“Người đã đem tới cho ngài, bất quá tôi có một thỉnh cầu. Khi nào ngài cùng hắn ta thảo luận xong vấn đề thì hãy gọi tôi mang hắn về. Hắn và tôi vẫn còn một cuộc tái đấu chưa hoàn thành.”
Lâu Vĩnh nhún vai, nhìn qua đôi mắt đầy sự cầu khẩn của Lâu Chính Thần, không chút do dự mà thoải mái đồng ý với Độ Ngôn.
“Vậy tôi sẽ trả lại người cho cậu sau 3 tiếng nữa. Được chứ?”
Độ Ngôn mím môi, có vẻ đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, sau vài giây mới gật đầu đáp ứng: “Được.”
Dứt lời, cậu lập tức biến mất sau cánh cửa phòng, trả lại sự riêng tư cho hai người.
Lâu Chính Thần xem ra cũng không phải là một kẻ ngu xuẩn, vừa bắt gặp Lâu Vĩnh anh ta đã nhận ra người này có vẻ cùng dòng dõi của mình, còn là một ông chủ lớn. Vậy nên Độ Ngôn vừa rời đi chưa được bao lâu, Lâu Chính Thần đã lòi đuôi cáo vẫy lên chờ mong đối với Lâu Vĩnh.
“Ngài… Nếu ngài thực sự là cháu ruột của tôi, ngài làm ơn đừng đem tôi trở về với Độ Ngôn, hắn sẽ giết người, hắn thật sự sẽ giết tôi mất…” - Trong đôi mắt xanh nhạt kia là sự sợ hãi cùng cực, tựa hồ như anh ta là con kiến nhỏ đang đối chọi với trận mưa nặng hạt, mà Lâu Vĩnh vừa hay đảm nhiệm nhiệm vụ ngọn cỏ sinh mạng cứu rỗi cuộc đời của anh ta.
Lại nói, Lâu Chính Thần không thể ngờ được là, người mà anh ta xem là ngọn cỏ cứu sinh ấy, thực chất sẽ trở thành người đem anh ta áp giải đến ngôi nhà bốn góc tường kín mít sau này. Nhưng đó là chuyện của tương lai, hiện tại thì Lâu Vĩnh vẫn đang vô cùng nhàn nhã nhìn Lâu Chính Thần đang run rẩy cầu xin thương xót một cách vô cùng buồn cười.
Đợi cho anh ta kể lể xong xuôi, lúc này hắn mới cất tiếng nói đầu tiên của mình, câu từ tuy đơn giản nhưng lại đem hi vọng của kẻ ngu ngốc đạp vỡ không còn mảnh vụn:
“Lâu Chính Thần, tội của chú đem ra pháp luật cũng xứng đáng với hình phạt cao nhất, tử hình mà thôi. Tôi thấy Độ Ngôn chỉ đang lo lắng chú phải chịu cảnh nòng súng chĩa họng nhiều lần nên mới giúp chú giải quyết nhanh một chút…”
Khuôn mặt Lâu Chính Thần hoàn toàn tái mét, dưới lớp áo sơ mi trắng là tầng mồ hôi lạnh đang đổ từng giọt từng giọt… Anh ta bây giờ mới phát giác ra một sự thật kinh hoàng… Rằng đôi mắt xanh ngọc bích đang nhìn anh ta… Nó mang theo sát ý nồng đậm không hề che dấu.
“Cậu… Cậu cùng tôi có cùng máu mủ, cậu không thể làm vậy… Đó là bất nhân, là bất nhân… Tôi thừa nhận bản thân chẳng qua vì chút hư vinh mà lấy đi của công ty một ít tiền, nhưng điều đó nếu kết tội thì không thể nào bị áp vào án tử hình!”
Lâu Vĩnh nghiêng đầu, nhìn dung mạo của Lâu Chính Thần giống với cha mình 5 6 phần, yết hầu không khỏi tràn ra một tiếng thở dài nhỏ.
“Lâu Chính Thần, chú cũng không phải loại không có não, hà cớ gì phải phát ngôn những câu nói như vậy nhỉ? Mang danh họ Lâu thì cũng nên dùng não mà nói chuyện đi chứ?”
Vừa nói, hắn vừa tiến đến nơi Lâu Chính Thần đang ngồi bệt xuống, ném cho anh ta một xấp tài liệu còn nguyên niêm phong, không ra lệnh gì nhiều, nhưng nụ cười nhạt trên môi Lâu Vĩnh cơ hồ đã giải thích cho người kia biết bản thân nên làm gì.
Lâu Chính Thần mở tập tài liệu ra, bên trong là toàn bộ tư liệu về tội trạng của hắn, không chỉ là ở Lâu thị mà còn ở những công ty cũ trước đây anh ta từng tham gia, tất cả đều phơi bày trước mắt.
Lâu Chính Thần ngay lập tức ớn lạnh, đôi mắt xanh nhạt nhìn về phía Lâu Vĩnh, nỗi khiếp sợ lan tràn khắp cơ thể… Không thể nào, những thứ này anh ta đã tiêu hủy hoàn toàn rồi mà… Vì sao nó lại xuất hiện ở đây, hắn ta, hắn ta lấy đống tài liệu này ở nơi nào? Bằng cách nào chứ?
“Không ngờ phải không, không ngờ rằng sẽ có một ngày bản thân lại thong thả ngồi đọc tội trạng mình từng tạo ra. Sao đây, Chính Thần, chú có cảm thấy choáng ngợp trước thành tích của mình tạo ra?”
“Tôi… Khốn nạn, cậu lấy từ đâu ra những thứ này? Rõ ràng là tôi đã tiêu hủy chúng từ lâu rồi mà”
“Chậc, nếu không muốn người khác biết thì tốt nhất bản thân đừng làm. Lâu Chính Thần, nếu đã có cả gan dám làm những chuyện ác độc thì nên nghĩ tới có ngày người khác vạch trần mình.”
Lâu Chính Thần mím môi, ánh mắt nhìn đứa ‘cháu’ này như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
“Cậu muốn gì từ tôi? Nói cho mà biết, tiền tài của tôi đã đổ hết vào sòng bài tại nơi đó rồi, sẽ không có một cắc nào để đền bù cho Lâu thị đâu.”
Lúc này Lâu Vĩnh mới khom người xuống, ngồi trước mặt Lâu Chính Thần, giọng nói nhàn nhạt không tra ra bất kỳ cảm xúc nào hỏi anh ta:
“Người tên Phi cùng hoạt động trong phi vụ Lâu gia mà chú cùng hợp tác, hắn là ai?”