• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sao anh ta lại biết những chuyện này?


Như nghe được câu hỏi của Lạc Thuần Hy, Mạc Thiên Dương nhếch môi, giọng điều cợt nhả xen với khinh thường: "Ngạc nhiên lắm sao?  Tôi cũng thấy ngạc nhiên, em đào hoa như vậy, vị hôn thê của tôi."


Năm chữ 'Vị hôn thê của tôi' anh còn cố tính gằn ra. Cô biết anh đang nhắc nhở cô về thân phận của mình.


Cô hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng mở ra: "Mạc Thiên Dương, anh đừng theo dõi tôi, thật trẻ con."


Lần này Mạc Thiên Dương nghe thấy thật sự tức giận, đập lên vô lăng làm còi xe vang lên tiếng 'píp' vang dội. Lạc Thuần Hy khẽ giật mình, nhìn gương mặt lạnh lẽo đến cực điểm của anh qua gương chiếu hậu, cô có cảm giác muốn bỏ chạy.


Mạc Thiên Dương lạnh lẽo cất giọng, lần này anh quay hẳn đầu xuống, ánh mắt sắc bén như dao sâu không thấy đáy mà nhìn cô: "Không theo dõi làm sao tôi biết được những chuyện 'tốt đẹp' mà em đã làm, quyến rũ nhiều đàn ông như vậy, em rất tịch mịch phải không? Lên giường với em trai tôi, cô nên nhớ thân phận của cô."


Nói xong, cúi người ngồi xuống ghế sau, "Nếu em tịch mịch như vậy, để tôi thỏa mãn em được không, tiểu lẳng lơ."


Giọng điệu trào phúng, làm Lạc Thuần Hy nháy mắt tức giận hét lên: "Tôi nói rồi, tôi với anh không thể nào, tôi muốn về trường."


Lấy tay mở cửa nhưng lại không mở được, điều này rất rõ ràng, anh chặn đứt đường lui của cô.


Cô gào lên với giọng khàn khàn: "MẠC THIÊN DƯƠNG."


Không khí trong xe vốn đã bí bách đến khó thở lúc này gần như đông lại, hít thở càng khó khăn, Lạc Thuần Hy cảm nhận được sự rét lạnh tỏa ra từ người đàn ông bên cạnh, mặt cô cũng lạnh lùng hơn, nhưng cảm giác nguy hiểm ngày càng gần làm cô thật sự muốn chạy trốn.


Đương nhiên, cảm giác của Lạc Thuần Hy là đúng.


Mạc Thiên Dương vươn cánh tay kéo người cô lại gần anh, môi liền áp xuống, Lạc Thuần Hy mở to mắt, môi cố mím chặt lại, người đàn ông ra sức liếm mút cố gắng cậy hàm răng cô ra. Thấy vậy, Mạc Thiên Dương véo vào bên hông cô một cái, Lạc Thuần Hy giật nảy mình, anh thuận lợi đi vào trong miệng, chiếc lưỡi bá đạo càn quấy khắp khuôn miệng nhỏ. 


Lạc Thuần Hy gần như không thở nổi, lại cảm nhận được một bàn tay đi từ trên đùi cô lên, chiếc váy ngắn bị kéo lên lọp ra quần đùi màu đen. 


Tay Lạc Thuần Hy vội vàng xuống ngăn cản tay anh nhưng thật sự cô bị hôn đến vô lực mà kể cả khi cô còn sức cũng căn bản ngăn không lại, nên mặc dù có giơ tay cản Mạc Thiên Dương căn bản không để ý. 


Bàn tay thô to nhanh chóng đi đến trên ngực cô mà xoa nắn, Lạc Thuần Hy không chịu nổi, thiếu ôxi làm cô không thể nói được gì. May mắn, người đàn ông này buông miệng cô ra, chưa kịp mở miệng mắng chửi, cảm nhận được cái đau tê tái từ cổ truyền đến, anh đang cắn cổ cô, rất đau cảm giác như miếng thịt đó sắp rời khỏi cổ cô, mùi máu tanh ngọt lan ra trong không khí, Lạc Thuần Hy không thể phản kháng khẽ rên một tiếng càng kích thích Mạc Thiên Dương hơn. 


Buông cổ cô ra, bàn tay kéo áo sơ mi cô mặc trên người cúc áo bung ra vang lên những tiếng 'tách tách' cảnh báo.


Lạc Thuần Hy vội nói: "Không được."


Đương nhiên căn bản không có tác dụng, sau khi cởi áo, nhìn nửa người trên có chút nhỏ đương nhiên là chưa phát dục hoàn toàn, Mạc Thiên Dương liền kéo khóa váy cô xuống, cở nốt chiếc quần lót là vật che chắn cuối cùng, thân hình cô hoàn toàn bại lộ trước mắt anh. Mạc Thiên Dương ghé vào tay cô thủ thỉ:


"Em trai tôi làm em thế nào? Tôi làm em như vậy, nhé?"


Lạc Thuần Hy tức giận: "Buông tôi ra."


Rồi liều mạng giãy giụa, chỉ hy vọng anh có thể tha cho cô.


Anh đè hẳn nằm xuống ghế sau, bất chấp đây là trên xe hay ngoài đường, không nói một lời kéo khóa quần xuống, để cái đó trước mặt cô, trầm giọng nói: "Liếm đi."


Lạc Thuần Hy quay đầu, quật cường không chịu, đây là muốn nhục nhã cô, không bao giờ, cô sẽ không bao giờ làm loại chuyện đó.


Sau đó, cằm đau đến dữ dội, Mạc Thiên Dương bóp cằm, cố tách miệng cô ra. Lạc Thuần Hy chịu đau cũng không mở thậm chí nhắm tịt mắt không dám nhìn 'cái đó'.


Anh lại véo eo cô, đương nhiên có tác dụng mở được miệng cô. Thò hai ngón tay vào, đẩy cô xuống, anh chính mình ngồi lên ghế để cô quỳ dưới xe, dùng ngón banh miệng cô ra liền cho cái đó vào.


Lạc Thuần Hy trợn mắt, cô muốn nhả ra lại bị anh ấn đầu kéo ra đẩy vào liên tục.


Một suy nghĩ ác độc nảy ra trong đầu cô, cô liền dùng răng, người anh em bị đau, Mạc Thiên Dương tức giận liền quay ra bế cô lên để anh ngồi vào vị trí trên đùi anh, kéo mạnh chân cô làm cô bám vào hai cái ghế trước, hai chân gác lên hai vai anh, nơi tư mật phô ra trước mặt anh.


Mạc Thiên Dương nhếch môi cười, hai ngón tay vân vê xung quanh cô bé, phải nói cơ thể Lạc Thuần Hy cực kỳ nhạy cảm, mới chỉ thế dâm thủy đã chảy ra, cảm giác tê buồn làm cô khó chịu khép chân lại nhưng không được, đành phải bám chắt hai chỗ dựa của ghế trước. Nhìn biểu cảm của cô, Mạc Thiên Dương cười trào phúng: "Thích không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK