Luyện binh đã tới phần kết thúc rồi, Lưu tướng quân vào mùa đông tháng mười một mà cả người đầy mồ hôi, thuận cổ chảy vào bên trong nội sam giáp trụ đỏ sẫm.
Lưu tướng quân năm nay vừa qua ba mươi tuổi, chính trực tráng niên, trước kia là một tên mổ lợn ở Ba Thục, Ba Thục xảy ra nạn đói, đều di dân về phía Nam, thời điểm ba mươi tuổi, vì nương mình mà giết chết cha ruột, giết cha cứu mẹ, sau đó đến nha dịch tự thú, Đại Hán từ trước đến giờ coi trọng hiếu đạo, hắn lại càng vì lý do này mà được phán vô tội.
Điều này hiển nhiên là do giai thoại đương truyền, mà thời điểm truyền đi cũng nói, Lưu tướng quân giết cha giống như giết lợn, treo ngược người lên, một đao đoạt mệnh, lấy thùng nước hứng máu chảy ra, hứng đầy một thùng.
Đây cũng là nguyên do khiến người đàn ông vẻ ngoài xấu xí này tăng thêm mấy phần khác biệt.
Đông Hải vương không giống như hoàng đế cả đời ở hoàng cung, tướng quân, đại thần được hoàng đế trọng dụng đều là những người bên cạnh có thể nhìn thấy, Võ đế cầu hiền nhược khát, tuy rằng cũng cầu được người có tài hoa chân chính giống như Đổng Trọng Thư, nhưng người chân chính có quyền trong tay vẫn là người nhà mình, khi Cảnh Đế còn, một người chăn ngựa bên cạnh cũng có cơ hội thăng chức làm tướng quân, bởi vì bên mình cũng chỉ có mấy người như vậy.
Mà Đông Hải vương lại thật sự có kiến thức rộng rãi, hắn ở tuổi này rồi, những chuyện có thể trải qua đều trải qua rồi, có thể phong Lưu Trù làm tướng quân, vậy thì hắn nhất định là có bản lĩnh.
Lý Đông Thanh chưa tiếp xúc với vị tướng quân này, lúc này mới quan sát một chút, thấy hắn khuôn mặt phổ thông, nhưng nhìn lên lại cương nghị bất phàm, vóc người không cao không thấp, hai chân rắn chắc, công phu hẳn là không tồi.
Đông Hải vương nói: "Nếu các ngươi đã cảm thấy hứng thú như vậy, liền dùng bữa tối ở trong cung đi, để Lưu tướng quân cùng các ngươi tán gẫu thêm một chút, bổ sung lẫn nhau.
Đừng nhìn hai đứa trẻ này còn nhỏ, mà lại đọc sách không ít, Lưu Trù, nói không chừng còn có thể nói đến ngươi cũng không đáp lại được!"
Lưu tướng quân theo quy củ nói: "Vâng."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Hai ta? Hai huynh đệ chúng ta thì biết gì đâu chứ."
Hỏa Tầm Lệ giống như nhắc nhở mà liếc mắt nhìn Hỏa Tầm Sưởng Minh, hắn liền phẫn nộ ngậm miệng, Đông Hải vương nói: "Lệ Lệ, ngươi đối với hai đứa bé này quá nghiêm khắc.
Ở trước mặt ta không cần như vậy?"
"Sưởng Minh vĩnh viễn không biết lễ nghi," Hỏa Tầm Lệ nói, "Ở Đông Âu có thể làm càn như vậy, nhưng nếu là đi ra ngoài, còn ai sẽ nhân nhượng hắn?"
Tính cách của Hỏa Tầm Sưởng Minh cùng Lý Đông Thanh khác nhau nhiều lắm.
Hai người tuổi tác xấp xỉ, Hỏa Tầm Sưởng Minh còn lớn hơn Lý Đông Thanh một tuổi, thế nhưng Lý Đông Thanh lại thận trọng hơn một chút, mà hai năm qua mới có tật xấu chính là, càng ngày càng không thích nói chuyện.
Chỉ ở trước mặt người quen mới có thể giống như hồi còn niên thiếu.
Đông Hải vương nói: "Nói ngươi không nghe, nuôi đứa nhỏ thành như đầu gỗ thì có ý nghĩa sao?"
Hỏa Tầm Lệ liền không tiếp tục nói nữa.
Lý Đông Thanh lại muốn đi rồi, hắn còn nhớ thời điểm đi ra, Ninh Hòa Trần nói Hoắc Hoàng Hà hôm nay sẽ tới, hắn đã lâu chưa gặp Hoắc Hoàng Hà, ngày từ biệt ở Liêu Đông đến bây giờ đã tròn một năm rồi.
Đông Hải vương rốt cuộc cũng đứng dậy, lại nói: "Đi thôi, đồng thời hồi cung xem xem, vừa vặn buổi tối cùng nhau ăn cơm."
Trong lòng Lý Đông Thanh có chút nóng nảy, trên mặt không lộ ra, cơ mà đã đang nghĩ biện pháp thoát thân, Đông Hải vương cùng vương phi ngồi kiệu, Hỏa Tầm Lệ đi bộ theo phía sau, Lý Đông Thanh cùng Hỏa Tầm Sưởng Minh là hai hậu bối còn nhỏ, không có xe ngựa, cũng không ngồi qua vật này, liền cúi đầu đi.
Cung nữ kia đi phía trước, bước chân chậm rãi.
Lý Đông Thanh kỳ thực giao thiệp với nàng không nhiều, thời điểm vừa tới Đông Âu, Đông Hải vương mở tiệc mời bọn họ, nàng từng rót rượu cho Lý Đông Thanh.
Sau đó lại gặp vương phi mấy lần, cũng coi như quen biết, nhưng quen biết cũng chỉ là quen biết, cô nương kia vẫn luôn xấu hổ rụt rè, không phóng khoáng như vậy, cũng không làm được bằng hữu, Lý Đông Thanh ở tuổi này, chính là thời điểm nóng nảy vội vàng, mà chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Hỏa Tầm Sưởng Minh vẫn luôn ở giữa ồn ào, lúc này liền đẩy hắn một cái, ngửa đầu chỉ chỉ về đằng trước, nói: "Đi qua đi."
Lý Đông Thanh đá hắn, nói: "Đừng nghịch."
"Chậc," Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Ngươi quả thực là cái tên nhát cáy."
Lý Đông Thanh nói: "Cái này thì có gì mà nhát? Ta không muốn mà thôi."
"Vì sao không muốn?"
Lý Đông Thanh lại không nói ra được.
Hắn cũng không phải là không thích cô bé này, mà chính là không muốn.
Giống như còn thiếu chút gì đó, nhiều lần nhìn thấy nàng thẹn thùng như vậy, liền cảm thấy tư thái của cô nương này rất đẹp, thế nhưng như vậy liền gọi là yêu thích sao? Hai người mới gặp qua mấy lần mà thôi.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ta thật không hiểu nổi ngươi, không biết trong đầu ngươi chứa cái gì, nếu là ta, nàng sớm đã là nữ nhân của ta rồi!"
Lý Đông Thanh cười hắn: "Chỉ biết mạnh miệng, lợi hại như vậy cơ, sao chưa từng thấy ngươi tìm được tức phụ mang về."
"Ta là chưa tìm được người làm mình động lòng," Hỏa Tầm Sưởng Minh kiêu ngạo nói, "Ta nhất định phải tìm một cô nương mình thích, tốt nhất là có mái tóc đen bóng, da dẻ trắng như tuyết, vòng eo thon mảnh mềm mại, đôi mắt có thể không cần quá lớn, thế nhưng nhất định phải có thần, dáng vẻ khi nhìn ta như nhìn một người anh hùng ý."
Lý Đông Thanh: "Chúc ngươi may mắn."
Hỏa Tầm Sưởng Minh hỏi: "Ngươi thì sao?"
Trong lòng Lý Đông Thanh cũng không rõ, chẳng qua lòng thích cái đẹp mọi người đều có, ai lại không mơ ước có một tức phụ thật đẹp đây, nằm mơ giữa ban ngày một chút cũng không có gì sai, cũng chỉ coi như nằm mơ mà thôi, Lý Đông Thanh cũng không nghĩ ra người nào càng đẹp hơn, hắn ngày ngày dính lấy Ninh Hòa Trần, cảm thấy trên đời này người đẹp hơn nữa cũng sẽ không đẹp bằng Ninh Hòa Trần, cho nên người đẹp thứ hai đều không nghĩ ra được.
Mũi, đôi mắt, miệng, nói chung những thứ thuộc về cơ thể còn có thể đẹp đến mức nào?
Nói tới Ninh Hòa Trần, Hoắc Hoàng Hà đến cùng có tới hay không?
Hoắc Hoàng Hà lớn lên cũng không tồi, Ninh Hòa Trần kết bạn hình như rất xem tướng mạo.
Hỏa Tầm Sưởng Minh vỗ đầu hắn một cái, hỏi: "Nghĩ gì thế?"
"Ài," Lý Đông Thanh nói, "Ta muốn về nhà , làm sao bây giờ?"
"Nhưng Đông Hải vương muốn mời chúng ta ăn cơm."
"Ngươi giúp ta một chút," Lý Đông Thanh nói, "Ta có việc gấp."
"Việc gấp gì?"
"Thúc thúc ta sắp tới." Lý Đông Thanh nói.
Hỏa Tầm Sưởng Minh như gặp sét đánh, trong chốc lát dại ra, nói: "Hả?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "...!Hoàng thượng á?"
Lý Đông Thanh nói: "...!À, không phải thúc thúc kia, ngươi ngốc à, làm sao có khả năng."
"Làm ta sợ muốn chết," Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Ta mẹ nó nghĩ đến ngươi bị phát hiện rồi! Làm ta sợ muốn chết!"
"Vậy ngươi giúp đỡ đi," Lý Đông Thanh nói, "Ta đáp ứng Tuyết Mãn phải về nhà sớm.
Cứ nói ta đau bụng, ta đi trước, ngươi diễn chân thật một chút."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn bốn phía một cái, phất phất tay với hắn, ra hiệu cút nhanh lên, nói: "Bữa tối quay về ăn là được, ngươi đừng hại ta."
"Nhanh, thừa dịp hiện tại," Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Về sớm một chút đó!"
Lý Đông Thanh biểu thị không có vấn đề, sau đó cong eo liền chạy trốn, thuận đầu tường chạy về phía nhà mình.
Hắn và Ninh Hòa Trần ở trong lầu các của khu phố sầm uất, dưới chân chính là khách điếm, hiệu cầm đồ, quán rượu, vô cùng phồn hoa, tầng gác không có sân, đẩy cửa sổ ra có thể nhìn thấy người cùng cảnh vật dưới lầu, Ninh Hòa Trần ở lầu hai, luôn thích ngồi bên cửa sổ, có đôi khi là ngủ một giấc, có đôi khi lại uống trà, những lúc như vậy nhìn y rất yên tĩnh, mà thời điểm như thế nếu như Lý Đông Thanh nhìn thấy đều sẽ tới quấy rầy y.
Hắn và Ninh Hòa Trần ở cùng nhau một năm, Ninh Hòa Trần đối với hắn vô cùng tốt, thế nhưng chỉ có vào lúc này Lý Đông Thanh mới cảm thấy Ninh Hòa Trần xa không thể với tới, chính là loại cảm giác không giữ được như ẩn như hiện.
Lần này trở về, Lý Đông Thanh từ dưới lầu nhìn lên, cửa sổ lầu hai đã đóng lại, trong lòng hắn cao hứng, vừa mới đi lên đã nghe thấy có người nói chuyện, từ cửa cầu thang lộ đầu ra, chỉ thấy một người một thân hắc y rắn rỏi đang đứng lên, nói: "Chất nhi."
Lý Đông Thanh vui vẻ đáp: "Quả nhiên là ngươi!"
"Cao lên rất nhiều," Hoắc Hoàng Hà nói, "Còn có vết sẹo?"
Lý Đông Thanh nói: "Vết sẹo này đã rất lâu rồi, ngày ấy từ Liêu Đông đi ra đã có vết thương này, thế nhưng người không có việc gì.
Ngươi thì sao, khoảng thời gian này đang làm gì?"
"Chỉ sống thôi," Hoắc Hoàng Hà nói, "Không có gì đáng nói.
Hai ngươi định chân một năm, ta mới nhận được thư của Tuyết Mãn."
Lý Đông Thanh lúc này mới phản ứng được, hóa ra Hoắc Hoàng Hà không phải không đến, mà là căn bản không biết bọn họ ở chỗ nào.
Ninh Hòa Trần cười nói: "Sợ có người nhìn chằm chằm ngươi, không dám nói cho ngươi mà thôi, vừa rồi không phải bồi tội cho ngươi rồi đó sao?"
Lý Đông Thanh ngồi xuống bên cạnh Tuyết Mãn, nói với Hoắc Hoàng Hà: "Hóa ra người trong thiên hạ đều không biết hai người chúng ta còn sống sao?"
"Đều nói đã chết rồi," Hoắc Hoàng Hà nói, "Thế nhưng ta không tìm được thi thể, không có tin."
Lý Đông Thanh lại bị tình hữu nghị này làm cho cảm động, nói: "Lần này tới, còn muốn đi sao?"
"Đi." Hoắc Hoàng Hà không hề do dự.
Lý Đông Thanh khó tránh khỏi thất vọng, hắn mấy ngày nay luôn cảm thấy Ninh Hòa Trần không vui, trước đây Ninh Hòa Trần tuy rằng không vui, nhưng là y đang làm những chuyện mình muốn làm, hiện tại không vui, lại là bởi vì bồi tiếp hắn.
Lý Đông Thanh nghĩ, nếu Hoắc Hoàng Hà nguyện ý lưu lại, có lẽ Ninh Hòa Trần có thể thoải mái hơn một chút..
Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi hỏi cái này làm gì, lão già nhà hắn ở Thôn Bắc Hải còn không giữ được hắn, ngươi còn muốn để hắn ở lại đây?"
"Há," Lý Đông Thanh nói, "Ài, được rồi, Diệp A Mai có khỏe không?"
Hoắc Hoàng Hà nói: "Rất tốt, cuối năm thành thân."
Lý Đông Thanh: "Cuối năm nay? Hay là sang năm?"
"Năm nay."
"...!Hiện tại đã là tháng mười một."
"Đúng," Hoắc Hoàng Hà nói, "Ngày mùng một tháng mười hai thành hôn."
Lý Đông Thanh: "Chính là ngày mai!?"
"Thế à?" Hoắc Hoàng Hà cũng không rõ hôm nay là ngày mấy lắm, "Nhanh như vậy?"
Lý Đông Thanh nói: "...!Cùng ai thế?"
"Hình như là một tiểu tử họ Mã," Hoắc Hoàng Hà nói, "Ta chưa gặp, không có danh hào gì, năm ngoái mới từ Hoàng Kim Đài đi xuống."
"Nàng thành thân, ngươi không đi sao..." Lý Đông Thanh hỏi.
Hoắc Hoàng Hà nói: "Hiện tại không còn kịp rồi."
"Ngươi căn bản không có ý định đi chứ gì," Lý Đông Thanh nhìn hắn nói, "Hiện tại đương nhiên không kịp."
Ninh Hòa Trần nói: "Thành thân ở Thôn Bắc Hải, nửa ngày có thể đến.
Hắn không muốn đi mà thôi."
Hoắc Hoàng Hà cùng Thôn Bắc Hải đã ân đoạn nghĩa tuyệt, Lý Đông Thanh là không nghĩ tới, thế mà lại tuyệt đến mức độ này.
Thôn Bắc Hải không phải là nơi lang hùm gì, Diệp Chi Trạch cũng không phải là người đại gian đại ác, thế nhưng hai cha con chính là có mâu thuẫn không thể điều hòa, rất nhiều người nói là bởi vì những chuyện trong nhà kia, Diệp Chi Trạch có thiếp thất hầu hạ, mà Hoắc Hoàng Hà cùng Diệp A Mai lại do nguyên phối sinh ra.
Nhưng Hoắc Hoàng Hà cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, cho nên việc này cũng hơn nửa là do suy đoán.
Lý Đông Thanh thật không tiện hỏi, chỉ đành dừng chuyện này tại đây.
Diệp A Mai chỉ có một mình Hoắc Hoàng Hà là ca ca, lại cùng Ninh Hòa Trần là bạn bè giúp nhau không tiếc tính mạng, kết quả cả hai người đều không thể đi, tiếc nuối biết bao.
Mấu chốt là, làm sao lại đột nhiên thành thân rồi? Không phải năm ngoái nàng vẫn còn một mình hay sao?
Nhắc tới cũng kỳ diệu, năm ấy ở thôn Khất Lão hắn còn diễn Ninh Hòa Trần, thế nhân đều truyền nhau Ninh Hòa Trần cùng Diệp A Mai mới phải tài tử giai nhân.
Ai có thể nghĩ tới Ninh Hòa Trần trở thành sư phụ của hắn, Diệp A Mai cũng có nơi khác thuộc về mình.
Số mệnh con người quả nhiên khó đoán.
Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần khó hiểu, dùng tầm mắt dò hỏi: "Làm sao vậy?"
Lý Đông Thanh lặng lẽ cười hai tiếng.
Ninh Hòa Trần nói: "Lại ngốc nghếch cái gì rồi?"
Danh Sách Chương: