Bà ta duyên dáng đứng cạnh Khương lão gia nhàn nhạt cất lời:
"Nếu hôm nay dì không mời con đến thì bao giờ ta mới được gặp mặt đứa cháu trai này đây."
Đây rõ ràng là câu nói khẳng định chứ không phải là một câu hỏi vu vơ bình thường.
Liếc sang phía Đường Uyên Kha, Khương phu nhân tiếp tục nói đầy ẩn ý: "Vốn dĩ ta cứ nghĩ mời con đến để gây bất ngờ cho con, xem ra bây giờ là con dành tặng cho ta một bất ngờ lớn thì đúng hơn."
Đường Vũ Thuần tất nhiên hiểu rõ thái độ của bà ta đối với Uyên Kha: "Dạo này con hơi bận, không thể xuất cảnh thường xuyên."
Khương Khắc Hà đứng bên cạnh vội cười tiếp lời nói đỡ: "Phải phải, bọn trẻ bây giờ đều như vậy cả.
Tâm trí chỉ toàn có công việc mà thôi, với lại Vũ Thuần còn gánh trên vai trách nhiệm của cả gia tộc.
Nếu nó không tận tâm tận lực thì làm sao xứng đáng với vị trí cháu đích tôn nhà họ Đường." - Vị Khương lão gia này thật biết cách xoa dịu người khác, đặc biệt là người vợ thích soi mói của ông ta.
Điều đó có thể chứng minh bằng việc nhìn vào Khương phu nhân xem.
Vài giây trước còn bày ra bộ mặt như sống chết "không đội trời chung" với cô và cha nuôi, giờ đây gương mặt đã giãn ra rồi thay đổi thành dáng vẻ dịu hiền, cao sang của một quý bà đích thực.
"Ông đấy, suốt ngày cứ nói hộ cho nó." - Khương Giai Hằng khoác tay chồng rồi mắng yêu.
Khương Khắc Hà vỗ vỗ tay mình lên bàn tay của vợ, hai người họ trông hòa hợp như đôi vợ chồng mới cưới vậy.
Tuy nhiên cảnh tượng nồng thắm này xuất hiện trước mặt cha nuôi chính xác là một sai lầm, bởi vì hắn ta có thể phá hủy nó ngay lập tức chỉ bằng một câu nói: "Thật ư? Hà cớ gì cần dượng nói giúp con trong khi dì vốn đã khẳng định suy nghĩ của mình đúng?"
"Con..." - Khương Giai Hằng vừa nghe câu nói đó của cháu trai liền thoắt cái muốn nổi giận.
Cũng may Khương lão gia đứng bên cạnh kịp thời kéo nhẹ tay bà ta lại, ý nhắc nhở Khương Giai Hằng phải bình tĩnh, dù sao ở đây cũng còn có rất nhiều khách khứa đều đang chú ý bọn họ.
Khương Khắc Hà biết tính tình của Đường Vũ Thuần thích châm chọc người khác, ông cũng không để ý lời nói vừa rồi mà quay sang nhìn cô gái đang đứng bên cạnh hắn luôn im lặng không bày tỏ bất cứ điều gì từ đầu đến giờ.
"Ta nên xưng hô với con thế nào đây?"
Uyên Kha bị điểm mặt nên không thể né tránh thêm nữa, cô chậm rãi thoát ra khỏi bóng lưng của cha nuôi, nở nụ cười đầy miễn cưỡng rồi đáp: "Người cứ gọi con Tiểu Kha là được rồi ạ."
Quả thực câu hỏi này còn khó trả lời hơn cả mấy câu hỏi trong bài thi tốt nghiệp đại học của cô.
Bảo Khương lão gia kêu cô là cháu gái cũng không chính xác lắm vì cô chẳng phải con cháu ruột thịt của Đường gia, còn để gọi bằng hai từ cháu dâu thì nghe nó còn sai càng sai hơn thậm chí có vẻ ghê rợn nữa chứ.
Tốt nhất cái gì khó quá thì Uyên Kha nên bấm bụng trả lời lấp liếm vậy, cũng tại lão cha già đáng ghét, hắn không bô bô cái miệng mà nói cô là Đường thiếu phu nhân tương lai thì chẳng thể nào khó xử cho hai bên như bây giờ đâu.
Đúng là chuyện nào liên quan đến ông ta hẳn không có mấy thứ tốt đẹp!
"Hừm...Tiểu Kha, đây là lần đầu tiên chúng ta mới được gặp con nên khó tránh khỏi có chút lạnh nhạt.
Nhưng không vì vậy mà chúng ta đối với con quá xa cách đâu.
Đều là người một nhà cả, Dì Khương tuy hơi nghiêm khắc nhưng bà ấy cũng rất quan tâm con đấy.
Nếu con có cảm thấy không thoải mái điều gì cứ bảo với chúng ta, được không?"
"Vâng ạ!"
Cô còn có thể trả lời rằng không sao? Cô có thể nói rằng mình không thoải mái cũng do ánh mắt của Khương phu nhân nhìn mình sao? Rõ ràng bà ta không hề có chút tí tẹo thiện cảm nào với cô mà.
Đáng lẽ người nên nói câu đó phải là Uyên Kha cô đây chứ.
Này bà cô già hay khó tính, nếu bà có điều gì không vừa ý tôi bà cứ trực tiếp nói thẳng vào mặt tôi thay vì nhìn tôi như một tên trộm chó nguy hiểm được không?
Được rồi, những lời chợ búa như ban nãy tốt nhất cô vẫn nên giữ kín trong lòng thì hơn, kẻo lỡ buột miệng thốt lên lại thành ra đắc tội với Khương gia thì khổ.
Uyên Kha mãi mê chìm trong suy nghĩ nên không để ý đến Đường Vũ Thuần đứng bên cạnh đang rất thích thú nhìn biểu cảm của cô.
Trong đầu con nhóc láu cá này chắc chắn không có ý nghĩ gì đứng đắn rồi, đến người như hắn ta mà cô còn không thèm sợ thế mà lại e dè trước dì lớn của hắn.
Quả thực hắn không biết phải bày tỏ thái độ gì với cô đây.
Hắn với dì lớn vốn "bằng mặt không bằng lòng" từ lâu rồi, cho dù Uyên Kha có công khai gây thù với Khương gia thì cũng không sao.
Hắn sẽ trở thành "cái ô" to cho cô dựa vào để cậy thế làm bừa.
Mới nghĩ đến đó thôi, hắn cảm thấy có chút mong chờ.
Thế nhưng hắn thừa biết với tính cách của Uyên Kha, cô không bao giờ làm ra chuyện đó, quan trọng là cô sẽ không thèm dựa dẫm vào hắn làm bất cứ điều gì.
Đường Vũ Thuần không muốn tiếp tục cuộc gặp gỡ khiến con gái nuôi mình liên tục thấp thỏm rồi áp lực thế này nên bèn tìm đại một lý do để cáo biệt sớm: "Thật ngại quá, công việc quan trọng còn chưa xử lí.
Con xin phép đi trước."
Dứt lời, hắn quay người cầm lấy tay Uyên Kha rồi dắt cô rời khỏi bữa tiệc.
Khương lão gia cùng phu nhân của mình đứng nhìn theo đầy vẻ đăm chiêu.
Họ còn chưa kịp phản ứng để nói lời tạm biệt với cháu trai thì nó đã biến mất tăm cùng với cô con gái, à không là cùng với cô vợ nhỏ của nó rồi.
Đường Vũ Thuần một mực kéo tay cô đi ra ngoài rồi nhét cô vào trong xe.
Mặc cho Uyên Kha có chút phản kháng bài xích khi bị hắn vừa lôi vừa kéo đi về.
"Này, ông có thể đừng lôi tôi vào chuyện đấu đá gia tộc của các người không? Phiền thật đấy."
Uyên Kha vừa bị người nào đó "ném" vào ghế nên đầu tóc có chút không ngay ngắn, cô giơ tay vuốt lại mái tóc sau đó chỉnh thêm nếp nhăn trên chiếc váy.
Nghe tiếng cằn nhằn của cô con gái "cưng", hắn chỉ tủm tỉm cười không thèm đáp rồi ra hiệu cho Mục Ân lái xe.
Lúc này Uyên Kha mới ngồi nay ngắn trở lại, cô phát hiện cha nuôi hình như không thèm để ý đến lời cô vừa nói.
Uyên Kha quay sang phía cửa kính bên cạnh làm mặt quỷ hù dọa với hình ảnh gương mặt in mờ trên cửa kính xe của Đường Vũ Thuần.
Hành động trẻ con ấu trĩ này tất nhiên không thể qua mắt khỏi Đường Vũ Thuần nhưng hắn cũng mặc kệ, vô cùng ý vị mà thưởng thức.
Hắn không nhịn được cũng phải lén để tay che miệng cười trộm.
Bộ dạng hiếm có khó gặp này của Đường lão đại, nếu ai không biết nhìn vào còn tưởng bị hoa mắt hay lại kinh hãi một trận.
Khi đến khúc ngã rẽ, Uyên Kha quan sát thấy hai chiếc xe đằng trước đều chia nhau rẽ vào hai bên, chỉ có chiếc xe này là đi thẳng.
Uyên Kha khó hiểu nhìn sang cha nuôi, hắn không hề nhắc Mục Ân vừa chạy sai hướng, vẫn thản nhiên dùng tay che nửa khuôn mặt chả hiểu đang làm cái trò gì, hai vai thì run nhè nhẹ, trông quái gở thật!
Rốt cuộc sau một hồi suy nghĩ Uyên Kha đã hiểu ra, Đường Vũ Thuần bao giờ đi đến những nơi xa lạ hay mang theo nhiều thuộc hạ hơn bình thường.
Mục đích chính là bảo vệ hắn, nhưng hôm nay có cô đi cùng nên hắn càng đặc biệt phái thêm nhiều người theo.
Khoa trương hơn là cả một hàng dài gần chục chiếc xe đều do thuộc hạ hắn lái.
Những chiếc xe này nhìn bên ngoài đều giống nhau hoàn toàn, khi đến ngã rẽ thì các xe sẽ chia đều ra để nhằm che mắt người khác.
Ngay cả lộ trình ban đầu khi đi cũng bị cha nuôi thay đổi để tránh bị theo dõi.
Người như Đường Vũ Thuần, cô không biết cụ thể hắn có bao nhiêu kẻ thù nữa.
Đang vu vơ nghĩ ngợi, điện thoại trong túi lại kêu lên một tiếng.
Uyên Kha vội mở lên xem, ra là tin nhắn của Kim Bích:
Chị có việc bận chưa giải quyết nên tối nay không về khách sạn được.
Em nhớ chú ý an toàn.
Việc an toàn thì khỏi cần nói, người nguy hiểm nhất hiện đang ngồi kế cô đây này!
Uyên Kha biết Kim Bích ngoài làm quản lí cho cô ra chị ta cũng có thêm một số công việc riêng khác.
Còn cụ thể là việc gì thì cô chưa từng hỏi, dù sao đó là đời sống riêng tư của chị ấy, cô không có thói quen tò mò chuyện người khác bao giờ.
"Mục Ân!"
Đường Vũ Thuần bất chợt lên tiếng, giọng nói hắn trở nên cứng ngắt.
Uyên Kha theo bản năng quay sang nhìn, chỉ thấy đáy mắt cha nuôi xuất hiện hàm ý lạnh lẽo, không rõ có chuyện gì đã xảy ra.
Ngay khi Uyên Kha còn đang ngơ ngác, cô bị hắn kéo xuống nằm lên đùi.
Đồng loạt tiếng nổ súng vang lên liên tiếp.
Đoàng! Đoàng!
Tiếng đạn va chạm đập vào thân xe tạo nên âm thanh dữ dội, Mục Ân bắt đầu tăng tốc.
Hai chiếc xe màu đen phía sau cũng nhanh chóng bám theo.
Uyên Kha nằm úp trên đùi Đường Vũ Thuần vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đùa sao, còn chơi cả súng thật nữa cơ à.
Xem ra tên cha nuôi cầm thú này có kẻ thù không hề tầm thường.
"Lão đại, xe thủng lốp rồi." - Mục Ân căng thẳng điều khiển tay lái sao cho xe không bị loạng choạng.
Đường Vũ Thuần không nói lời nào, cả người hắn đều đang toát ra luồn khí chết chóc.
Ngay cả cô cũng cảm nhận được hàn khí này, liệu cô có thể lựa chọn đối mặt với mưa bom bão đạn ngoài kia hơn là đối diện với tên quỷ sa tanh này không? Hắn thật đáng sợ quá đi mất, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô giống miếng sushi cá hồi vậy!
Ngay khi chiếc xe liên tục đảo mạnh vì tốc độ quá nhanh, Mục Ân đành phải đạp thắng cho xe dừng lại.
Đàn em phía trước cũng buộc phải dừng xe gần cạnh để hỗ trợ lão đại.
Mục Ân rút hai cây súng lục từ trong người ra, anh ta dùng cửa kính xe để làm lá chắn.
"Lão đại ngài đưa tiểu thư đi trước, tôi ở lại giữ chân bọn chúng."
Đường Vũ Thuần bắt buộc phải đưa cô đổi sang chiếc xe còn lại.
Đằng sau, hai chiếc xe bám đuôi cũng đã ngừng lại và bắt đầu đọ súng với bên đàn em của Đường Vũ Thuần.
Tình huống này có vẻ khiến hắn trở tay không kịp, Đường Vũ Thuần vốn nghĩ bản thân sẽ không thể để lộ vị trí nên chỉ đem theo vài tên thuộc hạ cho có lệ, còn những đàn em khác đều giả vờ hộ tống một chiếc xe khác đến nơi khác rồi.
Hiện tại không thể chờ viện binh tới hỗ trợ, hắn chỉ còn cách trực tiếp đối kháng.
Rõ ràng bên kia đã có chuẩn bị từ trước để phục kích hắn, thực lực hiện tại chênh lệch quá lớn.
Hắn không thể để Kha nhi bị thương, đành phải dùng cách thoái lui.
Uyên Kha tuy hơi sợ hãi một chút nhưng vẫn rất bình tĩnh.
Cô từng trải qua nhiều chuyện còn đáng sợ hơn nên không hề bất ngờ trước cuộc tập kích bất ngờ này lắm.
Đường Vũ Thuần ôm eo Uyên Kha kéo cô dựa sát vào người mình, đến nỗi Uyên Kha có thể nghe rõ tiếng tim hắn đập bên tai.
Đường Vũ Thuần dùng một tay giữ chặt rồi nhấc bổng cô lên.
Dưới sự yểm hộ của vài tên đàn em che chắn thành một hàng, cha nuôi nhanh chóng đem cô tiến đến chiếc xe đậu cách đó 2 mét.
Mục Ân vẫn đang liên tục xả súng vào đám người phía trước.
Đoàng!
Đoàng!
Bụp!
Bụp!
Có vẻ đám người phía trước đã phát hiện ra Đường Vũ Thuần, bọn chúng liên tiếp hướng về phía hắn mà nổ súng.
Uyên Kha còn nghe thấy tiếng đàn em hắn rên lên rồi ngã xuống, quả nhiên có người đã bị trúng đạn.
Uyên Kha nhắm chặt mắt, cô không muốn phải chứng kiến cảnh tượng người chết ngay trước mặt mình thêm một lần nào nữa.
Chẳng mấy chốc Uyên Kha được Đường Vũ Thuần bế sang chiếc xe còn lại.
Hắn nhanh chân ngồi vào ghế lái rồi thả cô sang ghế bên cạnh, bắt đầu khởi động cho xe chạy.
Ngoài kia, đàn em của Đường Vũ Thuần không tránh khỏi bị trúng đạn, lần lượt có nhiều người đã ngã xuống, máu nhuộm đỏ cả con đường nhựa.
Chiếc xe gầm lên một tiếng rồi lập tức phóng đi, hình ảnh cuối cùng Uyên Kha nhìn thấy là đằng sau bọn người họ vẫn kịch liệt bắn nhau không ngừng.
Một trong số hai chiếc xe phía kẻ tập kích dường như phát hiện Đường Vũ Thuần tẩu thoát.
Ngay lập tức, một chiếc xe đen liền phóng nhanh đuổi theo.
Uyên Kha ngồi bên cạnh lo lắng không ngừng nhìn về phía sau.
Có vẻ bọn người này muốn đuổi cùng giết tận bọn họ.
Đường Vũ Thuần lái xe với tốc độ kinh hoàng không tưởng nhưng vẫn không thoát khỏi sự truy sát của chiếc xe kia.
Đường Vũ Thuần cố ý lái xe lạng lách khắp các con đường hẹp, băng qua rất nhiều chướng ngại vật nhưng chẳng hề cắt đuôi được lũ người đằng sau.
Vào khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, Đường Vũ Thuần quay sang nhìn Uyên Kha, nét mặt đầy vẻ lo lắng.
Bộ dạng như vậy cô chưa từng nhìn thấy ở cha nuôi bao giờ.
Uyên Kha chỉ kịp hét lên một tiếng: "Không!"
Sau đó, chiếc xe mất đà lao ra khỏi cây cầu rơi thẳng xuống sông.