• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lý Đông Thanh hôn y, hôn đến thời điểm nên tách ra, Ninh Hòa Trần đã giữ chặt đầu hắn, để hắn vùi vào hõm vai mình, y dùng hai tay vây quanh Lý Đông Thanh, nhẹ nhàng hôn xuống bên tai hắn.

Cánh tay của Lý Đông Thanh đang khoát bên hông y, cảm giác Ninh Hòa Trần đang kề sát hai má, bên tai lại đáp xuống một nụ hôn, vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, giống như không dám động, cũng không nhịn được.

Lý Đông Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hắn một tay đặt ở bên tai Ninh Hòa Trần, một tay chống đỡ chính mình nằm trên người y, hai người mặt đối mặt, ngay cả hơi thở cũng quện vào nhau.

Lý Đông Thanh nhìn y, Ninh Hòa Trần nhìn lại một cái, rồi lại không tự chủ nhìn sang chỗ khác, Lý Đông Thanh đỡ lấy mặt y, cưỡng bách y nhìn mình, Lý Đông Thanh nói: "Đi theo ta sao? Ninh Hòa Trần."
Ninh Hòa Trần nghe thấy hắn gọi tên của mình, không biết tại sao lại cảm thấy hoàn toàn không giống trước đây.

Lý Đông Thanh dùng thân phận của nam nhân, của người yêu mà hỏi y câu này, Ninh Hòa Trần bỗng nhiên nghĩ tới lần đầu gặp gỡ cậu nhóc đang diễn kịch ở thôn Khất Lão năm đó, trong lòng giống như có một dòng suối nóng bất giác trào lên.

Ninh Hòa Trần tuyệt vọng mà cười, y nói: "Ta còn có đường khác sao? Lý Đông Thanh."
Năm đó lần đầu gặp gỡ, ai có thể nghĩ tới hai người họ sẽ đi tới ngày hôm nay đâu?
Ninh Hòa Trần yêu tuyệt vọng, y thật sự không còn con đường nào để đi, y rời khỏi Lý Đông Thanh, đến thành Trường An lâu như vậy, mà đến một chuyện vui vẻ cũng không có.

Khắp nơi đều là nhớ nhung cùng thống khổ, tư vị chờ đợi thực sự quá khó chịu.

Ninh Hòa Trần chịu qua nhiều đau khổ như vậy, ngay cả Hoàng Kim Đài cũng từng lên hai lần, quỷ môn quan cũng đi qua mấy vòng, y không chịu nổi nữa, yêu chính là hình phạt tàn khốc.

.

Truyện Cổ Đại
Lý Đông Thanh xoa xoa gương mặt y, nói: "Đi theo ta thôi."
Ninh Hòa Trần nhắm mắt lại, đặt tay vào tay hắn.


Lý Đông Thanh nói: "Ta bảo vệ ngươi, che chở ngươi chu toàn, chỉ cần ngươi theo ta, ta cả đời chỉ yêu một mình ngươi, đem hết thảy đều cho ngươi.

Ta có thể không cho được ngươi vinh hoa phú quý, nhưng ta sẽ để ngươi trở thành người hạnh phúc nhất Đại Hán."
"Được," Ninh Hòa Trần nói, "Ngươi nhớ kỹ những gì đêm nay đã nói."
Lý Đông Thanh: "Ta nhớ, Lý Đông Thanh ta xin thế, phàm là có một chút không làm được, sẽ một thân một mình chết ở bên ngoài, kền kền ăn máu thịt của ta, đời này không có cách nào hồn về quê cũ."
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, nói một tiếng: "Được."
Y rốt cuộc yên tâm, cầm lấy tay Lý Đông Thanh, nằm trong ngực hắn, gối đầu vào ngực Lý Đông Thanh, có thể nghe được tiếng tim đập của hắn, đập rất vang rất nhanh.

Ninh Hòa Trần nói: "Sẽ không phải nói dối, đang chột dạ đó chứ?"
"Không phải," Lý Đông Thanh lại để tay y đến bên miệng, hôn một cái, nói, "Là không dám tin, ta cũng sẽ có một ngày như thế này."
"Ta cả đời đều xui xẻo," Lý Đông Thanh giống như tự nói cho mình nghe, "Có lẽ là dùng hết may mắn vào ngày hôm nay.."
Ninh Hòa Trần nói: "Vậy có phải ngày sau vẫn sẽ tiếp tục xui xẻo hay không?"
Lý Đông Thanh cười nói: "Làm sao? Hiện tại đã hối hận rồi?"
Ninh Hòa Trần: "Ò."
"Ngươi bảo ta thề," Lý Đông Thanh cười nói, "Kết quả ngươi lại đổi ý trước, nào có đạo lý như vậy?"
Vốn chỉ là nói đùa, Lý Đông Thanh trong lúc nói chuyện vẫn vòng cánh tay qua người y, Ninh Hòa Trần lại đột nhiên hỏi: "Ngươi cảm thấy ta là người sẽ hối hận sao?"
"Ta đùa thôi."
Ninh Hòa Trần lại nói: "Ta không đổi ý.

Lý Đông Thanh, ta so với ngươi sẽ càng hết lòng tuân thủ cam kết, ngươi có thể làm được, ta cũng có thể.

Vậy ngươi cũng phải nhớ kỹ, phàm là ngươi phụ ta, ta sẽ không để cho ngươi thề suông, thật sự sẽ không tha cho ngươi."
Lý Đông Thanh cười thở dài: "Ta biết."
Ninh Hòa Trần nói: "Ta chính là người như thế, ngươi cũng biết."
"Ngươi không phải người như vậy," Lý Đông Thanh cúi đầu hôn lên trán y một chút, nói, "Ngươi không phải người như vậy, ngươi rất tốt."
Ninh Hòa Trần giống như bị điểm huyệt, dừng lại những lời mình muốn nói.

Hai người cứ im lặng như vậy một lát.

"Thời gian đã không còn sớm," Lý Đông Thanh nói, "Cần phải đi, ngươi có thứ gì muốn thu dọn không?"
Ninh Hòa Trần nói: "Không có."
Lý Đông Thanh xuống giường trước, sau đó đưa tay cho y, Ninh Hòa Trần cũng ngồi dậy, cúi đầu đi giày, Lý Đông Thanh nửa ngồi nửa quỳ, đi giày vào cho y, hết thảy đều giống như trước đây.

Lý Đông Thanh đứng lên nói: "Vậy thì đi thôi."
"Ngươi nếu như tin ta, vậy thì cái gì cũng đừng sợ." Lý Đông Thanh ở dưới dưới ánh đèn lờ mờ, nói với y.

Ninh Hòa Trần ngồi ở trên giường, dưới chân đang đi đôi giày mới được xỏ vào, nhìn Lý Đông Thanh.

"Hết thảy đều cho ngươi.

Ngươi từ từ chờ ta."
Ninh Hòa Trần: "Được."
Khi trời đã gần sáng, Lý Đông Thanh quay trở về.

Người Nguyệt Chi đợi ở đây hai ngày rồi, bọn họ ngủ lại sườn núi cách Thành Bắc của Trường An một trăm dặm, ăn uống ngủ nghỉ cũng không vừa ý, những người này đã có rất lâu không phải lặn lội đi xa, trên mặt mỗi người đều có chút uể oải.

Cho dù không thiếu ăn thiếu mặc, nơi ở cũng an toàn, mà vẫn không vứt bỏ được loại uể oải này, bọn họ cần nhất chính là "nhà".

Lý Đông Thanh không phải một mình trở về, Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn thấy bóng người của hắn, mới vừa hô một tiếng đã thấy đi sau hắn còn có một người, người kia rất gầy, mặc y phục màu đen, Hỏa Tầm Sưởng Minh tựa hồ có chút không thể tin được, trong lúc nhất thời dừng bước, không tiến lên nữa.


Lý Đông Thanh nắm tay Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần tránh đi, thế nhưng hắn không buông, Ninh Hòa Trần mím môi một cái, cùng hắn đi xuống.

Toàn bộ người Nguyệt Chi đều ở nơi này, trơ mắt nhìn hai người bọn họ, Đại ca nữ ngồi trước đống lửa đã bị dập tắt, thần sắc an tĩnh.

Lý Đông Thanh đi xuống, đi tới trước mặt nàng, Đại ca nữ bỗng nhiên đứng lên, hỏi: "Làm xong việc rồi?"
"Xong rồi."
Đại ca nữ nói: "Đã như vậy, vậy dọn dẹp một chút, chuẩn bị xuất phát thôi."
Lý Đông Thanh dùng ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay của Ninh Hòa Trần, nói: "Được."
Đại ca nữ quay người, phân phó: "Thu thập hành lý, chuẩn bị lên đường."
Giống như là không nhìn thấy Ninh Hòa Trần.

Hỏa Tầm Sưởng Minh đi tới, thử thăm dò nói: "Tuyết Mãn? Ngươi đã về rồi?"
Ninh Hòa Trần gật gật đầu, không lên tiếng.

Hỏa Tầm Sưởng Minh liếc mắt ra hiệu với Lý Đông Thanh, đầy mặt đều là biểu tình "chuyện gì thế này", Lý Đông Thanh làm bộ nhìn không hiểu, hỏi: "Mặt bị rút gân à?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh lúng túng không thôi: "Ha ha! Nói cái gì đó, không có, ta thu thập hành lý đi!"
Đi chưa tới hai mét lại nghĩ tới chính sự, trở lại hỏi: "Cứu được người rồi?"
"Cứu rồi." Lý Đông Thanh nói.

"Vậy Sở Chung Kỳ..."
Lý Đông Thanh nói: "Hắn dẫn muội muội của hắn đi rồi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhất thời có chút mờ mịt, nói: "Cứ như vậy mà đi?"
Nói xong hắn mới phản ứng được, xác thực không cần thiết quay về gặp lại một lần, Hỏa Tầm Sưởng Minh vốn cho là Lý Đông Thanh sẽ cùng huynh muội Sở Chung Kỳ quay về, kết quả trở về lại là Ninh Hòa Trần, hơn nữa Sở Chung Kỳ cũng trực tiếp đi luôn, không quay về nữa.

Hỏa Tầm Sưởng Minh có chút mất mát, nói: "Được rồi."
Lý Đông Thanh vỗ vai hắn: "Hắn cũng không phải chết rồi." Ngày sau còn có cơ hội gặp lại.

Hỏa Tầm Sưởng Minh nở nụ cười, lắc lắc đầu, quay về thu thập hành lý.

Mọi người đều đang thu dọn đồ đạc, Lý Đông Thanh mang theo Ninh Hòa Trần tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, lúc này cũng không có buông tay ra.

Vương Tô Mẫn râu ria xồm xàm đi tới, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hai người, liếc mắt nhìn Lý Đông Thanh, lại liếc nhìn hai người đang nắm tay,
Không thay đổi thần sắc, còn trực tiếp chào một tiếng với Ninh Hòa Trần, hai người đơn giản hàn huyên hai câu.

Ninh Hòa Trần nhìn thấy cây đao bên hông hắn, Vương Tô Mẫn chú ý tới tầm mắt của y, trực tiếp cầm thanh đao lên.

Cây đao dưới ánh nắng ban mai phát ra ánh sáng màu xanh.

Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi dùng xác thực thích hợp hơn Lý Đông Thanh."
"Hắn vốn có mệnh dùng kiếm," Vương Tô Mẫn nói, "Kiếm khách liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được."
Vương Tô Mẫn còn nói: "Thế nhưng đường vòng nhất định phải đi, đúng không?"
Ninh Hòa Trần hình như là nghe hiểu, ngẩng đầu lên nhìn hắn, Vương Tô Mẫn lại nhìn về núi rừng xa xôi, giống như chỉ là thuận miệng nói ra thôi vậy.

Người phía trước đang thu nồi bếp, bê không nổi bốn năm cái bát tô, Lý Đông Thanh đành nói với Ninh Hòa Trần: "Ta đi giúp một tay."
Hắn đón lấy một cái chảo, cảm giác sau lưng có người theo tới, hắn vừa quay đầu lại, thế mà lại là Vương Tô Mẫn.

Vương Tô Mẫn nói: "Ta cũng tới giúp."
Người kia nhanh chóng nói cám ơn với hai người.


Ba nam nhân cùng làm việc sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Vương Tô Mẫn cài nồi lên lưng ngựa, cũng không quay đầu lại, nói với Lý Đông Thanh đang ở phía sau: "Tới tay rồi?"
Lý Đông Thanh sửng sốt một chút, từ từ quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn.

Vương Tô Mẫn vẫn làm công việc trên tay, lời nói tương tự, đồng dạng ngữ khí: "Tới tay rồi?"
Lý Đông Thanh chỉ đành nhắm mắt nói: "...!Tới tay rồi."
Hắn cũng không biết Vương Tô Mẫn rốt cuộc là lúc nào thì đã nhìn ra, thế nhưng hắn chính là nhìn ra rồi.

Con người Vương Tô Mẫn vẫn luôn cho hắn cảm giác thận trọng, chỉ là đầu óc không quá nhanh nhạy, mà khoảng thời gian này, Lý Đông Thanh lại cảm thấy hình như không phải như vậy.

Vương Tô Mẫn trải đời nhiều rồi, hắn mới là người khôn khéo nhất, ai cũng có thể ở chung, chỉ cần là bằng hữu của Lý Đông Thanh cũng đều có thể trở thành bằng hữu của hắn, chuyện này kỳ thực không dễ dàng.

Lý Đông Thanh nói: "Ngươi chừng nào thì biết được?"
"Biết được ai?" Vương Tô Mẫn hỏi, "Ngươi hay là y?"
Lý Đông Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Y."
"Hình như là năm ngoái," Vương Tô Mẫn nói, "Không nhớ rõ lắm, cái lần Đại ca nữ phạt ngươi ấy."
Lý Đông Thanh kỳ thực đã không nhớ rõ, bởi vì Đại ca nữ phạt hắn quá nhiều lần, không riêng gì hắn, còn có Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng thường thường bị đánh.

Khi đó hắn là bởi vì không dụng công, Hỏa Tầm Sưởng Minh là bởi vì luôn không vượt qua sát hạch, hai người đồng bệnh tương liên, thường thường bị đánh.

Đến sau này mới khá hơn một chút, mà cũng không phải vì hai người họ có tiến bộ, mà là vì Ninh Hòa Trần sẽ đến vào hôm khảo thí, còn ngồi xuống khán đài, phàm là muốn phạt hắn, Ninh Hòa Trần sẽ lập tức lạnh mặt, ngăn cản ngay tại chỗ.

Đại ca nữ bị cản mấy lần, không còn mặt mũi, lúc này mới đánh ít đi.

Lý Đông Thanh hỏi: "Rốt cuộc là lần nào?"
Vương Tô Mẫn không hiểu ra sao: "Chính ngươi không biết?"
Lý Đông Thanh: "..."
Vương Tô Mẫn lại nhìn thần sắc của hắn, biết hắn đúng là không biết, thật vui vẻ, lúc này không nói nữa.

Chỉ bảo: "Gỗ mục không thể chạm khắc được."
Lý Đông Thanh kéo hắn một cái: "Ngươi đến cùng làm sao mà thấy được? Y khi đó chính là...?"
"Ta muốn nói ngươi đọc sách đọc đến ngốc rồi," Vương Tô Mẫn nói, "Nhưng mà ngươi cũng đâu có đọc sách."
"...!Được rồi, " Lý Đông Thanh dở khóc dở cười, nói, "Ta chính là kẻ ngốc, được chưa?"
Vương Tô Mẫn nói: "Không phải ta không nói cho ngươi, là không có gì có thể nói, y có ý với ngươi, đó chính là khắp nơi đều có ý, thở cũng vì ngươi mà thở, người có mắt đều có thể nhìn ra."
Nhưng là Lý Đông Thanh lại nhìn không ra, hắn căn bản không biết Ninh Hòa Trần là khi nào thì bắt đầu yêu hắn, càng không biết Ninh Hòa Trần thế mà đã đợi hắn lâu như vậy, chẳng trách Ninh Hòa Trần nói mình chờ đến khổ.

Vương Tô Mẫn tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của hắn, nói: "Ta không phải chưa từng nhắc nhở ngươi, là ngươi không có nghe."
"Chẳngqua đường phải tự mình đi, có ăn chút thiệt thòi cũng không sao," Vương TôMẫn lại bỗng nhiên nói tiếng Hung Nô, "Làm ta sốt ruột quá đi mất.".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK