• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Thiên Mạc đang xem bản tin thời tiết, nàng cắn móng tay nghe người chủ trì đưa tin. Đột nhiên một cánh tay khoát lên trên bả vai của nàng, quay đầu liền nhìn thấy ngón tay trắng thuần tinh xảo. Ánh mắt của nàng theo cánh tay hướng lên trên xem, Nghiêm Như Tuyết mới vừa tắm xong mặc sơ mi trắng, tóc đơn giản buộc gọn, toàn thân tỏa ra hương vị thành thục quyến rũ.
"Đang nhìn cái gì?" - Nghiêm Như Tuyết ngồi vào ghế salông.
Hứa Thiên Mạc quay đầu nhìn về phía màn ảnh truyền hình, bản tin thời tiết đã chuyển thành quảng cáo , "Xem tin tức, báo động đỏ ngày mai sẽ mưa to, xem ra ngày mai không thể ra ngoài."
"Mẹ đói bụng không để con đi làm cơm?” - Hứa Thiên Mạc hiện tại mới nhớ hai người vẫn chưa ăn cơm.
"Để mẹ đi làm.” - Từ lúc đầu vẫn còn sợ hãi không thôi đến giờ, Nghiêm Như Tuyết đã khôi phục lại giống như lúc trước, nhưng nàng biết có vài thứ đã thay đổi.
Hứa Thiên Mạc không nhận ra được nhu ý nhẹ nhàng trong ánh mắt Nghiêm Như Tuyết, nàng không yên lòng lấy điện thoại di động ra lại gọi về trong nhà, "Mẹ, mẹ cùng ba ở nhà đi, chớ ra ngoài.”
Nghe Liêu An lải nhải xong, Hứa Thiên Mạc lại nhắn tin cho Thi Dao Vũ, lúc xong việc, Nghiêm Như Tuyết đã làm xong cơm . Lúc Thi Dao Vũ đi thành phố S, tìm cái cớ thật hay nói cho Nghiêm Như Tuyết rằng hắn muốn đi ra ngoài mấy ngày. Vì lẽ đó hiện tại ở nhà cũng chỉ có Hứa Thiên Mạc cùng Nghiêm Như Tuyết.
Mưa tí tách lăn trên cửa sổ, Hứa Thiên Mạc gắp thức ăn cảm giác không khí có chút nặng nề, trong lòng nàng hơi buồn bực, bởi vì bình thường Nghiêm Như Tuyết hoàn toàn tỏa ra lãnh ý cường thế bức bách người khác, vậy mà toàn thân giờ lại tràn trề sức sống như mùa xuân nở rộ.
Vội vã cơm nước xong, Hứa Thiên Mạc liền trở về phòng của mình, mệt mỏi một ngày nàng rất sớm tiến vào trong chăn. Trong giấc mộng nàng còn như nghe được âm thanh sấm vang, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn ngoài cửa sổ một chút, chỉ thấy một mảnh đen như mực cùng tiếng mưa rơi vẫn chưa  giảm chút nào.
Hứa Thiên Mạc định một lần nữa lại nằm trên giường, đột nhiên nghe thấy âm thanh cửa mở, nàng có chút sốt sắng nhìn về bóng người đứng ở cửa.
"Bị cúp điện, mẹ lo con sẽ sợ hãi, nên đến xem con." - Nghe được thanh âm quen thuộc, Hứa Thiên Mạc trong lòng buông lỏng, nàng còn tưởng rằng là kẻ trộm đi vào .
Hứa Thiên Mạc ấn công tắc đèn, phát hiện mở đèn không được, đúng là bị cúp điện, “Con không sợ tối, không cần lo lắng.” - Nàng chờ Nghiêm Như Tuyết trở về sẽ tiếp tục ngủ, nhưng Nghiêm Như Tuyết lại đứng ở cửa không có động tĩnh. Sẽ không phải là dì đang sợ sệt đi, Hứa Thiên Mạc ở trong lòng nghĩ đến.
"Ngủ chung đi.” - Hứa Thiên Mạc nhượng bộ, nếu mẹ chồng sợ sệt, vậy thì cùng nhau ngủ một đêm cũng không sao.
Nghiêm Như Tuyết kì thực cũng không sợ, nàng chỉ là xoắn xuýt tìm cớ để có thể cùng ngủ với Hứa Thiên Mạc, không nghĩ tới Hứa Thiên Mạc lại mở miệng trước .
Hứa Thiên Mạc áo ngủ dày đặc, lăn qua chừa một nửa giường, dính chặt vào gối ngủ tiếp.
Nghiêm Như Tuyết không có một chút nào buồn ngủ, nàng vẫn nhìn chăm chú Hứa Thiên Mạc, nghe tiếng hít thở trầm ổn khi ngủ của nàng. Nhưng nàng tựa hồ cảm thấy như vậy còn chưa đủ, không do dự tiến sát vào nguời Hứa Thiên Mạc, tay ôm lấy eo nàng.
Có thể là bởi vì động tác của Nghiêm Như Tuyết, Hứa Thiên Mạc theo bản năng xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của nàng, Nghiêm Như Tuyết cười cợt, đưa tay ra đụng đôi môi của nàng, thật sự là mềm mại ẩm ướt khiến lòng người rung động.
Sáng sớm tỉnh lại, Hứa Thiên Mạc phát hiện mặt mình ở một chỗ mềm mại, ngẩng đầu lên nhìn thấy cằm Nghiêm Như Tuyết, nàng nhìn tư thế của chính mình kết quả liền sợ hết hồn, mình lại hoàn toàn nằm trong lồng ngực Nghiêm Như Tuyết.
Hứa Thiên Mạc cẩn thận đem tay Nghiêm Như Tuyết đặt ở eo mình bỏ ra, không chút biến sắc từ trên giường đi xuống, nàng nhìn ngoài cửa sổ, mưa đã hoàn toàn ngừng.
Vốn là muốn nghỉ ngơi một ngày, nhưng trong tâm Hứa Thiên Mạc vẫn chứa đựng ý thức trách nhiệm mạnh mẽ, nên nàng có ý định về xem qua công ty, tuy nói đã trời quang mây tạnh, nhưng có thể trên đường vẫn có nước lụt, Trương Dật thuận thế cho công ty nghỉ thêm ngày nữa, vì lẽ đó Hứa Thiên Mạc đi công ty chỉ tình cờ gặp một người là Trương Dật.
Trương Dật cùng Hứa Thiên Mạc xắn tay áo, thu dọn đồ vật đã bị ngâm nước không sử dụng được trong phòng.
"Ngày hôm qua thực sự là cảm ơn em." - Trương Dật nhớ tới vẫn còn chút sợ, nếu như không phải gặp Hứa Thiên Mạc, Lý Uyển thật sự có thể gặp nguy hiểm.
"Anh cùng với cô ấy có hi vọng không?" - Ở trong lòng Hứa Thiên Mạc, Lý Uyển cùng Trương Dật không thích hợp.
"Không có.” - Trương Dật thản nhiên nói – “Anh cùng với cô ấy không thích hợp, anh không thích cô ấy, cô ấy cũng không thích anh.”
Hứa Thiên Mạc đem tư liệu vứt ở cửa, dựa một bên cửa nghỉ ngơi vừa hỏi, “Vậy anh ngươi thích loại người như thế nào?"
"Như em vậy."
" Như em vậy?” - Hứa Thiên Mạc ngờ vực hỏi ngược một câu, nàng nhìn vẻ mặt Trương Dật cũng không giống như là đang nói đùa, nhưng từ khi nàng biết Trương Dật đến bây giờ đều không cảm thấy hắn đối với nàng từng có ý gì.
Trương Dật cười cợt, "Khi vừa mới bắt đầu quen biết em, đã nghĩ hiếm thấy có em gái thanh thuần như vậy, cuối cùng anh đã gặp được, không nghĩ tới em lại yêu thích nữ sinh, nên vì lý do đó anh không theo đuổi em."
Nghe được Trương Dật nói như vậy, lúc đầu Hứa Thiên Mạc đã cảm thấy trong phòng rất lạnh, hiện tại còn cảm thấy lạnh hơn, “Anh đừng nói , coi như em yêu thích nam nhân, em cũng tuyệt đối sẽ không yêu thích anh.” - Nói xong Hứa Thiên Mạc còn làm bộ run lên trên cánh tay nổi da gà.
Trương Dật nói chuyện này cũng chỉ cho là một cái hồi ức cũ, nhìn động tác Hứa Thiên Mạc, hắn nâng kính trên mũi, "Được rồi, còn lại để cho bọn họ thu thập, chúng ta đi thôi."
"Đúng rồi, Lý Uyển nói muốn mời em ăn cơm.” -  Trương Dật dùng khăn tay lau mặt, đột nhiên nói với Hứa Thiên Mạc.
Hứa Thiên Mạc cầm lấy ba lô, đang chuẩn bị đi, nghe được Trương Dật nói, nàng xoay người trả lời, “Được, đến lúc đó thông báo với em là tốt rồi."
Bị nước mưa cọ rửa thành phố một lần nữa toả ra hương vị trong sạch thanh khiết, Hứa Thiên Mạc không có trực tiếp về nhà, mà là đi  SAT. Thi Dao Vũ mới vừa từ thành phố S trở về, hắn nhắn tin nói hiện đang ở SAT chờ nàng.Lúc Hứa Thiên Mạc lái xe tới, cửa đang khép hờ, ngày hôm nay SAT cũng nghỉ, chỉ là nàng cho Thi Dao Vũ một chiếc chìa khóa.
Hứa Thiên Mạc đi vào chỉ nhìn thấy Thi Dao Vũ, "Làm sao vậy, có lời gì không thể về nhà nói, mà gọi chị đến đây?” - Nàng còn cẩn thận nhìn quanh một vòng.
Thi Dao Vũ vẫn không nói gì, Hứa Thiên Mạc nhìn thấy Tư từ WC đi ra.
"Đây là sao?” -  Hứa Thiên Mạc chỉ vào Tư hướng về Thi Dao Vũ hỏi.
"Chúng em hòa hảo rồi.” - Thi Dao Vũ hướng Tư ngoắc ngoắc tay bảo hắn lại đây, sau đó đem hắn ôm trong lồng ngực.
Hứa Thiên Mạc khóe miệng co quắp, cũng là quá nhanh chóng đi, Thi Dao Vũ mới đi thành phố S mấy ngày hai người đã hòa hảo rồi, vậy món nợ trước kia tính thế nào, Hứa Thiên Mạc bất đắc dĩ đỡ cái trán chờ Thi Dao Vũ giải thích.
"Chị Thiên Mạc, chuyện trước kia xin lỗi.” - Tư bé ngoan nằm gọn trong lồng ngực Thi Dao Vũ trong hướng về Hứa Thiên Mạc xin lỗi.Chuyện mà hắn làm đối với nàng mà nói hoàn toàn không có ảnh hưởng, Hứa Thiên Mạc cũng không thể da mặt dày đáp lại – “Chuyện này đối với tôi không có ảnh hưởng gì, cậu muốn xin lỗi thì nên xin lỗi Thi Dao Vũ." - Nếu như nàng biết vì Tư mà chuyện Thi Dao Vũ là gay bại lộ trước mặt Nghiêm Như Tuyết, thì nàng không ngại làm cho Tư xin lỗi đến chết.
Thi Dao Vũ nắm tay Tư, thâm tình liếc mắt nhìn hắn, quay đầu nói, "Kì thực em ấy có nỗi khổ tâm trong lòng."
Tiếp đó, Hứa Thiên Mạc lãng phí hơn nửa canh giờ rốt cục nghe xong đầu đuôi câu chuyện.
"Em nói Tư là vì tiền thuốc thang cho em gái mới đáp ứng Đường Hoa làm chuyện này, nhưng hắn lại thật sự yêu thích em, vì lẽ đó mang theo sự áy náy không dám liên hệ em.” - Hứa Thiên Mạc ôm nghi vấn thuật lại một lần nữa điều Thi Dao Vũ nói.
"Là như vậy.” - Thi Dao Vũ thật lòng gật gù.
Hứa Thiên Mạc mang theo ánh mắt không tin liếc mắt nhìn Tư tựa ở người Thi Dao Vũ cử chỉ ngoan ngoãn,  có thể từ gương mặt thanh tú kia nhìn ra chân thành.
Nhìn thái độ Thi Dao Vũ, hắn phỏng chừng là muốn ở cùng một chỗ với Tư, Hứa Thiên Mạc không nói ra nghi vấn, chỉ là hỏi một câu, "Vậy sau này các em định làm thế nào?”
"Sau khi về nhà xong, nhà trước kia của em đã trả, hiện tại còn đang tìm nhà, Tư hiện tại còn ở khách sạn, chờ em tìm được nhà liền chuyển vào."
Hứa Thiên Mạc muốn tìm một chỗ kín cùng Thi Dao Vũ nói vài câu, nhưng nhìn thấy Tư chắn ở trên người Thi Dao Vũ, nàng không thể làm gì khác hơn là trước tiên hỏi một câu, "Đêm nay em về nhà sao?" - Lời này như một người vợ biết chồng mình bên ngoài nuôi tiểu tam mà nói ra vậy, Hứa Thiên Mạc ở trong lòng nghĩ.
Xác định buổi tối Thi Dao Vũ trở lại, Hứa Thiên Mạc liền đem lời muốn nói trước tiên giấu ở trong lòng.
.
.
.
"Qua đây đón mẹ đi.” - Hứa Thiên Mạc mới vừa làm về đang trên xe thì nhận được điện thoại Nghiêm Như Tuyết, nàng cảm thấy đời trước nàng thực sự là thiếu nợ hai mẹ con này. Mẹ chồng đã lên tiếng, Hứa Thiên Mạc nào dám không nghe, nhận lệnh đến Đông Thủy.
Sáng sớm Nghiêm Như Tuyết chính là đi xe Hứa Thiên Mạc đến công ty, xe của mình còn đang sửa chữa, muốn về nhà đương nhiên phải gọi Hứa Thiên Mạc tới.
Ở trên xe, Nghiêm Như Tuyết suy tư nhìn Hứa Thiên Mạc, không nói gì như đang suy nghĩ gì. Hứa Thiên Mạc trong lòng còn suy nghĩ chuyện của Thi Dao Vũ, cũng không hề để ý ánh mắt của mẹ chồng, rất lâu sau đó nàng mới phát hiện, hóa ra là khi đó mẹ chồng nhìn chằm chằm nàng.
Toàn bộ buổi tối Hứa Thiên Mạc đều mất tập trung, đợi rất lâu rồi mới thấy Thi Dao Vũ trở về.
"Em thật sự còn muốn cùng một chỗ với Tư?" - Hứa Thiên Mạc đem cửa phòng đóng lại sau đó đưa ra nghi vấn.
Thi Dao Vũ gật đầu, vẻ mặt chăm chú, ánh mắt có thần,"Lẽ nào em không thấy Tư đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh em là rất có vấn đề sao?"
"Có vấn đề sao, em trái lại cho là chúng ta trong lúc đó là tình yêu chân thành."
Tình yêu chân thành cái đầu em a, Hứa Thiên Mạc đều muốn phỉ nhổ hắn, “Em thật sự thật sự muốn ở cùng với hắn? Dù cho hắn có khả năng có mục đích nào đó?”
"Chị lại suy nghĩ nhiều rồi.” - Thi Dao Vũ muốn đưa tay ra sờ nhiệt độ trên trán Hứa Thiên Mạc lại bị nàng né tránh.
Nhìn Thi Dao Vũ cố chấp, Hứa Thiên Mạc lông mày xoắn xuýt cùng nhau, cũng không biết nên nói như thế nào.
"Vậy chính em tự đề phòng đi.” - Điều Hứa Thiên Mạc có thể nói cũng chỉ có thể nói cái này, dù sao nàng cũng không nắm chắc được Tư rốt cuộc là ý gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK