Tố Tâm đang quỳ trên mặt đất, còn Phi Tuyết vẫn yên lặng đứng kế bên Tố Tâm.
Xuân Mai tiến vào dâng trà cho nàng, bỗng nhiên Bích Nguyệt không nói hai lời cầm lấy ấm trà trên bàn, ngồi xổm bên cạnh Tố Tâm, chăm chú nhìn ả, thản nhiên. “ Đây là nước sôi, xưa nay ta vốn không thích hình phạt tàn khốc này, nhưng ta nghỉ, nếu đem ấm trà này hất thẳng vào mặt ngươi, ta nghỉ nhất định ngươi sẽ sống không bằng chết !”
Nàng liếc sang Phi Tuyết run rẫy bên cạnh, khóe miệng cười lạnh lùng, “ Không phải ngươi dựa vào gương mặt của mình để quyến rũ nam nhân sao? Ta muốn nhìn thử xem, nếu ngươi không còn nhan sắc còn ai sẽ muốn ngươi nữa không !”
Phi Tuyết nghe vậy, thân mình mền nhũn, đổ xuống đất, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Bích Nguyệt nâng cằm Tố Tâm lên, nhìn chằm chằm vào mắt ả, “ Nói cho ta biết, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Chỉ cần khai thật, ta có thể cho các ngươi một con đường sống, nếu không, cái chết nhất định sẽ rất khó coi. Chắc hẳn các ngươi biết bổn cung đủ năng lực để làm việc đó !”
Tô Tâm cắn răng, liếc mắt nhìn Phi Tuyết một cái, rốt cuộc nói, “ Công Chúa, tất cả tội danh đều do nô tỳ làm ra, bỏ thuốc Tuyệt Tình công tử củng do nô tỳ một mình tiến hành, nô tỳ cam tâm tình nguyện chịu phạt, mong Công Chúa bỏ qua cho tiểu thư nhà nô tỳ lần này.”
Trong mắt Phi Tuyết hiện ra vẻ dịu dàng nhìn Tố Tâm, cố gắng ngồi thẳng lên nhìn Bích Nguyệt giọng nói đầy oán hận nói, “ Phải, chính là ta bỏ hợp hoan tán với huynh ấy, chuyện này không liên quan gì đến Tố Tâm, nhưng ta có hành động như thế thì đã sao, rõ ràng huynh ấy chính là vị hôn phu của ta, nếu không phải ngươi giữa đường chen ngang, hiện tại hai chúng ta đã kết thành phu thê, ân ái một đời, xin hỏi công chúa ta sai ở điểm nào?”
Trong mắt Bích Nguyệt lóe lên tia nhìn lạnh lẽo, trầm giọng nói với Phi Tuyết, “ Ngươi hoàn toàn sai, bởi vì từ đầu chí cuối trong lòng chàng chưa bao giờ có hình bóng của ngươi, đều do ngươi tự mình đa tình, với lại, ngươi cũng biết rõ chàng chính là tướng công của ta, lại còn cố tình làm ra những việc vô sỉ đến mức này, ngươi không cảm thấy thẹn sao ?”
Đối mặt với sự chăm chọc của Bích Nguyệt, Phi Tuyết cười khổ, đáy lòng ả không cách nào chấp nhận sự thật tàn khốc này, ả đã bỏ xuống vẻ cao ngạo của mình, làm ra những hành động khiến người đời cười chê, những cuối cùng vẫn không chiếm được thể xác lẫn linh hồn của Tuyệt Tình, ả đã sai sao, không, ả không làm gì sai cả, “ Công Chúa hơi quá lời rồi đó, sự việc đến bây giờ vẫn chưa có gì có thể chắc chắn được, huống chi bên cạnh ngươi thứ không thiếu nhất chính là nam nhân, tại sao lại giành huynh ấy với ta !”
Mi mắt Bích Nguyệt hơi buông xuống, đứng dậy nàng đưa mắt nhìn Tuyệt Tình trên giường đang lâm vào trạng thái mê mang, dục hỏa không ngừng thiêu đốt, những tiếng rên khẽ vang lên, cả người hắn đỏ ửng, môi bị cắn nát, dường như đang cố kiềm nén dục vọng, trong miệng không ngừng lẫm bẩm gọi “ Nguyệt Nhi !” đáy lòng nàng không khỏi một trận chua xót.
Bích Nguyệt cười lạnh phất tay ra lệnh ám vệ, “ Đưa hai người đó xuống, giam vào sài phòng, chăm sóc tỉ mỉ, dám nhúng chàm nam nhân của ta, tự nhận lấy hậu quả !” Dứt lời, nàng ném một bình xuân dược “cực lạc tán” vào tay Lôi ám vệ, nét mặt thản nhiên,
“ Thuộc hạ tuân mệnh !” Hai ám vệ Lôi – Điện nhận lệnh nhanh chóng xuất thủ kéo hai chủ tớ Phi Tuyết ra ngoài, tiện thể đưa tay đóng cửa phòng lại.
Phi Tuyết không ngừng kêu gào, giãy dụa, “ Mộ Dung Bích Nguyệt, ngươi sẽ chết không được tử tế, tiện nhân ác độc, ta nguyền rũa ngươi cả đời không có ai muốn…!”
Còn muốn mắng thêm nhưng Lôi – Điện nhanh tay điểm huyệt đạo trên người khiến ả muốn gào cũng không được, miệng hết đóng lại mở nhưng không thể thốt được thêm lời nào.
Vừa bị kéo vào sài phòng, Lôi mau chóng nhét hai viên thuốc vào miệng Phi Tuyết và Tố Tâm, sau đó nháy mắt với Điện, không lâu sau, Điện mang về hơn mười gã ăn mày, bộ dạng dơ dái bẩn thiểu, cả người bốc ra toàn mùi hôi thối. Tiếp đó cũng nhét mỗi người ăn mày một viên cực lạc tán, hoàn thành xong hết mọi việc, hai người nhanh chóng lui ra ngoài, còn không quên khóa chặt cửa phòng lại.
Hai mắt đám ăn mày, tràn đầy dục vọng, không ngừng chảy nước miếng, bổ nhào về phía hai chủ tớ Phi Tuyết, lời lẽ dâm đảng, “ Tiểu nương tử xinh đẹp, đêm nay gia sẽ khiến các nàng thật sung sướng…haha!” Tay không an phận sờ soạng từng đường cong đẩy đà của hai người.
Cả người Phi Tuyết run rẫy khiếp sợ khi nhìn thấy cảnh này, ả tuyệt vọng, nước mắt tuôn trào, thân mình lui lại sát về phía sau, Tố Tâm cũng khiếp sợ không thôi, hai tay vô thức siết chặt lấy y phục trên người, ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu, nhưng hai người mãi vẫn không thốt được nên lời nào.
Sài phòng một mãnh cuồng nhiệt, những âm thânh rên rỉ của nam nhân, thở dốc, cuồng dã chiếm đoạt không chút thương tiếc.
Tuyệt Tình Các không gian tĩnh lặng, Bích Nguyệt mau chóng tiến lại chiếc giường, tầm mắt Tuyệt Tình mơ hồ, nhìn thấy Bích Nguyệt hắn vội ngồi dậy, áp nàng xuống giường, “ Nguyệt nhi, nàng đến rồi sao, ta biết, ta biết nàng sẽ không nhẫn tâm bỏ rơi ta, ta biết nàng yêu ta, đúng không ?” Hắn vừa nói vừa tháo xuống từng lớp y phục trên người nàng, thân thể trắng noãn lõa lồ phơi bày dưới ngọn nến lung linh, môi hắn hạ xuống môi nàng những nụ hôn nóng bỏng, hơi thở rối loạn, bàn tay có chút run, hắn cứ tưởng bản thân đang nằm mộng, bởi vì chỉ có trong mộng nàng mới có thể xuất hiện bên cạnh hắn, không ghét bỏ hắn.
Bích Nguyệt cảm thấy tim mình nhói đau như bị ai cào xé, nhịn không được nàng cũng khẽ đáp lại hắn, “ Tình lang, ta sẽ không bỏ mặc chàng không quan tâm nữa, cho dù bên cạnh ta có bao nhiêu nam nhân đi nữa, thì trong lòng ta chàng vẫn chiếm giữ một vị trí cực kỳ quan trọng !”
Những nụ hôn trúc trắc, có phần sơ sài nhưng Bích Nguyệt cảm thấy rất ngọt ngào, nam nhân ngốc nghếch này, cứ suy nghỉ đâu đâu…Nhưng nàng biết, trong lòng hắn có nàng, nàng cũng có hắn, hai người ngầm hiểu nhau là tốt lắm rồi.
Thân thể Tuyệt Tình khẽ run lên, đáy mắt xuất hiện ý cười hạnh phúc, “ Nguyệt nhi, ta yêu nàng !” Dứt lời, hắn hôn dọc từ từ xuống cổ, lại xuống đến cặp nhủ phong dâng cao của nàng. Nghe thấy tiếng ngân nga phát ra từ miệng Bích Nguyệt, hắn khẽ nhếch môi cười thỏa mãn, đêm nay là đêm động phòng tuy rằng hơi muộn nhưng đối với hắn như thế cũng đủ, chỉ cần trong lòng nàng có hắn còn cầu gì hơn.
Ánh mắt Bích Nguyệt như nhiễm một tầng sương mù, hai gò má ửng hồng, nàng khẽ nói, “ Tình lang, ta cũng yêu chàng !”
Nghe được những lời mà bấy lâu nay hắn mong chờ, trái tim Tuyệt Tình đập liên hồi, cảm giác khoảnh khắc ngọt ngào, hạnh phúc, sung sướng lan tỏa đến từng giác quan trên người, Tuyệt Tình đưa tay cẩn thận vuốt ve u cốc của Bích Nguyệt, ánh mắt đỏ ngầu vì nhẫn nhịn quá lâu, cuối cùng hắn dứt khoát đem vật nam tính của mình từ từ đưa về nơi mềm mại trí mạng đó của nàng, nhấn nhẹ mấy cái, hắn biết đây là lần đầu tiên của nàng cho nên sẽ khiến nàng rất đau, đây đây cũng là lần đầu tiên của hắn, nhưng môi trường làm việc của hắn thường xuyên ra vào thanh lâu, do đó cũng học được không ít kinh nghiệm về việc phòng the, chỉ đợi đến ngày hôm nay dành trọn một đêm khó quên cho nàng.
U cốc một mãnh ẩm ướt, miệng Bích Nguyệt bật ra những tiếng ‘ư , a” thật mê người.
Cuối cùng Tuyệt Tình không cách nào tiếp tục kiềm chế dục vọng bản thân, hắn chùn người xuống, ấn thật mạnh vào.
Bích Nguyệt ăn đau, hô một tiếng, “ A…đau quá !”.
Tuyệt Tình cắn nhẹ cánh môi ướt át của nàng, dịu dàng trấn an, “ Nguyệt nhi, sẽ không còn đau nữa đâu tiếp theo ta sẽ cho nàng hưởng thụ cảm giác dục tiên dục tử…yên tâm, cứ giao nàng cho ta !”
Mười đầu ngón tay Bích Nguyệt bấu chặt trên lưng Tuyệt Tình, cào thành những vết xước rớm máu, răng nàng cắn trên vai hắn để lại một vết dấu răng đang bắt đầu chảy máu….
Trong phòng, một mãnh xuân sắc, loan phượng xum vầy….ân ái triền miên…