Thích Trác Ngọc không cho y cơ hội ngủ lại.
Hắn vươn tay véo má thịt trên mặt Phượng Tuyên, "Tỉnh rồi thì dậy cho ta."
Không dậy nổi.
Vừa mới thấy bí mật đáng sợ như vậy ở trong mộng cạnh, dậy sẽ đi đời nhà ma nên y dùng đại pháp giả chết.
Phượng Tuyên nhắm chặt hai mắt lại, dáng vẻ như còn bị nhốt trong mộng.
"Giả chết nữa ta giết ngươi bây giờ." Thích Trác Ngọc bỗng nhiên nhỏ giọng nói bên tai y.
Phượng Tuyên lập tức mở mắt ra ngồi dậy, trông như vừa mới ngủ dậy: "Sư huynh, ta tỉnh rồi.
Hóa ra chúng ta đã ra ngoài rồi ư? ”
Thích Trác Ngọc dùng một loại biểu tình rất kỳ quái nhìn y.
Phượng Tuyên không để ý đến biểu tình của hắn.
Tựa như nỗi bi hoan của con người và thần không giống nhau, bệnh thần kinh thì làm sao mà hiểu cho nổi.
Phượng Tuyên phát hiện, lúc y mới bước vào mộng cảnh, bầu trời bên ngoài vẫn còn tối, bây giờ đã sáng rồi.
Mà y cũng không ngã quỵ ở trong hành lang cung điện như những người khác, lúc này đang ngồi trên một chiếc giường Tử Đàn La Hán vô cùng xa hoa.
Y mê man nhìn xung quanh, nơi này hình như cũng không phải Đoan vương phủ.
Thích Trác Ngọc ngồi ở đầu giường, cười như không cười nhìn y: "Ngươi rất tò mò đây là đâu đúng không?"
Thành thật mà nói, không tò mò.
Dù sao cái giường này y nằm rất thoải mái, còn lại ngủ ở đâu y cũng chả quan tâm.
Thích Trác Ngọc không biết nhớ tới cái gì, có lẽ là sợ Phượng Tuyên nói "Cho ta 50, ta cho huynh nói" nên không cho y cơ hội nói chuyện đã cướp lời tiếp tục nói: "Nơi này là cung điện của Dung quý phi.
”
Dung quý phi?
Phượng Tuyên suy nghĩ vài giây, hậu cung của Lý hoàng đế cũng chỉ có một Dung quý phi, đó chính là mẹ đẻ của Lục hoàng tử.
Thì ra nơi này là cung điện của Lục hoàng tử, vậy Lục hoàng tử đi đâu rồi?
Phượng Tuyên theo bản năng nhìn xuống đất, phát hiện Lục hoàng tử nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.
Chỉ có một chiếc áo ngủ trên người, trông giống như bị người ta đào ra khỏi chăn và ném xuống đất.
Trong đầu không hiểu sao lại hiện ra hình ảnh đại ma đầu đạp người khác từ trên giường xuống rồi nhét mình vào trong giường.
Được lắm.
Cuộc sống của mình trong hoàng cung càng ngày càng có nhiều tiền án.
Phượng Tuyên nói xong mấy câu này, cảm giác mình có hơi buồn ngủ.
Thừa dịp buồn ngủ còn chưa qua, y lại chuẩn bị quay đầu ngủ lại.
Kết quả vừa nằm xuống đã bị Thích Trác Ngọc kéo lên, hắn nhíu mày: "Ngươi không thoải mái sao? ”
Không có mà.
Y thoải mái lắm, Thoải mái tới mức có thể ngủ thêm một ngày luôn đó.
Phượng Tuyên lơ ngơ một hồi mới nhận ra ý của Thích Trác Ngọc
Tu chân giới có một đống di chứng lung ta lung tung, trên người Thích Trác Ngọc còn có di chứng tình độc do thượng cổ cấm thuật lưu lại.
Y trả lời một cách trung thực: "Sư huynh, ta không có cảm thấy khó chịu.
Ta chỉ muốn ngủ.
”
Thích Trác Ngọc nghe xong, cười lạnh một tiếng: "Ngươi cả ngày chỉ biết ngủ mới có thể phế vật tới vậy.
Nếu một ngày nào đó ta không có ở đây, ngươi chết cũng không biết mình chết như nào."
Hả?
Nói đi nói lại, tại sao đại ma đầu bỗng nhiên bắt đầu tiến hành công kích thân thể y vậy chứ? Hơn nữa khẩu khí nói chuyện này y chang cha đế quân của y.
Ngay cả khi y đi đường chân trái vô tình vấp vào chân phải ngã sõng xoài.
Thích Trác Ngọc cũng có thể đổ vạ tại y ngủ nhiều như kiểu cha y tức giận lên tiếng vậy.
Buồn ngủ cũng đâu phải lỗi của y, y không có việc gì làm cũng chỉ có thể ngủ thôi.
Sư huynh thối tha, chẳng phải lúc trước còn nói sẽ bảo vệ y ư? Nói không giữ lời, rác rưởi!
Hơn nữa, y còn có thể chết như thế nào.
Không phải là bị ngươi một kiếm đâm chết hay sao?
Nghĩ tới đây, Phượng Tuyên có chút trầm mặc.
Thích Trâc Ngọc nói xong câu kia không biết như thế nào lại bực bội.
Hắn đứng lên đi tới đi lui trong cung điện, sau đó đi đến bên cạnh Lục hoàng tử trên mặt đất, trực tiếp đá gã tỉnh lại: "Tỉnh rồi thì đừng giả chết.
”
Lục hoàng tử bị đại ma nóng máu đạp cho hộc máu.
Ôm hận nhìn Phượng Tuyên: Con mẹ nó, Tất cả mọi người đều giả chết, vì sao đãi ngộ của chúng ta hoàn toàn không giống nhau vậy chứ!
Thích Trác Ngọc lười để ý đến hoạt động tâm lý của gã, tìm một cái giường trong phòng ngồi xuống, ra lệnh nói: "Đi.
Bảo mọi người chuẩn bị bữa tối.
”
Đại ma đầu không nói còn tốt, vừa nói ra là Phượng Tuyên lại cảm thấy đói.
Dù sao y mới có kim đan kỳ, nằm một ngày một đêm không ăn gì, người suy yếu hơn hẳn.
Một lúc sau, các loại cao lương mỹ vị cung đình đã được dọn lên bàn như nước chảy mây trôi.
Sau khi Phượng Tuyên đến Trường An tuy rằng đã ăn qua vài món nhân gian ở Đoan vương phủ, nhưng vẫn chưa từng nếm qua món ăn cung đình trong hoàng cung.
Ánh mắt nhanh chóng bị đồ ăn trên bàn hấp dẫn, chọn đông chọn tây, rất kén ăn chỉ ăn đồ mình muốn ăn.
Trong lúc đó, Thích Trác Ngọc vẫn ngồi trên giường mỹ nhân không nói gì, nhàm chán nghịch mái tóc xõa xuống eo của mình, giống như đang chờ y ăn cơm xong.
Thích Trác Ngọc dường như không biết y nhìn trộm mộng cảnh hắn, nếu không dựa theo tính cách của hắn, đã sớm nổ y bùm bùm rồi.
Phượng Tuyên hiện tại nhìn thấy hắn, sẽ nhớ tới Tiểu Thích Trác Ngọc mình nhìn thấy trong giấc mộng yểm thú nuốt chửng.
Nếu giấc mơ kia là thật, thân thế của đại ma đầu kia thật đúng là rất đáng thương.
Tư Mệnh Tinh Quân đã nói với y, thượng thần lịch kiếp, nhất phải bảo trì đạo tâm vững chắc.
Lịch kiếp cũng giống như đọc một cuốn tiểu thuyết.
Bi hoan ly hợp, hỉ nộ ái ố đối với y mà nói chẳng qua chỉ là mấy trang sổ mệnh mỏng manh mà thôi.
Tuy rằng thời điểm lịch kiếp mình sẽ tự mình hành tẩu nhưng cuối cùng cũng chỉ là một kẻ đứng xem.
Thế nhưng thân thế Thích Trác Ngọc là thật, những chuyện gặp phải là thật, từ sổ mệnh mỏng manh biến thành người sống.
Tận mắt chứng kiến cha giết mẹ, chẳng trách bây giờ hắn biến thành một kẻ bệnh thần kinh.
Nếu không phát sinh những chuyện này, đại ma đầu có lẽ sẽ trở thành một người tốt chăng?
"Ăn xong rồi?" Thích Trác Ngọc bỗng nhiên mở miệng, cắt đứt suy nghĩ lung tung của y.
Phượng Tuyên vội vàng gật đầu: "Ăn xong rồi, sư huynh.
Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì? ”
Thích Trác Ngọc vê tóc mình, lộ ra một nụ cười bệnh ho.ạn: "Đi giết người.
”
Phượng Tuyên: "? ”
Y muốn thu hồi lời cảm thấy Thích Trác Ngọc có thể là người tốt.
Thích Trác Ngọc nói xong, liền túm lấy cánh tay Phượng Tuyên đi ra ngoài.
Hắn sải bước dài, đi một bước Phượng Tuyên phải chạy hai ba bước mới theo kịp.
Lời Đại ma đầu nói ra rất kinh người, nhưng lại hành vi lại cực kỳ phù hợp với tính cách của hắn làm cho Phượng Tuyên không hiểu ra sao, y thở hổn hển hỏi: "Sư huynh, huynh muốn đi giết ai? ”
Thích Trác Ngọc nhìn y một cái, bước chân chậm lại, thế nhưng thật sự giải thích cho y: "Đi giết những người muốn giết ta.
”
Phượng Tuyên còn chưa nghe rõ, Lục hoàng tử trong góc đã sợ tới mức thét chói tai: "Đường ca (Anh họ)! Ta chỉ là một tên miệng tiện, ta thực sự không bao giờ muốn giết ngươi ah ah ah ah! ”
Có lẽ Thích Trác Ngọc ngại gã ầm ĩ, vung tay lên liền làm lục hoàng tử ngất xỉu.
Phượng Tuyên mới có cơ hội mở miệng nói: "Ai muốn giết huynh thế sư huynh."
Đại ma đầu này không phải là chứng hoang tưởng bị hại chứ? Đặc biệt tìm cho mình một lý do để giết người hả?
Hơn nữa lấy trạng thái tinh thần không ổn định của hắn mà nói, là chuyện rất có thể đó!
Chờ đã, chờ đã.
Chẳng lẽ vừa rồi hắn cho mình ăn để khi no còn có sức giết người sao?
Không được không được, y nhìn thấy hiện trường giết người sẽ nôn ra mất.
Thích Trác Ngọc: "Ngươi cho rằng loại yêu thú thượng cổ trăm năm không hiện thế như yểm thú sẽ đột nhiên tập kích kì thi của Phiếu Miểu tiên phủ sao? Đương nhiên là có người không muốn để ta sống, mới nghĩ hết cách lấy được con yêu thú này.
”
"Đáng tiếc." Đại ma đầu còn không quên giả bộ so sánh: "Chỉ là loại trình độ này, căn bản là giết không được ta."
Nói xong, hắn nhìn Phượng Tuyên.
Phượng Tuyên cảm thấy đại ma đầu có thể là muốn mình tiếp lời khen ngợi trình độ nghiệp vụ tu chân siêu cường của hắn, Nhưng Phượng Tuyên vẫn có hơi không hiểu rõ, mê man lại hỏi một lần nữa: "Sư huynh.
Vậy ai muốn giết huynh? ”
Y có thể cảm giác được, lời này của mình vừa hỏi ra.
Không khí im lặng vài giây đồng hồ.
Thích Trác Ngọc lộ ra một loại biểu tình "Vừa rồi không phải đã nói cho ngươi biết rồi sao?"
Phượng Tuyên cạn lời.
Tật xấu thích đánh đố thối nát của đại ma đầu này có thể sửa lại hay không, câu nào hắn nói cho mình hung thủ giết người là ai chứ?!
Vẻ mặt của Thích Trác Ngọc lại thay đổi thành nhìn y như một thằng ngốc, Phượng Tuyên thấy vậy cảm thấy nắm đấm của mình nắm chặt.
Nhịn, nếu không phải đánh không lại thì y thật muốn cho một quyền vào quả mặt đẹp trai của đại ma đầu.
Một lát sau, hắn mở miệng nói: "Đương nhiên là đám hoàng huynh tốt của ta.
”
Phượng Tuyên nghe đến đó, đại khái cũng hơi hiểu hiểu.
Trong vài câu miêu tả ngắn gọn của Thích Trác Ngọc đã phác họa ra một kịch bản cung đấu hoàng thất vô cùng phức tạp.
Nguồn gốc cuối cùng của tất cả những điều này là bởi vì Hoàng đế Lý Thái Tông quá biết đẻ.
Đương kim thánh thượng Lý hoàng đế, không chỉ háo sắc đẻ nhiều, hơn nữa còn có sức khỏe tốt, ăn ngon mặc đẹp, hiện tại đã sống đến bảy mươi chín tuổi nhưng sinh khí vẫn dồi dào, đêm đêm vẫn sủng ái phi tần, phi nước đại săn bắn, kéo cung xạ điêu.
Kết quả là mười bốn tuổi bắt đầu có con, còn đại hoàng tử thì đã ngoài sáu mươi.
Có khoảng bốn mươi hoàng tử từ những người ở độ tuổi sáu mươi đến trẻ sơ sinh.
Các hoàng tử càng lúc càng lớn tuổi, nhưng hoàng đế vẫn còn trẻ cầm quyền không chịu thoái vị.
Thái tử đã hơn sáu mươi tuổi, mắt thấy chẳng sống được mấy năm nữa, cũng không thể làm thái tử cả đời như vậy.
Có thể đã trước đó đã cố gắng giết hoàng đế, nhưng sau khi cuộc đảo chính thất bại thì bị xử tử tại chỗ.
Lý hoàng đế nhiều con trai, chết một hai đứa lão cũng chẳng đau lòng.
Cho nên sau đó các hoàng tử liền quyết định nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Sở dĩ Lý hoàng đế mãi mãi trẻ trung, trường sinh bất lão chính là bởi vì có Thích Trác Ngọc là một thiên chi kiêu tử ngàn năm khó gặp của tu chân giới.
Chỉ cần diệt trừ Thích Trác Ngọc, chặt đứt nguồn gốc tiên đan linh dược của Lý hoàng đế, lão tự nhiên sẽ mất hết, hai tay buông xuôi, sau đó do nhi tử kế thừa đại thống.
Từ khi đế quốc nhân tộc và Tu Chân giới liên thủ thiết lập một cái kết giới lớn phân chia ở Phiếu Miểu tiên phủ và biển Hỗn Độn, nhân tộc và Ma tộc từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông.
Ma tộc vĩnh viễn bị vây khốn ở biển hỗn độn, đại lục tài nguyên cằn cỗi, mà nhân tộc thì hưởng dụng linh mạch và linh khí tốt nhất trên thế gian, tu sĩ nhân tộc tu luyện một ngày ngàn dặm, rất nhanh có thể chống lại ma tộc.
Sau khi kết giới thành lập, đế quốc nhân tộc trở nên hùng mạnh hơn bao giờ hết, hoàng tộc thu hết kỳ trân dị bảo trong thiên hạ, trong đó có được yêu thú thượng cổ cũng là bình thường.
Phượng Tuyên nghe xong, có chút thán phục.
Mấy chục đường huynh của Đại Ma Đầu rốt cuộc có bao nhiêu người mất não chạy tới đắc tội hắn thế? Là chê mình sống quá lâu sao?
Chỉ trong thời gian mấy câu nói, Thích Trác Ngọc cũng đã đi tới cung điện nơi có người hắn muốn giết.
Phượng Tuyên nương theo ánh trăng ngẩng đầu nhìn tên cung điện, hình như gọi là Thần Tiên điện gì đó.
Lần này hay rồi, chờ đại ma đầu đi vào loạn sát một trận, đưa bọn họ thẳng lên Tây Thiên, một giây thành thần tiên.
Cách một cánh cửa lớn, Phượng Tuyên đã nghe thấy tà âm của cả nam lẫn nữ.
Hai thị vệ đứng ở cửa, nhìn thấy Thích Trác Ngọc và Phượng Tuyên đột nhiên xuất hiện, sửng sốt một hồi.
Một giây sau tiến lên hỏi thăm, Thích Trác Ngọc vung tay một cái khiến 2 người họ bất tỉnh.
Thật ra có đôi khi Phượng Tuyên cảm thấy Thích Trác Ngọc giết người rất có nguyên tắc.
Bình thường chỉ nhằm vào người mình muốn giết.
Loại người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, hình như hắn thích làm cho bọn họ ngất xỉu hơn.
Là bởi vì bây giờ còn chưa điên triệt để hay sao? Phượng Tuyên nhớ rõ ở cuối sổ mệnh, Thích Trác Ngọc quả thực có thù hay không thì cũng giết cả.
Phượng Tuyên đứng ở phía sau Thích Trác Ngọc, đại ma đầu cao quá, y mới đến dưới bả vai hắn.
Cả người Thích Trác Ngọc chắn ở phía trước, ngăn trở cảnh tượng phía sau cửa, vai rộng lưng mỏng, sắc bén lại hoàn mỹ.
Phượng Tuyên muốn xem nội dung bên trong cửa, chỉ có thể kéo cánh tay hắn, thò ra một cái đầu từ sau lưng đại ma đầu.
Phượng Tuyên chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy cay mắt.
Trong sân Thần Tiên điện có một ngôi đình trên mặt nước, giờ phút này hình như đang tổ chức yến hội gì đó.
Ở giữa yến hội là một cái đài nước chảy, mỗi bên có năm sáu bàn thức ăn, một con kênh cực kỳ tao nhã rộng bằng hai lòng bàn tay nối liền các bàn thức ăn, trong kênh nước tràn đầy nước lảo đảo phiêu diêu một ít điểm tâm tinh xảo cùng với rượu ngon.
Làm cho Phượng Tuyên cảm thấy cay mắt chính là bên người mỗi hoàng tử đều dựa vào bốn năm người, quần áo mỏng manh gần như không có.
Có vài hoàng tử uống đến lúc hứng khởi, đã trực tiếp làm luôn trong sân, sóng nước hoa trắng liên tiếp nổi lên.
Không ngờ tới những người này thân là hậu duệ quý tộc, đóng cửa lại làm chuyện chẳng khác chi dã thú.
Càng quá đáng chính là, ngoại trừ những mỹ diễm linh bên người, ở chính giữa đình trên mặt nước còn có một đấu trường nhỏ.
Nhốt một con mãnh hổ đói bụng ba ngày ba đêm, và một thiếu nữ cả người đầy máu, nhìn không rõ dung mạo.
Một thái giám trong đó giơ roi lên cao, hung hăng cách lồng sắt đánh thiếu nữ.
Roi sắt rất nhanh quất thân thể thiếu nữ máu tươi đầm đìa, mùi máu tươi làm cho các hoàng tử đỏ cả mắt, phấn chấn mặt đỏ tai hồng.
" Đánh mạnh cho ta."
"Không hổ là tiểu tạp chủng nhân ma hỗn huyết, mệnh cứng quá nhỉ, thế mà còn chưa chết."
"Mẹ nó cũng là tiện nhân, lại cam nguyện hầu hạ Ma tộc."
À, cái này.
Ba câu dẫm toàn bộ lôi của Đại Ma Vương, là cái khỉ gì đây.
Một giây sau, Phượng Tuyên sẽ biết.
Hoàng tử mắng lợi hại nhất chưa kịp nói tiếp, đầu óc đã bị một đạo linh lực cường hãn bóp nát.
Trong nháy mắt huyết tương đỏ trắng văng tung tóe, giống như một tảng đá ném vào trong nước sôi, tất cả mọi người trong yến hội thét chói tai.
Thích Trác Ngọc sải bước vào yến hội, vẻ mặt âm trầm một cước đá nửa thân thể hoàng tử vào trong lồng sắt, thoáng chốc đã bị mãnh hổ xé xác ăn.
Thiếu nữ kia cũng bởi vậy mà chạy thoát được, trong nháy mắt chạy mất bóng.
Những người còn lại sau khi nhìn rõ người tới là ai thì sắc mặt đại biến: "Thích Trác Ngọc! Ngươi! Nơi đây là hoàng cung, ngươi dám giết người ở hoàng cung!"
Phượng Tuyên bàng quan: Đại ma đầu muốn giết ngươi thì giết thôi, đâu ra khả năng chọn địa điểm chứ.
Vì thế vị hoàng tử này cũng bay luôn cái đầu.
Một trong số những hoàng tử sợ tới mức thất thanh: "Ngươi...!Ngươi giết chúng ta, không sợ chúng ta đi bẩm báo phụ hoàng sao! ”
Thích Trác Ngọc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười rất là phản diện: "Cảm ơn ngươi nhắc nhở.
Ta sẽ nhớ phải giết các ngươi không còn một mảnh."
Phượng Tuyên đối với hoàng tử kia cũng muốn nói lại thôi: Ngươi nói đạo lý với bệnh thần kinh làm gì chứ?.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí |||||
Có thể là ánh mắt hóng chuyện của Phượng Tuyên quá rõ ràng, các hoàng tử chú ý tới bên cạnh Thích Trác Ngọc còn có một phàm nhân đang đứng.
Nghe nói Thích Trác Ngọc cưới một đạo lữ phàm nhân ở tu chân giới, sau khi trở lại Trường An ngày ngày dẫn theo bên người một tấc cũng không rời, cưng chiều vô cùng.
Chẳng lẽ chính là y?!
Một hoàng tử lập tức hứa hẹn với y: "Ngươi chính là phàm nhân Tiểu Thất kia? Chỉ cần hôm nay ngươi chịu cầu Thích Trác Ngọc thả cho chúng ta một con đường sống, ngày sau vô luận là vạn lượng hoàng kim hay là bổng lộc quan lớn, ngươi muốn cái gì cũng được! ”
Thích Trác Ngọc thu liễm ý cười khóe miệng, cũng nhìn y: " Chẳng phải ngươi sợ người chết hay sao? Ngươi sẽ xin tha cho họ chứ?"
Đây là những gì hắn muốn hay gì?
Nhìn gương mặt như người chết của ngươi kìa, nếu mình thật sự cầu tình, một giây sau sẽ bị nổ bùm cùng nhau cho coi.
Hơn nữa y cảm thấy những hoàng tử hoàng tôn này chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Phượng Tuyên hơi không hiểu vì sao đại ma đầu luôn thích nói ngược.
Mà y chỉ là một vị thần lịch kiếp vô cùng bình thường, không muốn dính vào nhân quả thế gian.
Vì thế trong ánh mắt hoàng tử mừng như điên nhìn y, Phượng Tuyên mở miệng: "Có hơi sợ.
”
Y bắt lấy vạt áo rộng lớn của Thích Trác Ngọc, sau đó che kín đầu mình phát ra những lời buồn bực: "Sư huynh.
Như này ta tốt hơn rồi, huynh tiếp tục đi."
Đợi một lát, Thích Trác Ngọc hình như còn chưa tiếp tục động thủ, chỉ là cổ quái nhìn y vài giây.
Tựa hồ cảm thấy tạo hình này của y vừa khó hiểu vừa buồn cười.
Phượng Tuyên đang nghi hoặc, bỗng nhiên cảm giác toàn bộ thân thể mình nổi lên.
Y mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trên lưng yểm thú.
Ồ? Thế mà yêu thú còn có thể biến thành hình dạng của mèo lớn sao?
Một giây sau, y nghe thấy giọng nói thản nhiên của Thích Trác Ngọc nói với yểm thú: "Đưa y đi."
Phượng Tuyên đầu toát ra một dấu chấm hỏi: Có chuyện gì vậy?
Thích Trác Ngọc nhìn lướt qua y một cái, chậm rãi lên tiếng: "Ở lại chỗ này, chướng tay chướng chân.".
Danh Sách Chương: