• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Xã Là Cha Nuôi (HE, Ngôn Tình, Hiện Đại, Ngược)


Cậu nhỏ? Cậu nhỏ sao?

Học trưởng vừa gọi Đường Vũ Thuần là gì vậy? Có phải là do cô nghe lầm không?

Đường Vũ Thuần hơi ngạc nhiên, bước chân của hắn có chút khựng lại nhưng ngay lập tức vẫn tiếp tục tiến tới.

Uyên Kha dường như không thể phản ứng hay cử động bất kì điều gì. Trong đầu cô giờ đây chỉ toàn một mảng trắng xóa, đầu óc chẳng tập trung suy nghĩ được nữa.

Khiêu Thừa Triển trông thấy cậu nhỏ của anh thì liền đứng dậy, gương mặt lộ rõ vẻ vừa vui mừng vừa bất ngờ. Anh mỉm cười tươi tắn: "Cậu nhỏ, ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy? Cậu biết cháu ở đây nên đến chào mừng cháu về nước à?"

"Cháu về bao giờ? Sao không báo cho ta một tiếng, ta sai người ra sân bay đón cháu."

Đường Vũ Thuần lãnh đạm cất lời, hắn ngồi xuống ngay bên cạnh Uyên Kha. Bỗng chốc cô có một cảm giác áp lực vô hình, không biết trong lòng cha nuôi rốt cuộc đang suy nghĩ việc gì.

"Không cần phiền phức thế đâu ạ. Lần này cháu về đột xuất, ngay cả mẹ cháu cũng không hề biết chuyện này." - Dừng một lát, Khiêu công tử dùng tay che miệng, nhỏ giọng nói với hắn. - "Cậu nhất định phải giữ bí mật giúp cháu đấy. Không khéo bà ấy lại tìm cách đem cháu quay ngược lại sang bên Úc."

"Ranh con."

Khiêu Thừa Triển cười khì khì trước lời mắng yêu của Đường Vũ Thuần. Anh ta vốn đã lâu không được gặp người cậu nhỏ này của mình rồi. Lần gần đây nhất có lẽ cũng khoảng 5, 6 năm về trước.

"Cậu...cậu nhỏ? Học trưởng, đây là cậu nhỏ của anh?"

Uyên Kha từ nãy đến giờ vẫn ngồi một bên ngẩn người nghe bọn họ nói chuyện hòa hợp với nhau, cô không dám tin đây là sự thật nên tò mò lên tiếng.

Khiêu Thừa Triển bấy giờ mới chợt nhớ đến sự hiện diện của Uyên Kha, anh vội vàng giới thiệu: "Quên mất, cậu nhỏ. Đây là học muội của cháu. Cô ấy tên là Đường Uyên Kha."

Anh vừa đọc ra cái tên kia thì có cảm giác không đúng lắm.

"Khoan đã, Đường Uyên Kha." - Khiêu Thừa Triển chậm rãi đưa ngón trỏ chỉ vào Uyên Kha. Sau đó, anh ta ngập ngừng chỉ sang phía người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô. - "Đường Vũ Thuần? Ôi mẹ ơi, OMG! Không phải chứ? Uyên Kha, em đừng nói với anh đây là..."

"Là mợ nhỏ của cháu." - Đường Vũ Thuần trầm trầm giọng đáp.

Quả nhiên câu nói này đã phát huy sức công phá khó đỡ, Uyên Kha cùng Khiêu Thừa Triển tức khắc quay mặt sang nhìn thẳng vào Đường Vũ Thuần. Hai mắt hai người bọn họ đồng thời mở lớn, miệng há hốc như có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Uyên Kha năm lần bảy lượt bị mấy câu như "Phu nhân trưởng tương lai Đường gia", "Tình nhân" khiến mình nghe đến nỗi suýt thót tim hơn chục lần. Uyên Kha đành mặc kệ ông ta. Cô chỉ biết thu hồi ánh mắt ngỡ ngàng, hậm hực tỏ vẻ đầy tức giận và bất mãn.

Khiêu Thừa Triển thì không thể bình tĩnh như cô được, anh ta chính xác là bị lời nói vừa rồi làm cho kinh sợ đến mức cứng đờ tại chỗ. Khiêu công tử nào có thể chấp nhận được sự thật. Cô bé anh ta ngày đêm nhớ mong lại chính là mợ nhỏ của anh ta? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào có chuyện đó xảy ra. Khiêu Thừa Triển anh không cam tâm.

"Cậu...cậu vừa bảo gì cơ?" - Khiêu Thừa Triển lắp bắp hỏi lại lần nữa, giọng anh có chút run rẩy.

"Ta nói, cháu mau đến mà gọi một tiếng mợ nhỏ để chào hỏi đi."

Đường Vũ Thuần rất tàn nhẫn mà đánh tan tia hi vọng còn sót lại trong lòng đứa cháu trai. Hừ, đừng tưởng hắn nhìn không ra. Thằng nhóc này có ý đồ với Kha nhi, Đường thiếu tất nhiên không thể cho nó một chút mơ mộng ảo tưởng nào. Kha nhi là người của hắn. Cô nhất định chỉ có thể làm người của Đường Vũ Thuần này. Sống làm người của hắn, chết cũng làm ma bên cạnh hắn.

Nghe có vẻ hơi ghê rợn, Đường Vũ Thuần quả thực không bao giờ suy nghĩ bình thường được như người ta.

Khiêu Thừa Triển lảo đảo ngã ngồi xuống ghế, anh nhất thời chưa thể chấp nhận việc hoang đường này.

Uyên Kha trông thấy bộ dạng mất hồn của học trưởng thì không đành lòng: "Học trưởng, anh đừng nghĩ bậy. Ông ta là cha nuôi của em."

Cha..cha nuôi?

Hai chữ này vừa thốt ra thành công khiến Khiêu Thừa Triển hoảng loạn phần hai.

Người cha nuôi bí ẩn đằng sau Uyên Kha mà mọi người đồn đại chính là Đường Vũ Thuần? Người thâu tóm mọi thứ, có quyền lực trong tay, hãm hại Quốc Khang cũng là Đường Vũ Thuần?

Trước đây Khiêu Thừa Triển vốn không tin mấy lời bát quái mà bọn người kia thi nhau truyền lại. Vì anh nghĩ Uyên Kha là một cô bé đáng yêu, hiền lành. Cô không thể nào có một người cha độc đoán như vậy. Với lại, dù cha cô nhẫn tâm tới mức độ nào đi chăng nữa, ông ấy vẫn không có năng lực khiến Quốc Khang phải thân bại danh liệt đến thế. Nhưng bây giờ, anh ta đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận này. Bởi vì nếu cha nuôi Uyên Kha chính là cậu nhỏ của anh. Việc xảy ra với Quốc Khang, không phải hoàn toàn là không có khả năng.

"Học trưởng? Anh..."

Khiêu Thừa Triển không thèm nhìn Uyên Kha, lên tiếng cắt ngang lời cô định nói:

"Cậu nhỏ, sao cậu có thể làm chuyện cầm thú, vô nhân đạo như vậy được? Đem con gái mình nuôi mấy năm trở thành vợ mình? Cậu điên rồi!"

"..."

Đường Vũ Thuần chẳng thay đổi sắc mặt, hắn điềm tĩnh như không có việc gì liên quan đến mình. Dáng vẻ này của hắn khiến Khiêu Thừa Triển bỗng chốc nổi giận. Anh không màng phép tắc gọi thẳng tên hắn, tiếng anh rít qua kẽ răng.

"Đường Vũ Thuần."

"Khiêu Thừa Triển, nể tình cháu là cháu trai của ta. Ta không tính toán với cháu. Sau này, cháu nên cách xa Kha nhi một chút. Dù gì con bé cũng là mợ nhỏ của cháu."

Nói xong lời cảnh cáo, Đường Vũ Thuần đứng bật dậy. Hắn vô cảm đối diện với Khiêu công tử.

Bốn mắt chằm chằm nhìn nhau, Uyên Kha mơ hồ cảm thấy như có tia lửa tóe ra từ hai người. Cô lúng túng ngồi một chỗ im thin thít, thỉnh thoảng cố gắng xoa dịu bầu không khí đóng băng bằng cách cười nụ cười đầy giả trân.

Uyên Kha chẳng hiểu vì sao cuộc hẹn thăm hỏi giữa hai người, giờ đây đã trở thành buổi hẹn ba người gay cấn thế này. Mọi người trong nhà hàng hình như đang hóng hớt, quan sát động tĩnh phía bên đây. Chắc hẳn bọn họ cảm thấy cuộc đối thoại giữa cha nuôi và học trưởng khá kì dị.

"Cậu..."

Khiêu Thừa Triển cứng họng, anh tức đến độ không nói nên lời.

"Không còn sớm nữa, ta đưa Kha nhi về trước. Cháu cứ việc thong thả dùng cơm, bữa ăn này ta mời. Mừng cháu trở về nước, cháu trai thân yêu."

Đường Vũ Thuần dứt khoát kéo tay lôi Uyên Kha rời khỏi, không kịp chờ cô phản ứng. Hai người lần lượt cùng nhau khuất bóng ở đằng sau cửa kính nhà hàng. Khiêu Thừa Triển vẫn thẫn thờ ngồi yên một chỗ. Lát sau, anh úp mặt vào hai tay chống trên bàn đầy vẻ bất lực, hai vai anh run run.

"Buông tôi ra..Đường Vũ Thuần. Đau, mau buông tôi ra. Ông siết tay tôi đau quá."

Nghe thấy Uyên Kha bảo đau thì hắn ta mới chịu thả lỏng lực đạo cổ tay. Đường Vũ Thuần không nói lời nào, nhanh chóng nhét cô vào trong xe rồi ngay tức khắc ngồi vào cùng.

Vệ Ảnh nhanh nhẹn cho xe khởi động, phóng vút lao đi.

Trong xe bỗng xuất hiện tấm màn ngăn cách giữa hàng ghế trước và băng ghế sau.

Uyên Kha thấp thỏm không yên, cô có dự cảm Đường Vũ Thuần đang tức giận. Không khí bây giờ ngột ngạt đến khó thở.

"Cha.."

Cô vừa định quay sang lên tiếng giải thích, một xúc cảm mạnh mẽ liền ập đến không hề báo trước.

Uyên Kha cảm thấy bờ môi tê dại, đôi môi bị Đường Vũ Thuần áp chặt lên cưỡng đoạt hôn ngấu nghiến. Một tay hắn giữ chặt cổ Uyên Kha không cho cô né tránh, một tay ôm siết eo kéo sát lại gần người hắn không để cô nhúc nhích. Uyên Kha gần như bị kiềm chế, chặt chẽ tựa vào lòng cha nuôi.

Đường Vũ Thuần giống như mang theo phẫn nộ vào nụ hôn này. Hắn chà xát thật mạnh, liên tục nhấm nháp, cắn xé môi cô điên cuồng.

"Ối..."

Uyên Kha bị Đường Vũ Thuần bóp eo một cái, cô không tự chủ mà há miệng rên lên một tiếng. Ngay lập tức, chiếc lưỡi mềm mại thừa cơ hội mà tiến vào trong khám phá. Chính thức công thành đoạt đất, chiếm tiện nghi của cô thành công. Đường Vũ Thuần càn quét khắp khuôn miệng Uyên Kha. Hơi thở hắn hòa quyện với hương thơm trên người cô, khiến xung quanh thoang thoảng mùi vị mê hoặc. Đường Vũ Thuần không chừa cho cô đường lui, không ngừng nếm trọn tất cả sự ngây ngất được mang lại từ nụ hôn của cô. Uyên Kha chẳng thể lên tiếng phản đối bất cứ câu nào.

"Ọc..ọc.."

Chẳng biết qua bao lâu, Đường Vũ Thuần bị âm thanh kì quái chen ngang. Hắn quyến luyến buông tha cho Uyên Kha. Nhìn cô thở hổn hển không ngừng, gương mặt ửng đỏ vì xấu hổ, Đường Vũ Thuần chợt thấy tâm trạng vui vẻ lên không ít.

"Tôi..tôi hơi đói bụng rồi."

Uyên Kha cúi thấp đầu ngượng ngùng trình bày. Từ trưa đến giờ cô vẫn chưa có gì bỏ bụng. Vốn dĩ ban nãy vì chuyện của Quốc Khang nên cô không có tâm trí ăn uống. Sau khi nhẹ nhõm đôi chút thì liền bị sự xuất hiện của Đường Vũ Thuần hù dọa một trận. Cả buổi tối ngồi trước một bàn đầy thức ăn cao cấp, nhưng Uyên Kha chưa được động đũa món nào. E rằng giờ đây bụng cô cũng đã bắt đầu lên tiếng khiếu nại sự hành hạ bất công này.

Đường Vũ Thuần nhếch miệng cười, hắn ra lệnh cho Vệ Ảnh chạy xe nhanh hơn một chút.

Rất mau chóng sau đó bọn họ liền về tới Bạch Cẩm Viên.

Đường Vũ Thuần xuống xe, hắn không nói không rằng một mình đi vào trong trước. Trước khi đi còn không quên bảo Vệ Ảnh về nghỉ ngơi.

Uyên Kha mặt đầy khó hiểu, mất một lúc cô mới bước xuống rồi tiến vào tòa thành. Cô dự định cứ thế đi ngủ một giấc cho khỏe người. Nhưng hình ảnh trước mặt bỗng khiến Uyên Kha trợn tròn mắt, suýt chút nữa là đánh rơi cằm mình.

Trong căn bếp rộng sáng ánh đèn, xuất hiện thân hình cao lớn của một người đàn ông đang lúi húi, có vẻ rất bận rộn. Đường Vũ Thuần người đeo tạp dề, hắn đang cho mì vào nồi nước sôi để luộc chín.

Uyên Kha từ từ đến chiếc ghế cạnh bàn ăn rồi ngồi xuống. Cô ngẩn ngơ ngắm nhìn trước dáng vẻ lần đầu tiên được trông thấy ở Đường Vũ Thuần.

Cô nhìn nhầm sao? Cha nuôi đang...nấu mì cho cô ăn?

Uyên Kha từ đằng sau nhìn bóng lưng vững chãi, cao lớn của Đường Vũ Thuần. Cô cảm thấy hình ảnh ông ta vào bếp nhìn khá gần gũi, thân quen. Dường như ngay tại khoảng khắc này, Đường Vũ Thuần trở thành một người đàn ông dịu dàng hiếm có. Hắn trông giống một người đàn ông tiêu chuẩn của gia đình thật.

Gượm đã, cô đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì? Uyên Kha liên tục lắc đầu nguầy nguậy, cô tự vả vào má mình vài cái cho tỉnh táo lại.

Một đĩa mì xào thơm phức nghi ngút khói được đặt xuống trước mặt cô.

"Ăn đi." - Đường Vũ Thuần nhẹ nhàng lên tiếng.

Uyên Kha bụng đói cồn cào chịu không nổi nữa, cô tự nhiên cầm nĩa lên ăn thật ngon lành. Mùi vị không tệ, mì vừa mềm vừa thơm, thịt bò thấm gia vị vừa phải lại mọng nước. Uyên Kha liền ăn không ngừng nghỉ.

Một hơi sau, đĩa mì xào hết sạch sành sanh. Đường Vũ Thuần trông thấy điệu bộ này của cô liền bật cười, hắn giơ tay vuốt những sợi tóc rũ xuống sang một bên giúp cô.

Uyên Kha ăn nốt miếng mì cuối cùng, hài lòng liếm miệng.

"Ngon không?"

"Ngon."

Uyên Kha lập tức đáp ngay.

Đường Vũ Thuần dịu dàng nhìn cô. Dưới ánh đèn vàng nhạt, ánh mắt Đường Vũ Thuần nóng bỏng, Uyên Kha trực diện nhìn vào hai mắt đen láy sâu thẳm của hắn. Cô như bị thứ gì đó hút hồn vào trong. Lần đầu tiên, Uyên Kha mới được quan sát rõ đôi mắt cha nuôi như vậy. Trước đây, ánh mắt Đường Vũ Thuần luôn mang theo vẻ ngờ vực, nghi hoặc, mưu mô, lúc nào cũng nheo lại đầy sự nguy hiểm.

Cái nhìn khác lạ quá đỗi dịu dàng này khiến Uyên Kha bối rối, cô lấp lửng tìm cớ chuồn đi: "Cha nuôi, con ăn xong rồi. Con lên phòng nghỉ đây, người nhớ ngủ sớm. Chúc người ngủ ngon ạ!"

Uyên Kha nói xong liền biến mất tăm.

Cô vào phòng nhanh chóng đóng cửa lại rồi đặt tay mình lên nơi ngực trái, cố gắng trấn tĩnh lại trái tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang