- Còn đau không? - Thất hoàng tử hỏi.
- Chả hiểu sao lại thấy đau hông quá trời quá đất. Ngồi dậy không nổi.
- Tối qua thể hiện cho cố vào! - Minh Ngọc nhíu mày.
- Này! Cậu cũng thích lắm mà! A... - Tinh Nhi nhăn mặt ôm eo mình.
Thất hoàng tử thở dài, ngồi dậy mặc y phục vào trước. Sau đó mới nhặt lên từng mảnh vải mỏng ở dưới sàn. Hắn tử tế lấy bộ quần áo khác đưa cho người nữ nhân đang ngơ ngác nằm ở trên giường.
- Có cần tớ thay đồ giúp cậu luôn không?
- Không... không cần. - Tinh Nhi bối rối nhận lấy quần áo.
Nàng ngồi trên giường mặc lại áo yếm trước rồi mới khoác áo ngoài lên. Khi định đứng dậy mặc quần vào thì để ý thấy Minh Ngọc vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Nàng ngượng ngùng lên tiếng.
- Này! Đừng có nhìn người ta chằm chằm như vậy chứ?
- Vậy tớ đi ra ngoài trước, không làm phiền cậu.
Thất hoàng tử ngoan ngoãn nghe lời, xoay người định rời đi. Nhưng Tinh Nhi lại bất ngờ goi lại:
- Ê này! Bảo cậu đi là liền đi thật sao?
- Thế cậu muốn như nào đây? - Minh Ngọc nán lại nhìn nàng.
- Đổi lại cách xưng hô cái đã... - Tinh Nhi né tránh ánh mắt.
- Hoàng Túc của ta, nàng muốn ta gọi như thế này sao?
Thất hoàng tử nghe thế liền cười tươi, bước đến gần bên cạnh giường, hơi hạ thấp người để gần gũi với nàng hơn. Tinh Nhi liền chột dạ, vội vàng viện cớ:
- Tớ vẫn chưa mặc đồ xong, cậu... mau quay sang chỗ khác đi.
- Mặc lại làm gì? Lát nữa cũng phải cởi ra thôi mà? - Thất hoàng tử ngồi xuống giường nói lời trêu chọc.
- Mau tránh ra đi! Đồ biến thái!
- Không tránh đó rồi sao? Nàng chẳng phải rất thích ta trêu ghẹo à?
Tên nam nhân đó ngày càng tiến sát lại gần nàng hơn. Tinh Nhi định quay sang đánh yêu hắn một cái thì bỗng bên ngoài có giọng nói vọng vào.
- Thất hoàng tử, thị vệ Cung Tiễn có chuyện cần bẩm báo ạ!
Minh Ngọc nghe xong liền ngây người ra. Chuyện cần bẩm báo là chuyện quái gì? Nhưng chắc phần lớn là việc quan trọng rồi. Nhìn dáng vẻ quyến rũ của vợ mình, hắn có chút tiếc nuối. Nhưng thôi giờ chuyện ân ái không cần phải gấp. Sau này còn nhiều thời gian nữa mà.
- Được! Ta ra ngay!
Minh Ngọc vội vàng đi ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại cho Tinh Nhi. Vừa nhìn thấy sắc mặt khó coi của Cung Tiễn, thất hoàng tử liền lo lắng theo. Nơi đây là hậu viện, cây cối bao quanh, các nô tài đều đang bận việc cả rồi. Nhưng để cẩn thận, Cung Tiễn thì thầm vào tai Minh Ngọc.
- Hoàng tử, túi thơm hôm trước ngài đưa thần kiểm tra. Đã tìm thấy lượng lớn Xạ hương. Nếu như thất hoàng túc chưa mang thai vẫn có thể dùng được. Nhưng giờ thì không nên dùng nữa ạ.
- Thì ngươi cứ đem vứt nó đi. Ngoài ra còn việc gì nữa không?
- Thần nghe ngóng được chuyện ngũ hoàng tử mới vừa dâng tấu chương lên hoàng thượng. Trong đó có đề cập đến việc ngài sẽ mở kinh doanh đóng góp cho quốc khố.
- Ồ? Ngũ hoàng tử thật sự chịu giúp ta sao? Nhưng mà, bảo ta sẽ nguyện đóng góp bao nhiêu cho quốc khố vậy?
- Thần... - Cậu ta ấp úng.
- Hả? Mau nói đi.
- Hình như là... toàn... toàn bộ ạ...
Minh Ngọc nghe xong thì liền hoang mang. Nếu cô mà biết cầm bút viết chữ thì chắc đã tự dâng tấu chương lên hoàng đế rồi. Nhưng sợ hoàng thượng không đọc được thôi. Biết ngay là tên đó chẳng có ý tốt gì mà. Cái gì mà đóng góp toàn bộ chứ, người ta còn cần tiền lãi để nuôi sống gia nhân trong nhà nữa mà. Minh Ngọc hít thở thật sâu, giả vờ bình tĩnh.
- Ngươi... chuẩn bị giấy mực... à không! Ta sẽ thay đồ đi gặp phụ hoàng thưa chuyện luôn vậy. Phải ba mặt một lời mới được.
- Vâng. Thần sẽ chuẩn bị xe ngựa ngay ạ.
Hai người chia nhau ra chuẩn bị. Thất hoàng tử quay lại phòng của mình, rồi đột ngột lôi y phục trong tủ đồ ra. Tinh Nhi bị hắn làm cho giật mình mà hét lên:
- Này! Cậu làm trò gì vậy?
- Phải rồi! Cậu cũng vào cung đi! Phải dùng mỹ nhân kế đấu khẩu với hắn!
- Hả? Tên nam chính làm sao cơ?
- Hắn đang âm mưu biến hai ta trở nên nghèo khổ đó!
- Gì chứ?
Tinh Nhi vẫn còn đang chỉnh lại y phục thì đã bị Minh Ngọc kéo tay đi ra khỏi phòng trong ngơ ngác. Hai người bước dài bước ngắn, kẻ trước người sau, gấp gáp đi ra trước cửa lớn của phủ. Cung Tiễn đã chuẩn bị ngựa sẵn, họ chỉ việc leo lên xe rồi thẳng tiến vào cung thôi.
Ngồi trong xe, dù vẫn còn chưa quen và có chút chóng mặt, nhưng Tinh Nhi vẫn cố nhìn sang thất hoàng tử hỏi:
- Cậu định sẽ nói gì đây?
- Không nên nhắc đến chuyện tấu chương đó. Tớ sẽ tự mình xin hoàng thượng ban thánh chỉ.
- Là sao? Tấu chương gì?
- Vào cung cậu sẽ biết.