay lập tức.
Còn về thần tịch, em sắp trở thành phu nhân của Tiên quân rồi mà, còn cần thần tịch làm quái gì nữa? Sau này chúng ta sẽ nhập tiên tịch.”
Phượng Dương nghĩ ngợi: “Nhưng lấy tất cả Tam Diệp Kim Lân khuấy thành nước uống rất xa xỉ, đó là thứ có thể cải tử hồi sinh gì cơ mà.
Hay là chúng ta cứ về đã? Mỗi ngày ăn chút ít, chậm nhất thì hai tháng nữa em cũng sẽ hồi phục.
Chúng ta vẫn phải giữ lại một nữa Tam Diệp Kim Lân, lỡ như sau này có người cần dùng.”
So ra thì Phượng Dương thà chờ thêm một, hai tháng chậm rãi hồi phục để giữ lại một nửa Tam Diệp Kim Lân còn hơn.
Bấy giờ, Mặc Đình mỉm cười sâu xa, không rõ ý tứ: “Cái này không thể để người ngoài dùng.”
Phượng Dương: “Tại sao vậy? Người nhà cũng không được hả?”
Mặc Đình: “Dĩ nhiên là không được, em có biết rốt cuộc Tam Diệp Kim Lân là cái gì không?”
Phượng Dương nói ngay: “Vảy bóc xuống từ trên người anh.”
Mặc Đình: “Đúng là vảy, nhưng em có biết nó là vảy lấy xuống ở chỗ nào không?”
Phượng Dương lắc đầu, ban nãy khi Mặc Đình hóa thành rồng, cậu cũng không chú ý quan sát nên thật sự không biết gì cả.
Bỗng nhiên có tiếng sột soạt ở bụi cỏ bên cạnh, sau đó bé thanh long chui ra khỏi bụi cỏ.
Trông thấy Phượng Dương, bé thanh long vội vàng chạy đến bên cạnh cậu, còn cọ xát rất thân mật.
Mặc Đình lập tức túm cổ thằng cháu ngoại mình lại, còn lật cái bụng ra cho Phượng Dương xem.
Tiểu Ngũ cuộn xoắn cái đuôi, theo bản năng rướn người về phía trước định trốn, nhưng khi nó làm thế, vừa lúc vảy Tam Diệp vểnh lên, lộ ra bé chim nhỏ ở bên trong.
Phượng Dương: “…”.