• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lần nữa quay lại công việc Bạch Vi tinh thần phấn chấn, nàng một thân nhẹ nhàng bước vào sân trường. Chẳng qua vừa đến văn phòng phát hiện đã phát hiện những người khác đang túm tụm ở một chỗ nói chuyện gì đó vô cùng bí mật.

Bạch Vi đặt giáo án đã được chuẩn bị cho tiết đầu tiên lên bàn sau đó chỉnh trang váy áo, ngồi nhìn mọi người đang bàn chuyện bừng bừng.

Tiếng động từ làm cho mọi người chú ý đến, vừa thấy Bạch Vi đến các nàng vô cùng vui vẻ. Có một vị chủ nhiệm khá quen thuộc với Bạch Vi sang vỗ vai nàng, nói: "Cậu xin nghỉ một tuần các bạn nhỏ đã tìm đến chúng tôi đấy hỏi cô Bạch khi nào mới quay lại trường. Thật hâm mộ tụi tui nghỉ chẳng có đứa nào thèm quan tâm."

Bạch Vi cười nói: "Ai bảo các cậu quá nghiêm khắc làm bọn nhỏ không dám thân cận, nếu bọn chúng biết chủ nhiệm của bọn họ lúc giải lao thích nói đùa như vầy sẽ không còn thấy xa cách nữa."

Chủ nhiệm đã quen phải làm cho bọn nhỏ theo khuôn phép, ít nhất là không có gọi điện thoại cho phụ huynh thôi...

"Không nói chuyện này nữa, nhìn mặt cậu hăng hái như vậy chắc chắn có chuyện vui đúng không." Đều là phái nữ các cô liếc một cái đã phát hiện Bạch Vi có gì khác thường ngày. Giống như cách ăn mặc hôm nay, trước kia Bạch Vi nhiều lắm chỉ đeo một đôi khuyên tai, nhưng hôm nay lại mang thêm vòng cổ cùng nhẫn đều là mẫu mới nhất năm nay. Một người con gái bắt đầu thay đổi bề ngoài như vậy nhất định là đang yêu đương!

Chủ nhiệm không chỉ cảm thán, đóa cao lãnh cũng có ngày đâm chồi nảy lộc rồi.

Bạch Vi kinh ngạc về linh cảm của nàng nhưng vẫn chỉ cười đáp: "Tớ suốt ngày ru rú ở nhà sao mà có chuyện gì được."

Chủ nhiệm đẩy mắt kính, nghiêm mặt nói: "Màu son cũng đổi rồi vậy mà lại dám nói không có chuyện gì hả?"

Bạch Vi dở khóc dở cười không biết nên nói chủ nhiệm lợi hại hay nên nói mình biểu hiện quá rõ ràng. "Được rồi, tớ thừa nhận đúng là có vài chuyện xảy ra." Bạch Vi tạm dừng nhưng lại tiếp tục giành lời: "Khoan, cậu đừng hỏi đó là ai. Bây giờ vẫn chưa truy vào tay, khi nào có kết quả sẽ phát kẹo mừng cho mọi người!"

Chủ nhiệm lớp trừng lớn khó tin: "Bạch Vi chơi lớn như vậy? Kẹo mừng luôn!"

Bạch Vi đoán được chuyện khó tin của nàng, gật đầu nói: "Đúng vậy, tớ muốn kết hôn cùng người đó."

Đột nhiên từ bàn đối diện nhảy ra một người, buồn bã nói: "Bạch Vi có phải là người cậu nói lúc trước không?"

Tô Quả nhớ lúc trước đã từng nói chuyện với Bạch Vi mới biết nàng cũng đã có người thầm mến rồi. Xem bộ dạng vui vẻ như vầy chắc hẳng đã giải quyết được chuyện trong lòng không giống nàng ngày thường, lạnh lẽo xa cách không quá để ý đến những chuyện khác Tô Quả càng thích Bạch Vi của hiện tại hơn.

Bạch Vi khẽ cười: "Đúng vậy, chính là người đó."

Tô Quả thở dài, Bạch Vi thì chắc chắn có thể truy người về tới tay rồi khi nào mình mới rước được mỹ nhân về giường đây.

"Bạch Vi, chúc mừng cậu."

Bạch Vi lắc đầu: "Thật ra tớ rất muốn xin lỗi người kia." Nàng cười có vài phần chua xót tràn ngập áy náy.

Chủ nhiệm lớp cùng Tô Quả liếc nhau an ủi nói: "Không sao đâu chắc chắn cả hai người sẽ tốt đẹp thôi."

Bạch Vi cười híp mắt: "Hi vọng chuyện này giống như lời hai người chúc phúc."

"Chúng ta đều chờ đến lúc được ăn kẹo mừng đó cố lên nha!"

Bạch Vi nắm tay, ngữ khí quyết đoán: "Yên tâm đi, nhất định trong năm nay sẽ tóm được người, tranh thủ năm sau có con luôn!"

"Ha ha ha, nếu những người khác nhìn Bạch Vi hận không thể gả đi sớm hơn thế này chắc phải sốc lắm đúng không?"

"Bộ dạng này tôi cũng lần đầu được chứng kiến, đừng nói người khác tôi đây còn không tin vào mắt mình đây này."

Bạch Vi khẽ hừ một tiếng, đối với những chuyện mấy người kia trêu ghẹo cũng không để trong lòng dù sao đây cũng là lời từ trong lòng mình.

"Lúc nãy mọi người bàn chuyện gì vậy?"

Bạch Vi phát hiện chủ nhiệm lớp vàTô Quả mắt sáng rực lên, không khỏi tò mò rốt cuộc là drama gì khủng khiếp như vậy.

"Bạch Vi, cậu còn nhớ lúc trước tớ nói Dương Đồng bị người ta theo đuổi không buông không?"

Bạch Vi không cười nữa sao lại có quan hệ tới Dương Đồng? Có dự cảm không tốt....

"Có nhớ, không phải cô gái kia từ chức rồi sao?"

Tô Quả xen mồm nói: "Đúng vậy, là từ chức nhưng không chịu nổi nữa nên quay về rồi!"

Bạch Vi mờ mịt khó hiểu: "Sao lại về rồi?"

"Cô gái kia tên là Kiều Bội San, có một giáo viên có WeChat của nàng hôm qua thấy nàng đăng lên vòng bạn bè nói là phải về Loan Thành. Cậu nói xem cô ấy không phải người ở đây đột nhiên quay về nếu không liên quan đến Dương Đồng thì quá là khó tin!"

Chủ nhiệm lớp rất tán đồng ý nghĩ của Tô Quả nói: "Nghe nói Kiều Bội San thình lình quay về Loan Thành thật ra là do trong nhà nàng sắp xếp đi xem mắt. Điều kiện của nhà nàng cũng rốt nên gia đình hi vọng Kiều Bội San kết hôn sớm rồi tiếp quản gia nghiệp. Kiều Bội San cũng đâu phải người chịu nghe lời sắp xếp nên mới có chuyện quay về Loan Thành."

Bạch Vi cứng họng hôm nay làm sao thế? Đều xoay quanh chuyện xem mắt vậy. Hôm nay lúc vừa ra khỏi nhà dì Vương lôi kéo mình khen ngợi hết lời một người con của bà chị còn muốn cho hai người gặp nhau.... Cuối cùng nếu không phải lấy lí do trễ giờ dì Vương chắc chắn vẫn khuyên nhủ mình đi gặp gỡ.

"Bạch Vi, cậu nói xem lần này Dương Đồng có chấp nhận Kiều Bội San không nhỉ?"

Bạch Vi vừa nghe tin tưởng chắc chắn nói: "Tuyệt đối sẽ không!"

Tô Quả cùng chủ nhiệm lớp cười ý vị thâm trường: "Không nhất định, Dương Đồng hiện tại đã 25 tuổi nhiều năm không yêu đương, lỡ như lần này Kiều Bội San quá nhiệt tình Dương Đồng làm sao có sức chống cự nữa."

Bạch Vi muốn nói người Dương Đồng thích là tôi đây nè, nhưng hiện tại nói ra không thích hợp, ít nhất phải đợi cả hai ổn định thì công bố sau cũng không muộn. Cho nên Bạch Vi nói: "Không thể nào, dù sao Dương Đồng lãnh đạm như vậy mà còn sợ một Kiều Bội San nhiệt tình như lửa sao?"

Chủ nhiệm lớp gật đầu: "Đúng vậy sao mà quên được chứ!"

Bạch Vi khoanh tay, xin lỗi Dương Đồng! Chuyện này làm phiền cậu rồi.

Tô Quả khó hiểu "Cái gì lãnh đạm?"

Trong cái văn phòng này thế mà có chuyện mình không biết!?

Bạch Vi cùng chủ nhiệm lớp nhìn nhau, thè lưỡi: "Chuyện này là phỏng đoán thôi, không có bằng chứng gì hết."

"Tớ cũng muốn nghe!"

Bạch Vi trong lòng rơi lệ đầy mặt, lại lần nữa mặc niệm: Dương Đồng, xin lỗi!!!!

*

Vì thế Dương Đồng vừa mới dạy xong tiết của mình, vừa xoa mũi vừa oán giận chắc chắn có người đang chửi thầm mình!

Mới vừa oán thầm xong, Dương Đồng lại hắt xì một cái. Có một đồng nghiệp quan tâm nói: "Có phải bị cảm không? Chỗ tớ có sẵn thuốc này, chút nữa tôi đưa cho cậu uống."

Dương Đồng cũng nghĩ rằng mình bị cảm, phải nhanh uống thuốc tránh cho lúc đó ảnh hưởng đến học sinh. "Được, cảm ơn chờ hết tiết tớ sẽ qua lấy."

"Thuốc để trong ngăn bàn của tớ đó, cậu đừng quên đấy tớ phải lên lớp đây."

"Được rồi."

Hiện tại trong văn phòng chỉ còn lại mình Dương Đồng, sau khi uống thuốc thì chợp mắt một lát khi trống tiết. Thuốc cảm này hình như uống vào có chút buồn ngủ....

Dương Đồng ngáp một cái, nghẹt mũi choáng váng đầu mơ màng đi ngủ.

Thân thể đã đỡ hơn lúc đầu, chuông báo vang lên Dương Đồng bị đánh thức xoa xoa đôi mắt, duỗi người cảm thấy có tinh thần hơn nhiều.

Người gọi điện thoại đến giống như là cố ý gọi lúc Dương Đồng không có tiết dạy.

"Alo." Dương Đồng còn chút nghẹt mũi, giọng nói có chút khàn khàn nhưng nghe qua điện thoại có chút gợi cảm.

"Đồng Đồng, là em."

Giọng nói dễ nghe làm Dương Đồng lập tức tỉnh giấc ngồi thẳng eo, run rẩy hỏi: "Kiều.. Bội San?"

"Ha không tồi, vẫn còn nhận ra giọng em." Kiều Bội San híp mắt gỡ kính mát, cô đội mũ che đi một phần gương mặt và làn tóc xoăn, lộ ra đôi môi cười mị ý.

"Sao cô lại gọi điện cho tôi!" Dương Đồng tâm tình không tốt, nàng vừa nhớ tới những việc Kiều Bội San làm nhịn không được sợ hãi.

Kiều Bội San đưa tay vẫy gọi một chiếc taxi, đối với giọng nói cọc cằn kia chỉ bao dung mà cười cười: "Nhớ thì gọi thôi, chúng ta bất hòa nhiều năm chị cũng không nhớ em sao?"

"Thôi đi, tôi trốn còn không kịp."

Kiều Bội San khóe oán trách nói: "Em chỉ lớn hơn có 2 tuổi đó đừng có kêu " cô"! Nếu không...."

"Dừng lại! Tôi hiểu rồi."

"Chị hôm nay có tiết không? Đi ra ngoài với em không." Kiều Bội San bĩu môi, làm nũng nói.

Dương Đồng lời lẽ chính đáng: "Tôi có tiết rồi rất bận cho nên Kiều tiểu thư vẫn là khác tìm người khác đi."

"Dương Đồng, chị không tới?"

Vừa nghe giọng nói uy hiếp, Dương Đồng tức giận đến ngứa răng, "Tôi đi! Chị nói địa điểm đi."

"Vậy vẫn là chỗ cũ." Kiều Bội San vừa lòng gật đầu, lần này quay lại cũng không có ý định gì khác chỉ muốn nhìn xem Dương Đồng dạo này sống thế nào.

Kiều Bội San cười lắc đầu, không bị mình dây dưa chắc nàng rất vui vẻ.

Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc, Dương Đồng mới không ngốc đến mức một mình đi gặp Kiều Bội San. Lần trước Bạch Vi đã biết chuyện của mình với nàng nếu biết lần này mình tự đi đến chỗ hẹn không chừng sẽ hiểu lầm. Vì vậy Dương Đồngcòn muốn dẫn Bạch Vi đi cùng!

Dù sao Kiều Bội San cũng không có nói là không được dẫn người khác theo.

"Vi Vi!" Dương Đồng đi tới văn phòng Bạch Vi, không tìm thấy người.

Tô Quả ngước đầu nhìn Dương Đồng tràn đầy sức sống, ánh mắt phức tạp chép chép miệng, nhìn Dương Đồng này eo nhỏ chân dài sao mà lãnh đạm được?

Nàng phiền muộn nói: "Bạch Vi đi dạy rồi."

Dương Đồng yên lặng né tránh: "Vậy thì thôi cảm ơn." Vì sao ánh mắt Tô Quả nhìn mình nóng rực vậy nhỉ!

Tô Quả thở dài, quá đáng tiếc, thật là quá đáng tiếc!

Tác giả có lời muốn nói: Dù sao cũng có giả thiết kết hôn vậy dứt khoát có con luôn đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK