Hai bên đường đi đèn đường sáng ấm áp phát huy ra tất cả giá trị của bản thân.
Dương Đồng đi xe đạp, phía sau còn có cái "đuôi nhỏ". Chu Tiểu Mạn ngẩn mặt cười lớn cảm nhận được gió nhẹ nhàng lướt qua ngang mặt nàng ôm chặt lấy eo Dương Đồng hỏi: " Chị Đồng Đồng kì nghỉ hè năm nay chị đi du lịch với em đi nha?"
"Hử? Nhóc không phải đi cùng Điền Điềm sao? Như thế nào lại đổi thành chị đây rồi?" Chu Tiểu Mạn phun tào nói: "Chị ấy đi chơi với bạn trai rồi cho nên sẽ không dẫn em đi đâu. Chị vẫn là cẩu độc thân mà cho nên cũng không thể mặc kệ đứa em này đúng chứ?"
Dương Đồng nghe thấy lời này liền thấy hơi hơi khó chịu rồi á!
"Ha, nhóc con thế mà dám học theo giọng của mẹ chị? Tiểu nha đầu!"
"Vậy chị dẫn em đi nha!"
Nếu như bây giờ Dương Đồng lặp tức hứa hẹn vô điều kiện lỡ như đến lúc đấy tự nhiên nhảy ra việc bận chẳng phải là làm tiểu nha đầu này thất vọng sao? Cho nên nàng đành phải uyển chuyển giải thích: "Từ đây đến hè còn xa lắm chị đây cũng không thể khẳng định đến lúc đó không có việc gì vội, nhưng mà nếu như lúc đó chị đây không có chuyện gì bận thì sẽ dẫn nhóc đi được không?"
Chu Tiểu Mạn có thể nghe được câu trả lòi như vậy đã cảm thấy thõa mãn, nàng hiểu rằng người trưởng thành còn có rất nhiều việc phải làm cho nên gật gật đầu nhỏ vui vẻ mà đáp: "Được chứ!"
"Thật ngoan."
Hai người đều hưởng thụ không khí thoáng mát của mùa xuân mang đến, xe đạp đi càng thêm vững vàng còn cách điểm hẹn với Bạch Vi không xa.
Dương Đồng lúc này đã đến địa điểm khóa kỹ xe, lôi kéo Chu Tiểu Mạn bắt đầu giở thủ đoạn một bên dặn dò nói: "Lúc vào đấy không được nghịch ngợm, vị tiểu tiên nữ bên trong là người rất quan trọng đối với chị. Cho nên hãy biểu hiện tốt một chút, biết không?"
Chu Tiểu Mạn khinh thường mà bĩu môi, " Chị gái à, em năm nay đã 15 tuổi rồi không còn là con nít nữa." Người ta biết rồi không cần phải nói nhiều vậy đâu!
Dương Đồng trừng mắt nhìn mắt nàng, dùng sức mà xoa nhẹ cho tóc nàng rối lên "Nhóc trong mắt chị vĩnh viễn là một đứa em nhỏ. Được rồi, đừng có đôi co nữa không phải muốn ăn cay rát hương nồi sao?"??????
Chu Tiểu Mạn miệng dẩu lên rất là không phục.
Dương Đồng chỉnh chu đầu tóc trang phục sau đó hai người cùng nhau đi vào quán cơm nhỏ.
Bạch Vi đang ngồi đợi lúc này đang cúi đầu nhìn điện thoại cũng không biết là nhìn thấy thứ gì thú vị lộ ra sườn mặt cười nhẹ, tóc đen làm nổi bật làn da tuyết trắng vả lại ánh đèn mờ ảo ánh lên càng thêm ưu nhã như hoa.
Chập tối tiệm cơm nhỏ trở nên náo nhiệt hẳn, người vào người ra đều hướng ánh mắt đến người ở gần cửa sổ. Rốt cuộc ai cũng thích thưởng thức cái đẹp thôi.
Tiệm cơm nhỏ treo một cái chuông gió ở cửa, nghe vợ của ông chủ nói đây là do đứa con bướng bỉnh của nàng treo lên nhưng cũng đã đặt ở đó rất lâu rồi giờ đã thành thói quen khi có ai mở cửa sẽ phát ra một chuổi âm thanh đinh đang vì vậy cho đến giờ vẫn chưa có gỡ xuống.
Bạch Vi và Dương Đồng như có liên kết với nhau, vừa nghe tiếng chuông vang lên Bạch Vi tự nhiên ngẩn mặt. Quả nhiên! Chỉ vô tình liếc mắt một cái nhận ra đó là Dương Đồng.
Dương Đồng nhìn thấy người ta nhìn mình cười đầu quả tim đột nhiên mềm nhũn, so với bất cứ loại kẹo nào đều ngọt hơn gấp trăm lần.
Chu Tiểu Mạn ngước mặt nhìn Dương Đồng rồi lại quan sát chị gái đang mỉm cười kia. Nàng còn có cái gì mà không biết chứ?
Tuy rằng Chu Tiểu Mạn chỉ là học sinh sơ tam nhưng nàng cũng đã đến tuổi biết yêu đương rồi vì trong ban cũng có một ít người lén lút thích nhau, ăn nhiều cẩu lương rồi Chu Tiểu Mạn liếc một cái cũng nhìn ra ngay loại tình cảm này.
Bộ dạng Dương Đồng lúc này nhìn y như một nữ sinh trong ban nàng vẫn luôn yêu thầm lớp trưởng lớp bên cạnh. Lần nào có tiếng chuông tan học nàng cũng lén lút nhìn qua mấy cái khung cửa sổ trộm nhìn người khác vui vẻ trò chuyện với nam sinh kia.
Thanh xuân khi yêu thầm giống như là trên bàn cơm có thể thấy được hành tây. Bởi vì bất luận là mảnh hành tây nào cắt ra về sau sẽ luôn làm người nhịn không được rơi lệ. Nhưng sau khi ăn xong vị hơi hơi cay nồng nhưng trong đó cũng mang theo một tia vị ngọt khó có thể thấy, mấy phen thay đổi vị giác liên tục nhưng chỉ cần duy nhất một củ hành tây liền nếm được toàn bộ.
Chu Tiểu Mạn bỏ xuống cánh tay đang ôm Dương Đồng, trong ánh mắt tràn đầy chế nhạo cười nói: "Chị Đồng Đồng còn đứng đây ngây ngốc làm gì vậy?"
Dương Đồng lúc này mới phản ứng lại nàng cười gượng sờ sờ mũi, nhìn thấy ánh mắt Chu Tiểu Mạn liền đi qua hướng Bạch Vi đang ngồi.
Bạch Vi đứng lên đối với "Cái đuôi nhỏ" mà Dương Đồng đã nói chào hỏi trước: "Xin chào."
Thấy nàng còn mặc đồng phục trường Thanh Thụ, phỏng chừng còng sắp là học sinh của mình.
Giọng Bạch Vi như tiếng chuông ngọc dễ nghe mềm nhẹ vừa hoa lệ mà còn chứa sự thanh nhã. Nàng chỉ mặc bên trong là áo màu tím bên ngoài khoác áo khoác đơn giản (hong thấy tả cái quần chị mặc vậy) nhưng vẫn mang cho người khác một loại cảm giác thoải mái.
Chu Tiểu Mạn có chút thẹn thùng mà núp phía sau Dương Đồng hơi hơi nhô đầu ra, nhẹ nhàng gật đầu: "Xin chào."
Dương Đồng không thể tưởng tượng mà trừng lớn đôi mắt, mình thế mà nhìn thấy một chút thẹn thùng trên mặt Chu Tiểu Mạn cơ đấy! OMG không thể tưởng tượng nổi.
Chu Tiểu Mạn cũng cảm thấy mình có hơi quá, cũng không biết vì cái gì khi đứng trước cô gái này đặc biệt là sau khi nhìn đến ánh mắt nàng Chu Tiểu Mạn đột nhiên cảm thấy chính mình nếu hung ác một chút sẽ có khả năng sẽ dọa đến nàng, thật là kỳ quái...qwq
Bạch Vi nhẹ nhàng cười giương mắt nhìn Dương Đồng "Hôm nay mời cậu ăn cơm là muốn nói chuyện với cậu một chút về công việc sắp tới của tớ."
Dương Đồng biết Bạch Vi gần đây vẫn luôn vội vàng tìm công việc, cho tới bây giờ nghe được nàng đã tìm được việc làm ổn định thì lại xuất hiện cảm giác lá rụng về cội.
Nàng không dấu vết mà nhẹ nhàng thở ra để túi lên ghế dựa trước "Công việc là gì thế? Công việc đó có giống công việc cậu đã làm ở nước ngoài hả?"
Nói đến việc này Bạch Vi có chút trầm mặc.
Bên nước ngoài mình phụ trách là một giáo viên dạy tiếng Trung hiện tại trở về nước còn lại biến thành giáo viên tiếng Anh.
Nàng mỉm cười gật gật đầu: "Không sai biệt lắm đi, dù sao cậu cũng mau sẽ biết thôi."
Dương Đồng còn trong trạng thái như lọt vào trong sương mù mờ mịt hỏi: "Tớ thực mau sẽ biết?"
"Đúng vậy." Bạch Vi khóe môi nhếch lên, từ trong bao móc ra mấy khối kẹo sữa đặt ở trước mặt Chu Tiểu Mạn.
Chu Tiểu Mạn nói cảm ơn.
Dương Đồng không khỏi có chút ghen tuông, đại nhân đại đức gì thì cũng có đôi khi ấu trĩ tiểu hài tử cái gì đó đều so sánh bắt bẻ hết.
"Cậu cho tiểu Mạn kẹo sữa vậy mà hông cho tớ cái nào."
Bạch Vi bất đắc dĩ mà lắc đầu cười: "Nàng vẫn còn là con nít, cậu vậy mà muốn đòi đồ ăn vặt của con nít à?"
Dương Đồng nghe xong thật sự tìm không thấy khác lý do, chỉ có thể hả giận bằng cách lại xoa nhẹ đâu Chu Tiểu Mạn làm nàng tức giận mà không dám nói gì.
"Đây là em gái của Điền Điềm, Chu Tiểu Mạn."
"Thì ra là em gái của Điền Điềm a, tớ nói chứ sao mà giữa mày có điểm quen thuộc." Bạch Vi kinh ngạc, bất quá nàng cũng không có hỏi vì sao hai chị em dòng họ bất đồng.
Chu Tiểu Mạn nhấp nhấp môi, đôi mắt chớp chớp hỏi: "Chị cũng biết chị em sao?"
Dương Đồng gật đầu giải thích nói: "Nàng là Bạch Vi, cũng là bạn học trước kia của chị và chị gái nhóc."
"Ra là như thế này a." Chu Tiểu Mạn có chút hâm mộ nhìn Bạch Vi, nàng lớn lên đẹp như vậy, lúc ấy nhất định là ban hoa (hoa khôi) nhỉ? Nghĩ nghĩ, liền đem lời trong lòng nói ra ngoài.
Bạch Vi cười khúc khích đến mức khuyên tai tua rua trên tai cũng rung động "Chị cũng không phải là ban hoa, lúc ấy trong ban có vài bạn nữ so với chị đều xinh đẹp hơn. Dương Đồng cũng coi như là một trong số đó."
Chu Tiểu Mạn đột nhiên vừa quay đầu lại, đôi mắt phát sáng mà nhìn chằm chằm Dương Đồng xem, bát quái hỏi: "Chị ơi có thật vậy ư?!"
Dương Đồng nhún vai buông tay: "Nàng là gạt ngươi thôi, trong ban nàng xưng đệ nhị không ai dám xưng đệ nhất."
Chu Tiểu Mạn nhụt chí: "Em liền nói sao, người nhìn hung ác như chị sao lại có thể."
Bạch Vi càng buồn cười hơn trêu ghẹo nói: "Chị vừa nãy thật sự không lừa em, cậu ấy lúc chơi bóng rổ hồi cao trung đều có một đống nam sinh vây quanh xem, lúc ấy bởi vì cậu ấy mới có nhóm nam sinh đầu tiên xuất hiện trong đội cổ động viên."
"Sao? Lại òn có chuyện nữa ư? Em nghĩ là đội nam cổ động viên kia là trường học thành lập......"
"Không phải trường học là tự phát tổ chức."
Dương Đồng đối với những chuyện xảy ra lúc trước đã không còn nhớ rõ ràng nữa bất quá này cũng không ảnh hưởng nàng trêu ghẹo người, "Bạch Vi thì ra cậu lại chú ý đến tớ tới vậy à?"
Bạch Vi hơi ghét bỏ mà nhìn nàng xoay mặt qua phía Chu Tiểu Mạn tiếp tục nói: "Sau đó Dương Đồng không biết tại sao lại xung đột với nam sinh thuộc đội bóng học lớp kế bên. Hai người dẫn theo đội đấu một trận."
Chu Tiểu Mạn nổi lên hứng thú, "Sau đó thì sao, sau đó làm gì?"
"Sau đó Dương Đồng thắng từ nay về sau thành nữ chiến thần của ban chúng ta."
Bởi vì một trận chiến này, Dương Đồng thành công cùng một ít nam sinh kết thành anh em tốt. Nam sinh vốn đang ngầm thích nàng cũng đánh mất tâm tư bởi vì sau khi ở cùng Dương Đồng một khoảng thời gian bọn họ cho rằng Dương Đồng vẫn thích hợp trở thành hảo bằng hữu.
Đến nỗi những việc này mà Bạch Vi còn biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy ít nhiều là nhờ vào Quách Mỹ Đồng bát quái.
Bạch Vi mỉm cười mà chớp chớp mắt với Dương Đồng trong ánh mắt toàn là chế nhạo.
Dương Đồng từ khi nghe nàng bắt đầu nói sự tình đã xảy ra liền có điểm không được tự nhiên. Cũng không dám quang minh chính đại mà cùng Bạch Vi đối diện, vội vàng uống ngụm nước trà, che dấu một chút xấu hổ.
Bạch Vi phát hiện nàng vẫn luôn tránh né ánh mắt mình liền cho rằng nàng là thẹn thùng, khóe môi vẫn nhếch lên một chút liền không tiếp tục trêu ghẹo Dương Đồng nữa mà cùng Chu Tiểu Mạn nói sang chuyện khác.
Trước cửa tiếng chuông gió vang không ngừng, Dương Đồng lén lút nhìn Bạch Vi mặt mày như họa, dịu dàng cười nhạt, Dương Đồng cũng không khỏi càng muốn nhìn kĩ hơn muốn lưu giữ lại. Chỉ cảm thấy thời gian nếu tạm dừng tại đây một khắc, thật tốt.
*
"Chào mọi người tôi là giáo viên tiếng Anh mới đến, Bạch Vi. Hy vọng ở hai học kì kế tiếp này tôi có thể cùng mọi người trở thành một người giáo viên cũng như là một người bạn gắn bó tốt nhất." hai tay chống lên bàn học trên mặt nhiều thêm một cặp kính gọng đen, không có bất luận ý cười nào làm Bạch Vi thoạt nhìn quạnh quẽ cao nhã.
Lúc này, Dương Đồng đang đi ngang qua lớp sơ nhị bước chân dừng lại. Nàng xoa xoa đôi mắt lui về phía sau vài bước, đứng ở cửa lớp sơ nhị thứ nhất của ban khi nhìn thấy cô gái đứng trên bục giảng kia nàng kinh ngạc không thôi.
Có lẽ là nhận thấy được tầm mắt nàng, Bạch Vi nhướng mày cười khoanh tay mà nói: "Cô Dương có việc gì sao?"
"............"
Ngọa tào!
Ta yêu thầm nữ thần mà giờ nàng biến thành đồng sự của ta!
Tác giả có lời muốn nói: _(:з" ∠)_ Tóm lại, hồi đó đi học tui không có iu thầm bạn học nào tâm tư yêu đường đều trao cho game hết rồi.
Tại hạ chính là thiếu nữ nghiện game!