Hàn Dương lúc này mới thở dài, khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười ngả ngớn, đôi mắt phượng sâu thẳm như đang chờ đợi điều gì sắp đến.
"Cậu có nhìn thấy sói bỏ con mồi của mình giữa đường chưa? Nữ nhân à, cho dù cao ngạo đến đâu, cuối cùng chẳng phải trở thành tình nhân nhỏ làm ấm giường cho tôi thôi. Sau tối này, cả người cả tình của cô ta rồi cũng thuộc về tôi."
"Được lắm, Hàn Dương, tôi càng ngày càng thán phục trước cách cua gái của cậu rồi đấy ha ha."
...
Tối hôm đó, Đàm Nhu Nhi mặc trên người chiếc váy hạ eo màu xanh nhạt, bởi vì Lâu Mạn Mạn nói rằng bận việc quan trọng, nên tối nay cô đành đi một mình.
Vừa đến nơi, bên trong bar là ánh đèn mập mờ cùng với tiếng nhạc nhẹ nhàng. Chỉ mới hơn 8 giờ một chút, vẫn chưa đến giờ sôi động nhất của quán, tuy nhiên người tới ngồi ở ghế cũng đã tương đối nhiều rồi.
Đàm Nhu Nhi gặp một chị gái tiếp viên xinh đẹp, sau khi tường trình lí do có mặt ở đây, người tiếp viên đó liền nhanh chóng dẫn cô vào một căn phòng vip. Khác với sự im lặng bên ngoài sảnh, trong này mọi người đã bắt đầu ăn mừng.
Đàm Nhu Nhi vừa xuất hiện, cả đám người trong phòng lớn tự động im lặng một giây. Nói Đàm Nhu Nhi là tuyệt sắc giai nhân quả thực là không sai mà... Tuổi 18, cả người tản ra hơi thở thanh xuân, khuôn mặt tinh xảo không cần tô vẽ, lại cứ như vậy hấp dẫn ánh mắt người khác.
Sau cùng vẫn là Hàn Dương đập tan khoảng trống yên lặng này. Cậu ta nhanh chóng bỏ ly rượu xuống, tiến lại trước mặt cô. Sau khi cảm ơn tiếp viên kia liền vươn tay ra định nắm lấy Đàm Nhu Nhi rồi dẫn cô vào trong. Khuôn mặt còn để lộ sắc thái thất thố cùng biểu cảm cười ngốc nghếch mà nói với cô.
"Mình còn tưởng là cậu chỉ nói chơi mà thôi... Không ngờ cậu chịu đến chung vui với chúng mình thật... Mình cảm thấy vô cùng phấn khích."
Đàm Nhu Nhi dễ dàng tránh khỏi bàn tay của hắn, mỉm cười lịch sự đáp lại.
"Tớ trước nay cũng không phải là người thất hứa, hơn cả, đây là tiệc kết thúc năm tháng học sinh rồi... Dù sao nên đến cũng phải đến thôi."
Mọi người nghe vậy liền cười ha ha, tiếp tục chuẩn bị bàn ăn uống thịnh soạn.
Bên này vui vẻ hát ca, bên kia là bầu trời giông bão.
Lâu Mạn Mạn đứng dưới sân bay, thời tiết mùa hè ban đêm mát mẻ, nhưng cũng không giúp tâm tình Lâu Mạn Mạn bớt nóng. Nhìn đồng hồ trên cổ tay, cứ mỗi lần kim giây nhích lên một đoạn, nghĩa rằng cô đã chờ người kia nhiều hơn một giây.
Bức bối lại không thể xả được, Lâu Mạn Mạn hừ tiếng rõ to trách móc. Đến khi không đợi được nữa liền cầm điện thoại lên gọi về cho mẹ.
Chuông reo một hồi dài, Diễm Tinh mới bắt máy, Lâu Mạn Mạn chỉ chờ lúc đó mà nói ra bực dọc trong đầu của mình.
"Mẹ, mẹ có chắc là máy bay đáp xuống lúc 7 giờ hay không? Bây giờ đã gần 9 giờ rồi, cho dù có trễ cũng không thể trễ như vậy chứ?!"
Diễm Tinh đầu giây bên kia cũng sốt ruột, đi qua đi lại ở phòng khách đến độ sàn nhà sắp mòn luôn rồi, đáp lại lời nói của con gái.
"Chắc vẫn chưa đáp xuống đâu, con ráng chờ thêm vài phút nữa được không Mạn Mạn, nếu không phải cha con chạy lên công ty đột xuất, mẹ đã có thể cùng con đón nó rồi..."
Biết rằng mẹ lo cho người kia, Lâu Mạn Mạn đành bất lực thở dài, áp chế cơn tức giận vì chờ đợi lâu của mình xuống, nhỏ giọng đồng ý.
"Vâng, vậy để con chờ tiếp thêm 30 phút xem sao..."
Tại thời điểm này, quay trở lại quán bar.
Đàm Nhu Nhi nhìn ly rượu mà Hàn Dương đưa tới, lại nhìn ánh mắt chờ mong có phần nài nhỉ của rất nhiều người xung quanh, đôi mắt to tròn có phần lưỡng lự.
"Nhu Nhi, xin cậu đó, một ngụm xem như là lấy lộc của khối thôi. Không phải cậu nói rồi sao, đây là bữa tiệc kết thúc thời học sinh rồi, nên làm là phải làm thôi. Cậu nhìn đi, xung quanh ai cũng chai này li nọ, cậu lại không nể mặt chúng tớ mà uống một ngụm nhỏ, nhấp môi cũng không..."
Một bạn nữ năng động trong khối lên tiếng, cầm ly rượu ngoại đưa tới, ánh mắt có phần cầu khẩn.
"Dù sao cậu cũng tới rồi... Cậu mà không nhấp ngụm, chúng mình liền chắn cửa không cho cậu về đấy!"
Đàm Nhu Nhi nhìn lại nhìn, nếu đúng như lời bạn nữ này nói, với số người trong phòng lên đến ba chữ số, cô xem ra sẽ khó thoát.
"Một ngụm nhỏ?"
"Đúng vậy, chỉ một ngụm thôi." - Cả tập thể đều đồng thanh nói.
"Vậy được."
Nói đoạn, cô nhận lấy ly rượu trong tay của cô bạn kia hớp một ngụm nhỏ, trong tiếng hò reo của mọi người. Dù sao cô cũng sẽ không vì một ít rượu mà say.
"Phải vậy chứ, haha, nào chúng ta lại tiếp tục nâng ly!"
Trong tiếng ca vui vẻ của mình, Hàn Dương với đôi mắt phượng xinh đẹp vẫn luôn chăm chú vào từng cử chỉ nhỏ của Đàm Nhu Nhi.
Tầm 15 phút sau, sau khi nhìn thấy Đàm Nhu Nhi có dáng điệu chếch choáng, hắn liền tiến lại hỏi thăm.
"Cậu không sao chứ?"
Đàm Nhu Nhi không hiểu, tửu lượng của cô cũng không đến nỗi tệ như vậy. Nhưng đôi mắt đen láy lúc này nhìn người trước mặt đã nhòe đi, còn thấy cả ảo giác một hóa ba người. Cô biết bản thân không ổn, nhưng cô không thể tin tưởng người này mà đáp lại.
"Mình ổn, để mình đi rửa mặt một lát."
Hàn Dương thản nhiên đồng ý, còn kêu mấy người kia nhường đường cho cô đi. Đợi lúc cô ra khỏi phòng liền lập tức đuổi theo.
Phía sau còn vang lên lời chê cười của mấy người trong phòng.
"Hàn Dương, cậu bớt lo cho người ta đi, người ta cũng không cảm tạ cậu đâu haha."
Bọn họ nói rất đúng, Hàn Dương thực sự lo, nhưng là lo con mồi của mình bị kẻ khác cướp đi mất...
Dọc theo hành lang của quán bar, đầu của Nhu Nhi càng lúc càng choáng váng, cả người cũng đang dần nóng lên. Cô bắt đầu hiểu ra, rượu mình uống có vấn đề... Nhưng có thể đến cả những người kia cũng không biết...
Điều quan trọng lúc này chính là rời khỏi nơi này an toàn, bởi vì nếu trở về phòng đó lần nữa, người bỏ thuốc cô sẽ không dễ dàng mà cho cô đi lần thứ hai.
Nhưng mà đầu thật đau, tay chân cũng đã bắt đầu bủn rủn. Bên ngoài ánh đèn led mập mờ nhấp nháy, tiếng nhạc ồn ào đã bắt đầu mở lên, nhưng cũng không đủ để cô có thể tỉnh táo lại.
Ngay lúc cô sắp ngã xuống, từ nơi nào, có bàn tay vững chắc ôm lấy thân thể cô vào trong lòng...