• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trước khi lên long xa, Lục hoàng tử còn cắn vào góc áo Phượng Tuyên, Gâu Gâu huhu, tỏ vẻ không muốn chia tay y.
Phượng Tuyên cũng thấy hơi cảm động, tuy rằng bình thường Lục hoàng tử nói chuyện rất bố láo, nhưng ở chung lâu đã lâu, y đã coi Lục hoàng tử như bạn của mình.
Xét cho cùng, chó là bạn đồng hành trung thành nhất của con người.
Phượng Tuyên khom lưng sờ sờ đầu chó của Lục hoàng tử.
Thế gian có một câu nói lưu truyền rộng rãi, gọi là "Tiên nhân phủ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh"
(Thần tiên xoa đầu ta, kết tóc ban trường thọ)
Câu này cũng không phải hoàn toàn không có lý, Phượng Tuyên chính là tiên thai thượng thần, lại là Thái tử điện hạ của Cửu Trọng Thiên.
Tuy rằng hạ phàm lịch kiếp, nhưng nguyên thần bất diệt.
Ví dụ như sờ đầu phàm nhân, ban phúc cho cái gì đó thì không cần phải nói:
Phượng Tuyên rất chân thành ban phúc: "Lục Hoàng Cẩu, sau này ngươi phải làm người thật tốt, cũng phải làm chó thật tốt mới có thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, biết chưa? ”
Lục hoàng tử:? Có khả năng tên ta không phải Lục Hoàng Cẩu không?
Nhìn thoáng qua Thích Trác Ngọc không chút đếm xỉa nhìn chằm chằm gã.
Lục Hoàng Cẩu: Lý Triều Phong ta hôm nay đổi tên thành Lục Hoàng Cẩu!!
Sờ đầu xong, Phượng Tuyên bước lên long xa.
Ma long dường như cảm ứng được gì đó, ba đầu rồng ngẩng đầu gào thét, bốn cánh vỗ vỗ, chẳng mấy chốc đã thổi lên cơn lốc giống như vừa rồi, kéo theo long xa bay lên không trung.
Phượng Tuyên chưa bao giờ ngồi một chiếc long xa phong cách như vậy, y nằm úp sấp ở cửa sổ chạm trổ hoa văn hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Khi long xa càng ngày càng cao, Đại Minh cung ở trong tầm mắt của y cũng càng ngày càng nhỏ, thành Trường An rộng lớn đập vào mắt.
Thậm chí còn có thể nhìn thấy Lục hoàng tử đuổi theo long xa chạy như điên trong hành lang cung điện.
Lục hoàng tử nhổ giò, bốn chân điên cuồng đuổi theo, mắt chó bật khóc: "Gâu gâu gâu!! Gâu gâu gâu!! Gâu gâu gâu!! Gâu gâu gâu!! ”
Dịch: Ta Đệt! Ta Đệt! Anh họ! Chị dâu!! Mẹ nó các ngươi quay lại biến ta trở về thành người rồi hẵng đi aaaaaa!!!!
Phượng Tuyên nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi thổn thức: "Không ngờ bình thường Lục hoàng tử mất nết như vậy nhưng vẫn là một người trọng tình trọng nghĩa."
Sau đó chợt nghe Thích Trác Ngọc phát điên cười to.
Hắn ngồi trên tháp thượng long xa, che mặt cười đến bả vai đều phát run.
......!Mình vừa rồi nói cái gì chọc hắn buồn cười sao?
Đại ma đầu lại đang phát điên kỳ quái gì vậy?
Nhưng nghĩ đến kỹ năng đọc tâm của hắn, chắc cũng đọc được cả tiếng chó.
Cũng có thể là bởi vì cuối cùng cũng rời khỏi hoàng cung lên vui đi, xem như nhóc con đầu gấu vui vẻ.
Thích Trác Ngọc cười đủ rồi, lên tiếng: "Ngươi không nỡ xa nơi này? ”
Khoảng thời gian này thấy y chơi với Lý Triều Phong và một đám cung nhân trong Trường Nhạc cung rất vui vẻ.
Không nỡ? Cũng không đến mức đó.
Y hạ phàm ở trong Phiếu Miểu tiên phủ và hoàng cung đã lâu, đương nhiên sẽ có chút tình cảm.

Chứ đâu có rút dây tơ tình giống như hắn.
Đại khái là do Phượng Tuyên trầm mặc thời gian quá dài.
Vẻ mặt Thích Trác Ngọc trầm xuống, nói trở mặt là trở mặt: "Ngươi không nỡ thì giờ ta đưa ngươi về."
Hả?
Phượng Tuyên không biết vì sao hắn lại nổi giận.
Hơn nữa nhìn nét mặt hắn lúc này.
Nếu mình nói không nỡ thì nào có đưa về đơn giản như vậy, hơn phân nửa sẽ bị hắn ném thẳng xuống được không?
Sư huynh cặn bã, cho rằng y không biết bộ mặt thật hung ác tàn nhẫn của hắn sao!
Rác rưởi! Có bản lĩnh thật sự đưa y trở về đi.
Cười chết, nhìn hắn không nhúc nhích.
Chỉ biết đe dọa người vừa nhỏ bé vừa đáng thương vô tội như mình.
"Có một chút không nỡ.

Nhưng ta vẫn muốn ở bên sư huynh.


Phượng Tuyên lập tức đưa ra đáp án tiêu chuẩn, tuy lười biếng nhưng vẫn ham sống.
Nhưng đây cũng là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng y.
Không suốt ngày ở chung với Thích Trác Ngọc, vậy sau này làm sao để cho hắn giết thê chứng đạo?
Y còn chờ một năm nát bấy xong trở về Cửu Trọng Thiên đánh một giấc đây.

Đương nhiên không thể rời khỏi Thích Trác Ngọc.
Thích Trác Ngọc vẫn nhìn chằm chằm y, giống như muốn đọc đây có phải là suy nghĩ thật sự trong lòng y hay không.
Sau khi nhìn một hồi thì quay đi, hài lòng nhắm mắt tu luyện.
-
Từ thành Trường An đến Quy Khư quốc, nếu như là đi xe ngựa sẽ mất hơn nửa tháng.
Nhưng bọn họ ngồi long xa, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ của đội ngũ Quy Khư quốc.
Đại khái chỉ qua một ngày, Phượng Tuyên đã nhìn thấy cảnh sắc phía dưới bắt đầu thay đổi.
Từ linh mạch linh sơn tươi tốt, dần dần biến thành sa mạc thảm thực vật thưa thớt.
Xa hơn nữa, chính là cổ quốc sa mạc ánh vàng rực rỡ trải dài ngàn dặm.
Nghe thế hệ trước nói, sa mạc Quy Khư ở Nam Hải, một trăm năm trước vẫn là một vùng biển rộng lớn.
Bây giờ chưa đầy một trăm năm, trẻ sơ sinh mới sinh chưa bao giờ được nhìn thấy một đại dương vô tận.
Phượng Tuyên thọt đầu vào từ ngoài cửa sổ, lặng lẽ nhìn Thích Trác Ngọc đang nhắm mắt tu luyện.
Y luôn cảm thấy, chuyến đi này của Đại Ma Đầu không đơn giản chỉ là bắt yêu đơn thuần.
Với sự hiểu biết của y đối với hắn, bắt yêu chỉ là một loại thủ đoạn quan hệ công chúng mà hắn vì bảo vệ thiết lập đại sư huynh của mình mà thôi.
Thích Trác Ngọc là loại người điển hình không thấy thỏ không thả đại bàng, hắn sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy tới làm một chuyện đối với hắn mà nói không có lợi ích gì.
Hơn nữa lúc này đây, ngay cả Tô Khanh Nhan cũng không tới.
Chuyện cần làm sau lưng sư tôn hắn, hơn phân nửa không phải là chuyện tốt gì.
Nhưng điều đó có liên quan gì đến chính y chứ?
Dù sao mặc kệ Thích Trác Ngọc muốn làm gì, cơ bản đều có liên quan đến hủy diệt thế giới.
Số mệnh do sổ mệnh ghi chép, không phải một mình Phượng Tuyên có thể thay đổi.
Bằng không sao có thể bảo mệnh do trời không do ta đây.jpg
Chỉ là, y có xem qua sổ mệnh của phàm nhân Tiểu Thất, chưa có xem qua sổ mệnh của Thích Trác Ngọc.
Ở trong sổ mệnh của phàm nhân Tiểu Thất, cuối đời y chỉ thấy Thích Trác Ngọc lấy mười vạn tu sĩ tế kiếm, thật sự trở thành đại ma đầu hủy thiên diệt địa.
Nhưng sau khi nhập ma thì sao?
Theo Phượng Tuyên biết, ở Tu Chân Giới nhập ma kết cuộc đều rất tồi tệ.

Huống chi Thích Trác Ngọc thiếu chút nữa thống nhất 12 đại năng ma tộc ở biển Hỗn Độn.
Đến bước này, đều đã có năng lực chống lại Tiên giới.
Lấy tính tình cuồng sự nghiệp của Thích Trác Ngọc mà nói, chẳng lẽ hắn không muốn tiếp tục thống nhất tiên giới sao?
Nhưng Phượng Tuyên đã hỏi Tư Mệnh.
Tư Mệnh nói, ít nhất trong vòng trăm năm nữa thần giới sẽ không xảy ra đại nạn.
Có thể nói cho dù đại ma đầu thật sự có cơ hội đánh Cửu Trọng Thiên thì cũng thất bại hay sao?
Kết cuộc đó sẽ càng thảm hơn, không phải tan thành mây khói, chính là vĩnh viễn không vào luân hồi.
Phượng Tuyên suy nghĩ lung tung trong chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ngột ngạt, nghẹn cho y khó chịu.
Chẳng lẽ do long xa kín gió? Y đã mở cửa sổ chạm khắc đến mức tối đa rồi kia mà.
Gió nóng thổi vào mặt, Thích Trác Ngọc mở mắt ra: "Làm sao vậy? ”
Phượng Tuyên thành thật trả lời: "Sư huynh.

Ta cảm thấy hơi ngột ngạt.


"Ngột ngạt?"
Bởi vì đến sa mạc, ban ngày dài hơn ban đêm, mặt trời cũng càng ngày càng gắt.
Trong ba huynh đệ Ma Long, đầu rồng có thể phun mưa đá bị Thích Trác Ngọc trưng dụng cưỡng chế tạo băng.
Trong long xa bày ra vỏn vẹn bốn giỏ đầy.
Cho nên điều đầu tiên Thích Trác Ngọc nghĩ đến là không đủ băng, Phượng Tuyên mới nóng đến phát bực.
Một giây sau, hắn vén rèm xe lên, châu ngọc đinh đang.
Lão tam Ma Long bị Thích Trác Ngọc đạp một cú, đầu nghiêng hẳn sang một bên.
Đại ma đầu phiền não nói: "Phế vật, lại phun ra mấy khối băng đi."
Nhìn thấy cảnh này mà Phượng Tuyên muốn che mặt.
Là như này sao? Với cái dáng vẻ ác bá ức hiếp dân lành này, đại ma đầu còn không biết xấu hổ nói ma long tự nguyện đến kéo xe!
Đối với diễn xuất, Thích Trác Ngọc khi thì online, khi thì lại không online.
Phượng Tuyên cảm thấy cạn lời.

Lão tam Ma Long bị đá một cú cũng không dám phản kháng, đáng thương bắt đầu há miệng phun mưa đá.
Kết quả giống như cái hòm gió kiểu cũ, ho đến trời lở đất nứt, nhưng chỉ phun ra một chút sương băng nho nhỏ: "Khẹc..."
Sa mạc quá nóng.
Lão tam Ma Long đã lâu không được uống nước, hẹo mất chức năng tạo băng!
Phượng Tuyên không nhìn nổi cảnh đại ma đầu ức hiếp nhân viên vô tội nữa.
Vội vàng túm lấy ống tay áo Thích Trác Ngọc, mở miệng nói: "Sư huynh, không thì chúng ta tìm một ốc đảo có nước nghỉ ngơi một ngày đi.


Thích Trác Ngọc nghiêng đầu nhìn y một lát.
Sau đó gật đầu đồng ý.
-
Ba huynh đệ Ma Long gia có thể là thật sự nóng điên rồi, dùng tốc độ nhanh nhất tìm được một ốc đảo trong sa mạc.
Vừa đáp xuống đất, Phượng Tuyên đã cảm thấy tí ti mát mẻ, lập tức cảm thấy vô cùng hài lòng với quyết định này của mình.
Ba huynh đệ Ma gia uống nước ở cách đó không xa.
Phượng Tuyên hoài nghi ba con rồng này có sở thích bị ngược đãi gì đó, rõ ràng bị đại ma đầu bắt nạt thảm tới như vậy, lúc uống nước còn dâng lên Thích Trác Ngọc trước.
Rất là chân chó.
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi.
Không chỉ là tu chân giới tôn sùng kẻ mạnh, ma giới cũng vậy.
Chỉ cần thực lực đủ mạnh, sẽ có vô số tùy tùng.
Đây cũng là nguyên nhân về sau Thích Trác Ngọc có thể thống nhất mười hai ma tộc rất nhanh.
Có lẽ chính là hắn đơn giản thô bạo đánh cho người ta phục thì thôi.
Uống nước xong, Lão tam Ma Long lại có thể chế tạo mưa đá.
Phượng Tuyên vui vẻ dùng khối băng đó chế tạo làm một cái giường băng, nằm lên vô cùng mát mẻ.

Lại dùng nước sạch trong ốc đảo tự mình chế tạo một chén anh đào ướp lạnh, chẳng mấy chốc đã bật chế độ heo lười.
Thích Trác Ngọc nhìn y, bỗng nhiên mở miệng: "Trông ngươi có vẻ vui quá nhỉ?"
Phượng Tuyên ăn một ngụm anh đào tâm tình quả thật rất tốt, cũng sẵn sàng qua loa đôi câu với đại ma đầu: "Đúng vậy."
Thích Trác Ngọc càng không hiểu y.
Phượng Tuyên nhìn thoáng qua biểu cảm của hắn liền biết đại ma đầu đang suy nghĩ gì.
Hơn phân nửa là cảm thấy nghỉ ngơi trên long xa cũng là nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưới mặt đất cũng là nghỉ ngơi.
Sự khác biệt giữa cả hai là gì?
Chỉ có thể nói, đại ma đầu loại cuồng sự nghiệp vương này hoàn toàn không biết hưởng thụ cuộc sống.
Người ta đã nói hai mươi bốn giờ liên tục tăng ca làm việc cả ngày, sẽ làm cho đầu óc trở nên ngu ngốc.jpg
Phượng Tuyên mở miệng: "Sư huynh, huynh không thấy phong cảnh ở đây rất đẹp sao? ”
Vừa rồi lúc xuống không nhìn kỹ.
Hiện tại chỉ cảm thấy bầu trời trong xanh, cỏ cây tươi tốt ướt át, nước suối trong veo.
Hơn nữa cách đó không xa chính là cát vàng, hai loại cảnh đẹp khác nhau va chạm, đủ để làm cho người ta vui mắt.
Thích Trác Ngọc nhìn theo ánh mắt Phượng Tuyên.
Cỏ là cỏ, nước là nước, cát là cát, không có gì mà đặc biệt đẹp cả.
Giọng điệu Thích Trác Ngọc khinh thường: " Ta không cảm thấy.”
Còn thuận tiện công kích y: "Chỉ là ngày thường ngươi quá lười biếng không chịu ra ngoài, mới chưa từng thấy qua mấy thứ này."
Nhưng lúc nhìn về phía Phượng Tuyên, suy nghĩ của hắn đã thay đổi.
Tiểu đạo sĩ nằm uể oải, hái vài lá cọ làm ô che nắng.
Ánh nắng xuyên qua khe hở chiếu vào mặt y, làm gò má y có chút ửng đỏ.
Thoải mái như một con mèo lười biếng ngủ trưa.
Còn đáng xem hơn những phong cảnh này.
Vốn không cảm thấy mệt mỏi, sau khi nhìn Phượng Tuyên vài lần, hắn bỗng nhiên bất tri bất giác trở nên mỏi mệt.
Giống như thật sự bị y lây nhiễm cảm xúc.
Vì thế Phượng Tuyên đang ngủ ngon một mình trên giường băng, một giây sau Thích Trác Ngọc liền hợp tình hợp lý chen tới.
Y:?

Vừa rồi còn công kích y lười chảy thây.
Bây giờ để cướp giường của y để làm gì?
Lúc trước khi còn ở Trúc gian tiểu trúc, Phượng Tuyên ngủ trưa dưới gốc cây ngô đồng, Thích Trác Ngọc có đôi khi cũng sẽ chen tới ngủ cùng.
Cho nên lúc Thích Trác Ngọc tới, y rất thuần thục nhường cho hắn một vị trí.
Không thì còn có thể làm gì? Cũng có đánh lại hắn đâu.
Chỉ có thể tha thứ cho đứa con bất hiếu này như cha tha thứ cho con trai mình thôi.
Sau khi Thích Trác Ngọc ngồi xuống còn thăng cấp giường băng lên.
Nguyên bản Phượng Tuyên làm ra một khối băng hình chữ nhật khô cằn, dưới linh lực của Thích Trác Ngọc lập tức biến hình, biến thành cái giường hồ xa hoa gấp mấy chục lần, thậm chí còn được chạm khắc rất tinh tế.
Phượng Tuyên thấy vậy khiếp sợ vài giây.
Không phải chớ.

Đại ma đầu đang gian lận dựa theo luật cơ bản đúng không? Một linh căn lôi biến dị như hắn làm sao có thể khống chế băng được?!
Theo như y biết, trừ khi bước nửa bước vào tiên cảnh.
Nếu không không có khả năng tùy tâm sở dục khống chế tất cả pháp thuật.
Thấy ánh mắt của y, Thích Trác Ngọc thản nhiên nói: "Ngươi cho rằng ta giống như những phế vật tu chân giới kia sao.


Phượng Tuyên: Ồ.

Quên mất, người này còn có một nửa huyết mạch Ma tộc.
Không biết nên nói cái gì, chỉ có thể kính đại nhân một chén anh đào ướp lạnh.
Thích Trác Ngọc thấy y đã ăn hết một nửa đá bào, cũng không nói gì, trực tiếp dùng thìa y ăn múc một muỗng.
Lúc ngậm vào miệng, Phượng Tuyên mới từ từ phản ứng lại.
Sao hắn sử dụng muỗng mà y đã ăn?
Chẳng phải trong sổ mệnh có nói Thích Trác Ngọc có sở thích sạch sẽ, chưa bao giờ ăn đồ người ta đã ăn qua sao?
Lúc ấy Phượng Tuyên thấy được còn chửi bới một câu, loại người này gặp nạn ở vùng hoang dã đáng chết đói.
Kết quả cẩn thận nghĩ lại, một đường đi tới đây, ở trước mặt y, hắn hình như thật sự không biểu hiện ra dáng vẻ sạch sẽ gì.
Tất cả mọi thứ hắn không thể ăn hết đều đi vào dạ dày của đối phương, nghiễm nhiên dùng đại ma đầu như thùng rác.
Lúc trước không cảm thấy gì.
Nhưng bây giờ hai người nằm cùng một giường, khoảng cách quá gần, y thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thảo mộc cực kỳ ấm áp trên người Thích Trác Ngọc.
Đúng là hai thái cực đối với tính cách của hắn.
Phượng Tuyên nhìn chằm chằm cái muỗng mấy giây, bỗng nhiên cảm thấy mặt hơi nóng.
......!Ảo giác,nhất định là do mặt trời.
-
Thích Trác Ngọc nói nghỉ ngơi, thật đúng là nghỉ ngơi vài ngày ở ốc đảo này.
Hơn nữa rõ ràng lúc đầu đầu hắn còn rất ghét bỏ cái giường băng của Phượng Tuyên, mấy ngày nay ngày nào cũng tới đây cọ giường ngủ.
Khiến Phượng Tuyên làm anh đào ướp lạnh đều phải làm cho hai người.
Có một lần nghỉ trưa xong Thích Trác Ngọc hưởng thụ một phần anh đào ướp lạnh do y ép ra.
Vừa ăn vừa miệng vừa thiếu nợ kén chọn: "Tu vi của ngươi thấp quá, mỗi lần đều chỉ có thể làm có chút băng như vậy.


Ồ.
Ngươi tu vi cao, tại sao không tự mình làm đi, đồ rác rưởi!
"Nhưng tại sao ngươi không dùng mưa đá từ Ma long? "Thích Trác Ngọc đặt chén xuống, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
"Sư huynh." Phượng Tuyên ôm chén bình tĩnh nói: " Huynh không cảm thấy những cơn mưa đá nó phun ra rất giống như nước miếng đông cứng đấy sao? ”
Thích Trác Ngọc vừa mới dùng mưa đá rửa mặt: "..."
Phượng Tuyên: "...!”
Ba huynh đệ nhà Ma Long cũng bởi vì buổi chiều hôm nay dùng cái đầu thứ ba uống nước trước mà bị Thích Trác Ngọc hung hăng đánh một trận.
Thời điểm xuất phát lần nữa, Phượng Tuyên nhớ mãi không rời ốc đảo sa mạc hiếm có này.
Dù sao một năm sau mình sẽ chết trở về Cửu Trọng Thiên.
Một ngày trên trời bằng 1 năm dưới đất, về sau cũng không biết còn có cơ hội trở lại thế gian này hay không.
Tâm tình Phượng Tuyên mấy ngày nay vẫn luôn rất tốt, cho nên có gì bất thường Thích Trác Ngọc cũng biết.
Hắn nói, "Có chuyện gì vậy?"
Phượng Tuyên lắc đầu: "Không có gì.

Sư huynh, ta đang nghĩ bây giờ đi rồi, về sau sẽ không được nhìn thấy cảnh sắc nơi này nữa."
Nói xong, không khí bỗng nhiên yên tĩnh vài giây.
Phượng Tuyên cho rằng Thích Trác Ngọc không hiểu được suy nghĩ bất thình lình này của y.
Kết quả một giây sau, Thích Trác Ngọc lên tiếng "Cái này có gì mà khó?"
Đến lượt Phượng Tuyên: "? ”
Đại ma đầu nói cái này là có ý gì.

Hắn sẽ không từ trình độ cường đạo nhạn bay qua cũng nhổ lông, tiến hóa đến bây giờ phải cạy đi ngay cả đất của người ta chứ!
Cẩn thận nghĩ lại, cũng không phải Thích Trác Ngọc không thể làm được.
Lúc suy nghĩ lung tung, Thích Trác Ngọc lại che mặt cười mất kiểm soát
Cười cười cười, có cái gì buồn cười, y đang nghiêm túc lo lắng hắn cạy mất đất của người ta được không?!
Nghe nói ốc đảo trong sa mạc rất quý giá đó.
Cười đủ rồi, Thích Trác Ngọc bỗng nhiên bóp chặt hai má y.
Hắn còn đang cười, nhưng khác với nụ cười mất kiểm soát vừa rồi, nụ cười này có chút hồn nhiên, cũng có chút d*c vọng khó hiểu: "Chờ.


Hai má Phượng Tuyên bị hắn bóp đỏ một mảng, mới phản ứng lại Thích Trác Ngọc nói cái gì.
Chết mịa, vừa rồi mình thế mà không cẩn thận bị mỹ sắc của đại ma đầu mê hoặc, nhưng cũng không thể trách hắn.
Vẻ ngoài đẹp trai của Thích Trác Ngọc dường như là điều mà mọi người đều công nhận, ra ngoài bắt yêu có khi còn gặp được yêu ngược lại.
Y chỉ là một con phượng hoàng nhỏ sống một ngàn bảy trăm năm chưa trải sự đời, bị vẻ đẹp của đại ma đầu làm cho choáng váng là chuyện bình thường.
Phải, đúng vậy, rất bình thường.
Sau khi tự thôi miên hai lần, ngẩng đầu đã không thấy Thích Trác Ngọc đâu.
Đã một ngày trôi qua không thấy hắn.
Phượng Tuyên đang ngủ say, bị Thích Trác Ngọc lay tỉnh.
Cái cảm giác sức lực quen thuộc này, y không cần mở mắt cũng biết là ai tới.
Thích Trác Ngọc ngồi ở bên giường y, bỗng nhiên nhét một ống giấy vào trong ngực y.
Phượng Tuyên không hiểu ra, tờ giấy trống rỗng: "Sư huynh, đây là cái gì? ”
Thích Trác Ngọc nói: "Thiên Lý Giang Sơn Đồ."

Nghe có vẻ như một cái tên mát mẻ nhỉ.
Không phải là ngươi lại chạy ra nơi nào cướp được chứ?
Thích Trác Ngọc bình tĩnh giải thích: "Không cướp.

Mượn."
Ồ.

Mượn.
Cười chết, cái loại mượn không trả đúng không.
Phượng Tuyên cảm thấy mình có hơi đau đầu.
Nhưng ngẫm lại nếu là Thích Trác Ngọc lấy cho mình, thì miễn cưỡng xem như là mượn đi.
Dù sao một năm sau y cũng chết ở biển Hỗn Độn.
Những thứ lộn xộn trên người mình đến lúc đó đều phải trở về nguyên chủ.
Thấy Phượng Tuyên sững sờ cầm trong tay không biết sử dụng như thế nào, Thích Trác Ngọc bèn rót một tia linh lực vào trong Thiên Lý Giang Sơn Đồ.
Cuộn giấy nhanh chóng tự động mở ra, sau đó nổi giữa không trung.
Giây tiếp theo, mặt trắng nhắm vào toàn bộ cảnh đẹp của ốc đảo.
Quang mang xanh biếc lóng lánh qua đi, Thiên Lý Giang Sơn Đồ chậm rãi rơi vào trong tay Phượng Tuyên.
Trên mặt trắng ban đầu, đột nhiên xuất hiện một bức tranh, đó là khung cảnh của ốc đảo.
Phượng Tuyên mở to hai mắt, khiếp sợ.
Một giây đã vẽ xong tranh? Hơn nữa còn vẽ giống như vậy, không thể nói là hoàn toàn giống nhau, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc.
Tâm trạng Thích Trác Ngọc không tệ, lên tiếng giải thích: "Loại pháp bảo này tên là "Thiên Lý Giang Sơn Đồ", có thể vẽ tất cả cảnh sắc ngươi nhìn thấy, cất giữ ở trong bức tranh."
Hắn dừng lại rồi tiếp tục: "Vì vậy, bất kể ngươi đi đâu, nhìn thấy bất cứ cảnh gì, ngươi đều có thể ghi lại nó."
Vừa nói, vừa chĩa giấy trắng của Thiên Lý Giang Sơn Đồ vào Phượng Tuyên.
Bức tranh lập tức hiện lên dáng vẻ hiện tại của hai người.
Bởi vì lý do dạy Phượng Tuyên sử dụng pháp bảo, Thích Trác Ngọc cơ hồ là nghiêng về phía trước.
Thoạt nhìn giống như là ôm lấy Phượng Tuyên từ sau lưng, là một động tác gần như ôm y vào lòng.
Lúc mới thấy còn chưa có cảm giác gì.
Ánh mắt Phượng Tuyên dừng trên hình ảnh Thiên Lý Giang Sơn Đồ, tư thế của hai người gần như có thể gọi là ôm ấp thân thiết.
Có phải là gần quá rồi hay không?
Thậm chí Phượng Tuyên có thể cảm giác được hơi thở của Thích Trác Ngọc ở ngay bên tai.
Ngón tay cầm cuộn không hiểu sao hơi nắm chặt.
Đang nghĩ có nên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra kéo dài khoảng cách một chút hay sao, dù sao giả chết là sở trường của y.
Kết quả là khi y lặng lẽ mượn hình ảnh âm thầm quan sát Thích Trác Ngọc.
Lại bất ngờ không kịp đề phòng đụng phải ánh mắt của Thích Trác Ngọc.
Những đạo hữu của Phiếu Miểu tiên phủ nói không sai.
Đại ma đầu sinh ra đã có một đôi mắt đào hoa trời sinh đa tình, ánh nước lấp lánh, nhìn ai cũng đắm đuối trìu mến.
Cho nên một giây khi tầm mắt giao nhau.
Nhịp tim của y không hiểu sao mà bị trật một nhịp..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK