Nghiêm Tiểu Tư miễn cưỡng nằm nhoài trên ghế salông, nhìn thấy Hứa Thiên Mạc trở về, nó mở mắt liếc nhìn, sau đó lại quay đầu lười biếng ngủ.
Nhìn thấy phòng ngủ cùng phòng bếp đều không có ai, Hứa Thiên Mạc biết Nghiêm Như Tuyết tối hôm nay khẳng định lại bị Thi Dao Vũ gọi đi rồi. Này đã là lần thứ ba trong tuần này, đối mặt với cách làm của Thi Dao Vũ như đứa trẻ con cướp giật, Hứa Thiên Mạc thực sự là không thể làm gì.
Vội vã giải quyết cơm tối, nằm ở trên giường xem mấy tập phim bộ, Hứa Thiên Mạc ngáp một cái nhìn đồng hồ, muộn như vậy Nghiêm Như Tuyết vẫn chưa về, trong lòng nàng có chút lo lắng, ngoại trừ lo lắng an toàn của Nghiêm Như Tuyết ở ngoài, nàng còn có chút lo lắng khác.
Hứa Thiên Mạc cầm điện thoại di động đang do dự có nên gọi điện thoại cho Nghiêm Như Tuyết hay không, thì tin nhắn của nàng liền hiện lên, “Tới đón chị.”
Chạy tới bên ngoài phòng ăn, Hứa Thiên Mạc ở trong xe liền nhìn thấy Thi Dao Vũ đỡ Thi Hoành Chí uống say, Nghiêm Như Tuyết mặt không cảm xúc đứng ở bên cạnh.
Hứa Thiên Mạc do dự có nên tới hay không, đối mặt Thi Dao Vũ nàng biết nàng sẽ rất lúng túng. Ngồi trên xe chờ chốc lát, Hứa Thiên Mạc vẫn là xuống xe hướng về Nghiêm Như Tuyết đi đến.
"Chị tại sao lại đến?” - Thi Dao Vũ nhìn thấy Hứa Thiên Mạc bất mãn nói.
Chú ý tới ngữ khí Thi Dao Vũ, Nghiêm Như Tuyết nhíu nhíu mày, "Mẹ bảo nàng đến, con đem ba con đưa về nhà đi, mẹ trước tiên cùng Thiên Mạc đi.”
"Mẹ, mẹ không cùng con trở về sao?” - Thi Dao Vũ vất vả đỡ Thi Hoành Chí hỏi.
Nghiêm Như Tuyết không nói gì, chỉ là giúp Thi Dao Vũ bắt xe taxi, sau đó dặn một câu, trên đường cẩn thận.
"Đi thôi.” - Nhìn xe taxi lái đi, Nghiêm Như Tuyết quay đầu đối với Hứa Thiên Mạc còn đang ngẩn người nghĩ chuyện nói.
"Hả, được.” - Hứa Thiên Mạc lấy lại tinh thần vội vã đáp.
"Làm sao vậy?” - Nghiêm Như Tuyết sờ sờ mặt Hứa Thiên Mạc.
Hứa Thiên Mạc giả vờ ung dung, "Không có, chúng ta đi thôi."
.
.
.
Hứa Thiên Mạc mở mắt ra nhìn chằm chằm trần nhà đen thui, đêm đã khuya, mà nàng lại không ngủ được. Nàng nằm thẳng người, không dám lộn xộn sợ thức tỉnh Nghiêm Như Tuyết đang ngủ.
Tuy rằng trong phòng đen kịt một màu, nhưng trước mắt nàng lại hiện lên rất nhiều hình ảnh, có buổi tối trước đây, nàng thậm chí còn nhớ tới mối tình đầu thời sơ trung. Hứa Thiên Mạc cảm giác mình đối với phần cảm tình này đã sản sinh xoắn xuýt , hoặc là nói nàng đối với tình huống như vậy cảm thấy lúng túng. Bản chất của sự thống khổ, bắt nguồn từ sự bất lực của chính mình.
Nàng không giải quyết được tình hình hiện tại, cho nên nàng có chút khó chịu. Lẽ nào bỏ mặc Thi Dao Vũ vẫn quấy rối như vậy, hay là thẳng thắn đem hắn từ bên người Nghiêm Như Tuyết đuổi đi.
"Thiên Mạc.” - Nghiêm Như Tuyết xoay người ôm Hứa Thiên Mạc.
"Sao lại tỉnh rồi?" - Hứa Thiên Mạc cũng xoay người lại tiến vào trong lồng ngực Nghiêm Như Tuyết.
"Chị nằm mơ không nhìn thấy em nên tỉnh, quả nhiên em không có ngủ.” - Nghiêm Như Tuyết cười khẽ nói.
Hứa Thiên Mạc ở trong bóng tối nâng khóe miệng một chút, sau đó đem Nghiêm Như Tuyết ôm chặt.
.
.
.
"Cho tôi một ly cà phê mocha.” - Hứa Thiên Mạc móc bóp ra đang chuẩn bị tiền trả, đột nhiên cảm thấy vai trái của mình bị vỗ một cái, nhìn về phía sau lại phát hiện không có ai.
"Ở chỗ này.” - Một người phụ nữ tóc ngắn ở bên phải cười nói.
"Mập mạp!" - Hứa Thiên Mạc kinh ngạc nhìn nàng, "Cậu sao lại ở chỗ này?"
"Cà phê của quý khách.” - Người phục vụ ở sau quầy nhắc nhở.
"À, à.” - Hứa Thiên Mạc luống cuống tay chân trả xong tiền cà phê, đi tới bên cạnh người kia nói với nàng - "Mình đi làm ở ngay gần đây, tới chỗ mình ngồi một chút."
"Sẽ không bị ông chủ cậu mắng sao?" - Phương Mạch cười hỏi.
"Hắn dám mắng mình, mình liền mắng trở lại.”
"Xem ra cậu sống không tệ lắm.”
"Tùy tiện ngồi.” - Hứa Thiên Mạc quay đầu đối với Phương Mạch theo ở phía sau nói.
Phương Mạch ngồi vào trên ghế salông, sau đó đánh giá văn phòng Hứa Thiên Mạc.
"Đúng rồi, cậu vẫn không có nói, cậu sao lại đột nhiên xuất hiện?” - Hứa Thiên Mạc trong lòng thật sự tò mò, nàng nhớ tới hàng năm chỉ liên lạc có một lần, lần trước nàng hẳn là ở châu Phi đi.
"Vì mười năm ước hẹn a.” - Phương Mạch cười híp mắt nhìn Hứa Thiên Mạc.
Mười năm ước hẹn? Hứa Thiên Mạc sửng sốt một chút, lập tức liền từ trong trí nhớ, nhớ tới một cái chuyện cũ như thế, Phương Mạch cùng nàng là bạn học đại học, khi đó chơi thân còn có hai người bạn học, bốn người các nàng ở trong lớp hợp xưng F4. Năm ba đại học, các nàng cùng nhau trốn học đi tới Vân Nam, lúc trở lại, còn làm một cái ước định, mười năm sau bốn người đều không có lập gia đình liền cùng đi xem ánh sáng cực Bắc.
"Không đúng, hai người bọn họ không phải đã kết hôn rồi sao?” - Hứa Thiên Mạc nghi hoặc nhìn Phương Mạch.
"Các nàng đã lập gia đình , nhưng chúng ta vẫn là chưa có a. Cậu có biết không, mình đặc biệt vì cái ước định này, mới không có đi Phần Lan.” - Phương Mạch căm giận bất bình nói.
Hứa Thiên Mạc không nói gì nhìn Phương Mạch, đứa nhỏ này vẫn là suy nghĩ bảo thủ như thế, "Nhất định phải đi?"
"Đương nhiên.” - Phương Mạch gật gù - "Mình gần như đã đi khắp các quốc gia, hiện tại chỉ còn lại Phần Lan.”
Hứa Thiên Mạc vội vã nói sang chuyện khác, "Cậu mấy ngày nay ở chỗ nào?"
"Mình ở Thanh Lữ, sáng sớm đi ăn điểm tâm, không nghĩ tới gặp được cậu..”
"Vậy cậu có liên lạc cho Quả Cam hay không?” - Hứa Thiên Mạc hỏi.
Phương Mạch nhìn Hứa Thiên Mạc, "Vẫn chưa có."
"Vậy cậu gọi điện thoại cho các nàng đến, các nàng cách đây cũng rất gần, đi nửa giờ liền đến.”
"Được rồi, mình lập tức đi gọi điện thoại.” - Phương Mạch nghiêm túc nói, thật giống như việc Hứa Thiên Mạc bố trí là nhiệm vụ rất trọng yếu.
Nhìn F4 ngày xưa tập hợp, Hứa Thiên Mạc có chút thổn thức không ngớt, tiểu cô nương năm đó đều thay đổi a.
"Ngày hôm nay chúng tôi đi nhà ông nội ăn cơm, chị không nên tới quấy rối chúng tôi. " - Nhìn thấy Thi Dao Vũ gửi tới tin nhắn, Hứa Thiên Mạc quả quyết đem tin nhắn xóa.
"Thiên Mạc, cậu ở nơi đó làm gì, lại đây tán gẫu a.” - Quả Cam chào hỏi.
Đem điện thoại di động bỏ vào trong túi, Hứa Thiên Mạc ngồi vào bên cạnh Quả Cam.
"Nghe Mập Mạp nói các cậu muốn đi Phần Lan?”
Hứa Thiên Mạc ngẩng đầu nhìn Quả Cam, "Các cậu thì sao?”
"Ai, đi không được, công tác phải có, hài tử còn nhỏ phải chăm, không có thời gian này. Hơn nữa a, đi một chuyến nước ngoài nhất định phải tốn rất nhiều tiền, hiện tại nhà mình vẫn không có trả hết nợ. Ôi chao, cậu nói, nhìn không ra cha mẹ Phương Mạch làm sao vẫn khoan dung nàng chạy ở bên ngoài như vậy.”
Vóc người xinh đẹp bởi vì sinh hài tử mà có chút phát tướng, vẫn chưa tới 30 tuổi nhưng trên mặt đã mang theo thế tục, xem ra hôm nay bảo Phương Mạch gọi các nàng ra là sai lầm a. Nghe Quả Cam thấp giọng oán giận, Hứa Thiên Mạc nghĩ.
Cơm nước xong, các nàng muốn chạy về, chỉ còn dư lại Hứa Thiên Mạc cùng Phương Mạch. Thời gian còn sớm, hai người tùy tiện tìm quán cà phê.
Phương Mạch khuấy cà phê, xem ra có chút ủ rũ, "Thiên Mạc, các nàng đều không dự định đi, còn cậu?”
Hứa Thiên Mạc thoáng lúng túng, nàng cũng không dự định đi, nàng hiện đang không có tinh lực.
"Xem ra cậu cũng không đi.” - Phương Mạch xem Hứa Thiên Mạc trầm mặc, biết đáp án.
"Ngược lại còn có hai tháng mới đến mùa đông, đến thời điểm cậu nếu có muốn đi thì gọi điện thoại cho mình là được.” - Phương Mạch lên tinh thần nói.
Hứa Thiên Mạc gật đầu.
Danh Sách Chương: