• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Thuần Hy cảm giác được sự thiếu thốn và ướt át ở nơi tư mật, đành buông xuống tự trọng, nhỏ giọng: "Cầu xin anh, thả tôi ra, Thiên Dương." Lúc nói ra, đôi mắt của cô ngân ngấn nước, nhìn chằm chằm vào anh. Nhưng lại càng khiến Mạc Thiên Dương tức giận hơn, thấp giọng mắng: "Chết tiệt, ai dạy em cầu xin đàn ông như thế này."


Nói xong, liền ôm eo cô, đặt cô ngồi lên đùi anh, cong eo một cái hai người nhanh chóng hòa làm một. Anh bất ngờ đi vào làm Lạc Thuần Hy đau đớn khẽ ngửa đầu lên, hai tay bám chặt vào vai anh làm áo khoác nhăn nhúm.


Trái lại Mạc Thiên Dương lại thỏa mãn, chậm rãi động. Cơ thể hai người dính lấy nhau, không lâu sau phát ra tiếng bạch bạch bạch dâm mỹ cũng tiếng khóc nức nở của cô gái.


Mạc Thiên Dương rất tích cực vận động, một lần không đủ anh đặt cô nằm lên ghế sau, cả người đè lên người cô, chiếc lưỡi hư hỏng liếm vành tai cô làm cô cả người run rẩy, lại cảm nhận được bên dưới đang co rút kịch liệt. Cô cảm nhận được cơ thể hai người sắp đến cao triều, mở miệng nói, "Làm ơn, đừng vào trong, ư ư."


Nhưng Mạc Thiên Dương lúc này như con thú điên cuồng ra vào, bên trong co rút càng kịch liệt, cả người như có một luồng điện xông lên đại não lập tức trống rỗng, không thể phủ nhận cảm giác này như đưa người ta lên tận chín tầng mây. Cảm giác được dịch ấm nóng tràn ngập, cơ thể Lạc Thuần Hy hơi giật vô lực thiếp đi.


Chỉ là, khi cô vừa thiếp đi, người đàn ông mới điên cuồng ánh mắt đầy yêu thương cùng bất đắc dĩ nhìn chằm chằm cô, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên vuốt sợi tóc thấm ướt mồ hôi mà dính trên khuôn mặt trắng ngần, ngắm nhìn một hồi đặt lên mắt cô một nụ hôn rất nhẹ. Ngồi dậy chỉnh quần áo cho cô, tự mình chỉnh lại quần áo rồi lái xe cẩn thận về biệt thự riêng của mình.


Người hầu trong biệt thự không nhiều nhưng thấy anh ôm một cô gái về cũng bàn tán một phen. Bế cô vào phòng ngủ của mình, anh đi ra dặn dò người hầu giúp cô thay quần áo. Chính anh ra ban công, cầm điếu thuốc bật lửa, hít một hơi thở ra làn khói trắng qua lớp sương mờ vẻ mặt càng có chút phiền muộn.


Rất nhanh, trời đã tối.


Lạc Thuần Hy tỉnh dậy trong cơn đau nhức, nó như đang nhắc nhở cô chuyện xấu hổ mà bản thân đã làm, trong căn phòng tối om, cô mở mắt nhìn lên trần nhà, hai tay trong chăn nắm chặt, tầm mắt dần mờ đi, nước mắt không nhịn được mà chửi xuống.


Cô hận, Mạc Thiên Dương người đàn ông đã tàn nhẫn chà đạp tự tôn của cô. Sống lâu như vậy, cô ghét nhất bị người ta cưỡng ép. Nếu không phải là Lạc Thuần Hy, anh đã sớm chết. Chuyện này, cô không bỏ qua dễ dàng như vậy, đợi đấy, hiện tại không thể làm gì được anh không có nghĩa là tương lai không thể.


Mắt cô hiện lên tơ máu đỏ ngầu, không biết là do nước mắt hay là do hận thù.


Cô cứ nằm yên không động nhìn lên trần nhà như vậy, không lâu sau vang lên một tiếng 'cạch' điện phòng bỗng chốc sáng lên, tiếng bước chân đều đặn trầm ổn vang lên bên tai nhưng cô cả đầu cũng không quay lại nhìn. Giọng lạnh lùng của Mạc Thiên Dương truyền đến, "Tỉnh?'


"Anh không có mắt nhìn sao?" Cô lạnh mặt đáp.


"Đau không?" Anh đi đến bên mép giường nhìn cô.


Nghe được câu này, Lạc Thuần Hy cười ha ha nhưng trong mắt chỉ toàn ý giễu cợt, "Anh có tư cách hỏi câu này sao?"


Mạc Thiên Dương nhếch môi, "Vậy em trai tôi làm em xong thì có tư cách hỏi như vậy sao?'


Lúc này Lạc Thừa Hy phẫn nộ, hai mắt đỏ bừng quay ra nhìn anh, hét lớn, "Anh im  miệng cho tôi."


"Sao? Tức giận? Lạc Thuần Hy tôi nói cho em biết, ở đây em không có quyền tức giận đây là nhà tôi."


"Xin hỏi, Mạc tiên sinh, tôi có đề nghị đưa tôi đến nhà anh sao? À không, đây không phải là đưa, nói đúng ra là bắt cóc. Anh làm như vậy, ba mẹ tôi biết không?"


Gương mặt Mạc Thiên Dương lại dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra, "Yên tâm, tôi đã gọi điện cho ba em, ông ấy có vẻ rất đồng ý chuyện này."


Lạc Thuần Hy nắm chặt bàn tay, càng nghĩ cô càng cảm thấy đau lòng. Ba, sao ba có thể làm vậy với Thuần Nhi.


"Được rồi, ngồi dậy đi, tôi bảo người mang đồ ăn lên cho em." Mạc Thiên Dương đứng dậy muốn rời đi.


"Đồ ăn của anh, tôi phi. Cút đi!" Lạc Thuần Hy tức giận ôm tai mà hét.


Mạc Thiên Dương mới đi đến cửa bước chân liền dừng lại, "Em nói cái gì?"


Cô trợn mắt gằn từng chữ, "Tôi, nói, anh, cút, đi!"


Mạc Thiên Dương đi về phía cô, không khí trong phòng tràn ngập mùi thuốc súng, cô không tự chủ được hai tay nhỏ chống lên giường lui về phía sau. Rất nhanh, Mạc Thiên Dương túm lấy chân nhỏ của cô một tay kia nắm lấy cằm cô bóp mạnh, đôi mắt đen sâu như vực thẳm lạnh lẽo chứa tà ác nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của cô, "Có phải tôi đối với em quá dễ dãi hay không? Trừng phạt như vậy vẫn chưa đủ, nếu không phải cơ thể em không chịu đươc, tôi nhất định sẽ đè em ra ngay bây giờ. Còn tái phạm, tôi cho em nếm thử mùi vị bị cưỡng hiếp là như thế nào. Chú ý lời nói của mình một chút!"


----- Lời nói ngoài lề -------


Dạo này A Đình rất bận a, nên các bạn thông cảm.


Các bạn nhớ flow A Đình để nhận được thông báo nha. Hôm nào đăng chương A Đình cũng thông báo hết.


Chúc các bạn thi may mắn, đạt kết quả cao


Mãi yêuuuuu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK