• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: An Bi Nhi

Mùi thịt nhẹ nhàng bay từ cửa sổ nhà bếp ra, Mộc Phỉ ngồi bên cửa sổ hít thật sâu, tham lam hít mùi thơm vào bụng.

Ai, xương thỏ hầm còn thơm hơn hươu bào nhiều.

"Nữ nhi, canh hầm được rồi, ngươi nói mì sợi ở đâu?" Giọng Viêm Dục từ đỉnh đầu Mộc Phỉ truyền đến, Mấy ngày đều chữa bệnh, hắn đã nói được một câu hoàn chỉnh, không bị một câu mất ba tiếng như trước kia nữa. Nhưng lúc ở trước mặt người khác, hắn vẫn tiếp tục nói chuyện theo kiểu đó.

Bởi vì nữ nhi nói như vậy rất tàn khốc bá đạo.

Hắn nhìn xuống phía dưới, thấy Mộc Phỉ ăn thứ đen sì trong tay mà vẻ mặt lại hưởng thụ, ánh mắt nghi ngờ tập trung vào bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng, nhíu mày trầm tư: Đồ ăn khó coi như vậy thực sự ngon sao?

"A, tới đây." Mộc Phỉ cho miếng đào cuối cùng vào trong miệng, để tự nàng thưởng thức, Mộc Phỉ sẽ cho đào ướp hương ra lò.

Ừm, mùi vị cũng ngon, có nên suy nghĩ mở cửa hàng bán đồ ăn chua ngọt không nhỉ, nàng tự ướp hương vị, từ quả đào ra, có thể dùng táo, các loại trái cây, nên có thể có rất nhiều loại, phải nghiên cứu ra nhiều vị khác nhau, buôn bán mới sinh lãi.

Đặc biệt là bây giờ chỉ cần phụ nhân mang thai, sẽ thèm đồ ăn chua, để sinh ra một tiểu tử trắng mập, thị trường tiêu thụ không ít.

Mộc Phỉ âm thầm suy nghĩ, lần nữa nhìn sang lò lửa, điều chỉnh lửa rồi đi sang nhà bếp.

Hoặc là trước tiên thử ở trong thôn, hoặc mang lên chợ bán một ít xem hiệu quả thế nào.

Không được, người trong thôn đều là người khôn khéo, tay nghề không hề kém nàng, bị học trộm rồi bán ra ngoài sẽ khiến nàng lỗ vốn, hay là thuê một cửa hàng nhỏ ở ngoài chợ hoặc làm một cái xe đẩy bán trực tiếp.

Đáng tiếc không phải ở hiện đại, có thể xin độc quyền. Cũng may không phải ở hiện đại, nếu không những thứ này đều bị kẻ khả nghi cướp mất rồi.

Ai, chứng lo âu không dứt khoát bắt buộc lựa chọn lại xuất hiện lúc này, nếu không phải ở hoàn cảnh như vậy, nếu không phải ở trong thân thể nhỏ bé gió thổi là ngã này, nàng cũng đâu rối rắm đến mức này. Thôi không muốn nữa, suy nghĩ nhiều đều là nước mắt, cơm nước xong xuôi rồi bàn bạc với phụ thân mới quyết định tiếp.

Góc tường trong bếp đang đặt một cái nồi đang úp vung, quên đi suy nghĩ lúc trước, Mộc Phỉ lại quay về bộ dạng lạc quan không tim không phổi, trước ánh mắt tò mò của Viêm Dục bê nồi lên, nàng không cao, cũng chưa từng bê chậu đến bên bếp lò, ngồi xuống một tay đỡ chậu, một tay dùng sức xoắn vắt mì, cảm giác độ mềm của vắt mì trong tay vừa phải, liền biết đã lên men đủ, nhón chân lên lấy mì trong chậu ra đặt lên thớt.

Nàng nhanh nhẹn leo lên ghế, đứng trên ghế dùng dao cắt thành từng sợi bằng nhau, dùng tay vê tròn rồi lại ấn dẹp xuống, cầm cái cán bột lên cán thành hình thịt. Nàng không nói gì hết, chỉ chuyên tâm làm việc, nàng biết, có đôi mắt đang nhìn nàng, nhớ kĩ động tác của nàng vào lòng.

Sợi tóc trên trán rủ xuống chắn tầm mắt nàng, khớp xương nhỏ nhắn xanh nhạt thay nàng vén sợi tóc ra sau tai, trong đầu có một âm thanh nói cho hắn biết phải kéo dài sợi mì ra.

Viêm Dục theo những hình ảnh vụn vặt trong đầu, loáng thoáng như đã gặp ở đâu đó, chần chờ lấy tay cầm lên một mảnh tới trước mặt, kéo dài mấy cái rồi cho vào trong nồi hầm.

Mộc Phỉ gật đầu một cái, cười khen một tiếng: "Chính là như vậy, con cán sợi mì, người kéo mì rồi cho vào nồi, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt."

Trong nồi canh đã đủ cho hai người họ ăn, còn lại bỏ vào trong một cái vại.

Trong thôn đều có thói quen bữa trước ăn không hết thì bữa sau ăn tiếp, để canh trong nồi lần sau dùng tiếp, nhưng Mộc Phỉ cảm thấy thức ăn bị đun nóng sẽ mất đi chất dinh dưỡng, nàng đang lớn, cần phải bổ sung dinh dưỡng, Viêm Dục vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cứ ăn cơm thừa cũng không tốt.

Trước kia vừa đến nên chưa tìm ra cách sinh hoạt ở đây, qua mấy ngày làm quen, nàng đã tìm ra bí quyết sinh hoạt ở chỗ này, hơn nữa cònốc một người cha vừa học đã toàn năng ở đây, họ cũng không có lý do gì để bạc đãi mình.

Mì sợi nổi trong nước canh cho ra chút bột, xoay mình trong nước sôi, mùi thơm tỏa ra. Canh loãng là tốt nhất, không cần thêm gia vị vào, Viêm Dục đã múc mấy miếng thịt thỏ vào trong nồi nấu cùng rồi.

Mộc Phỉ vỗ vỗ tay, nhảy xuống ghế đi rửa tay, Viêm Dục nhanh chóng bưng hai chén mì sợi thịt thỏ để lên bàn.

Không giống mì thịt bò Lan Châu die,n; da.nlze.qu;ydo/nn thời hiện đại có sợi mì tròn đều, cũng có điểm giống với mì xào, sợi mì mỏng, bên ngoài nhìn rất đẹp, nước canh trong vắt, miếng thịt ở trên mì, có thêm hành lá thái nhỏ, ngửi mùi thơm mê người.

Hai người đồng thời nuốt nước miếng, nhìn nhau một cái cười mootj tiếng, ăn thôi.

"Ơ, đang ăn gì thế?" Giọng nói lảnh lót cao vút từ cạnh cửa truyền tới, một thiếu phụ trung niên mặc y phục hoa văn màu xanh lá đang đứng dựa vào khung cửa.

Bộ dạng mỹ phụ gần 40 tuổi, tóc đen được búi lại, dùng một cái khăn hoa văn lá thúy trúc bao ở phía sau, mặt mũi dễ nhìn, khóe mắt hơi nhếch lên phù hợp với nếp nhăn, không mất phong tình, cánh môi lại đầy đặn, miệng hồng mềm mại.

Mộc Phỉ nhìn người tới, mí mắt không tự chủ giật mấy cái, âm thầm róc xương lóc thịt Viêm Dục, nhìn bộ dạng cao quý của Viêm Dục không bị ảnh hưởng, vẫn chậm rãi ăn mì, bĩu môi trợn mắt, Die nd da nl e q uu ydo n thuận tiện dùng móng tay cào một vết trên lưng hắn mới hài lòng.

Nàng ta là Xảo Nương, vợ của Tưởng Mộc Công, Tưởng Mộc Công làm công việc tỉ mỉ tinh xảo, chỉ cần có bản vẽ sơ sài cũng có thể làm ra, dựa vào tay nghề này mà kiếm được không ít bạc, rất nổi tiếng ở đây, nữ nhi chưa xuất giá thôn bên cạnh cũng thám thính tin tức bên này.

Về sau thôn trưởng thôn Lý gia đi trước một bước gả nữ nhi Lý Xảo của mình cho nhà Tưởng Thạc, để nhà Tưởng Thạc phối hợp. Tưởng Mộc Công thật thà chất phác, thấy tiểu cô nương tới nhà rất xinh đẹp, liền đỏ mặt gật đầu, vì vậy nhân duyên được định ra.

Ở thôn Tương Sơn thôn, có thể không biết vợ thôn trưởng nhưng không thể không biết vợ của Tưởng Mộc Công, Xảo Nương luôn nói thẳng, nói chuyện chanh chua, người mà chọc tới nàng đều bị nàng uốn ba tấc lưỡi châm chọc khiến phải núp ở nhà không còn mặt mũi ra ngoài gặp người khác.

Được lắm, Xảo Nương nhìn trúng nhi tử để gả Tưởng Nhứ Nhi làm vợ rồi, nhưng ba ngày Tưởng Nhứ Nhi chạy đến nhà Mộc Phỉ, đều bị nhi tử này lạnh nhạt, lời nói bóng gió trong thôn liền nổi lên, chờ chuyện cười của Xảo Nương.

Nhà Mộc Phỉ có gì? Có nam nhân, mặc dù là người không vợ, nhưng bộ dạng phong lưu phóng khoáng kia, lên phòng khách xuống phòng bếp, có thể nói là trăm năm khó gặp.

Cho nên, hôm nay Xảo Nương đến là để bới móc? Mộc Phỉ để đũa xuống, gương mặt cười giả, chỉ cái chén: "Phụ thân nấu mì........"

Đối mặt với loại người cay cú không nói lý này, nàng chỉ có thể chọn cơ hội trấn an đuổi đi thôi.

"Đúng lúc quá, ta còn chưa ăn cơm." Mặt Xảo Nương cười càng tươi hơn, đôi môi đỏ mọng lóe ra hàm răng sắc bén, lách qua mình nhanh nhứ gió đi vào nhà, híp mắt chỉ vào chén của Mộc Phỉ, ánh mắt đảo quanh trên mặt Viêm Dục, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Ngươi làm một chén cho đại nương ăn đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK