• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu dính một đống lá xanh thò ra ngoài, trong bụi cây bên đường lộ ra một bàn tay trắng nõn, đẩy lá xanh chui ra, dáng người vững chắc như cây tùng bách xuất hiện. Môi nhếch lên, trên khuôn mặt yêu nghiệt lười biếng cười, đôi mắt hếch lên, toát ra ba phần lạnh nhạt bảy phần mị hoặc.

Ánh nắng chiếu vào hoa phục đỏ tía của hắn, hoa văn tơ vàng hình mây lóng lánh lóa mắt, nhưng vẫn không ngăn được ánh hào quang của hắn.

“Đã như vậy, không tiễn đi thong thả.”Giọng nói Viêm Dục lạnh nhạt mang theo chút giễu cợt nhẫn tâm phun ra, đi qua Tưởng Vũ sững sờ, tiến lên vòng tay qua bả vai Mộc Phỉ, nữa ôm người nàng đi vào nhà tranh.

Tưởng Vũ cứng ngắc nhìn chằm chằm bóng lưng của Viêm Dục, cảm nhận được toàn thân hắn toát ra khí chất quý tộc, càng không có cách nào phản bác lại lời nói của hắn, âm thầm nắm tay thành quyền, cảm giác đau rát từ lòng bàn tay khiến hắn tỉnh táo lại, cất bước đi xa.

Việc học quan trọng, bây giờ không phải thời điểm tranh hơn thua, hắn có thể đợi.

Chỉ có Ngao Dực núp trong bóng tối mới chú ý, áo khoác của Viêm Dục rũ xuống trên mặt đất cũng không có lưu lại chút dấu vết trên đường đi, hắn mừng rỡ, trong lòng khó nén kích động.

Thân thể Mộc Phỉ cứng ngắc được Viêm Dục đưa vào phòng, trong lòng nàng trống rỗng, tại sao Viêm Dục lại ăn mặc như vậy, nàng sợ khi nghe đáp án bản thân mình không thể chấp nhận được.

Ngừng suy nghĩ lung tung, nàng giả vờ như không thấy Viêm Dục thay đổi, dùng giọng điệu nũng nịu pha chút tức giận hỏi hắn:

“Sao bây giờ mới trở về, sáng giờ đi đâu mất tăm, tranh thủ thời gian ngồi xuống, tiếp tục trị liệu.”

Viêm Dục kinh ngạc nhìn Mộc Phỉ bình tĩnh, chẳng lẽ nàng thật không chút để ý mình sao? Hay là nàng là thầy thuốc nên mới có trách nhiệm với mình? Nếu mai mốt mình khỏe lại thì nàng không thèm quan tâm mình nữa sao?

Càng nghĩ càng bực bội, vốn trong lòng Viêm Dục bị hỗn loạn vì Tưởng Vũ cộng thêm chuyện này càng rối loạn hơn, nhưng mặt hắn không lộ ra chút bất thường nào cả, vẫn cười như không cười, khóe miệng hắn cười có chút trào phúng, hai chân vén lên giường, mị nhãn bắn ra, nói:

“Phỉ nhi nhìn bộ dạng ta như này, không phải nên hỏi vì sao ta khỏi sao?”

Nghe tiếng nói lười biếng, nhìn chằm chằm con ngươi hàm chứa ý cười, Mộc Phỉ thấy Viêm Dục bất mãn và cùng khó chịu, ho nhẹ một tiếng, nâng người lên, trên tay ngân xuất ra ngân châm, nàng nhảy lên một cái, rất ngông cuồng đáp:

“Coi như thân thể của phụ thân đã khỏi hẳn, nhưng cũng có nhiều chỗ, cần từ từ bồi dưỡng, ví dụ như người bị dược vật xâm nhập làm rối loạn kinh mạch.”

“Vụt” Viêm Dục ngồi dậy, hơi bất mãn nói:

“Ta nói nè Phỉ nhi, con đừng thông minh như vậy chứ, quá thông minh nam tử liền không có đất dụng võ rồi.”

“Cũng đâu còn biện pháp, ai bảo ngay lúc đầu ông trời lại tặng cho con một phụ thân đến nhà xí cũng không biết đi.” Mộc Phỉ khoanh tay vô tội nghiêng đầu.

Là ngươi ép ta phải lôi chuyện cũ ra thôi, ai bảo ngươi ngốc nghếch lever max, khiến ta ngày đêm phải vắt óc suy nghĩ cho ngươi sao?

Chỉ nghe “phốc”, hình như ngoài viện có vật bị rơi xuống, Mộc Phỉ đi tới bên giường nhìn qua cửa sổ, tất cả đều bình thường, không có dấu hiệu nào của vật nặng rơi xuống cả.

“Quái lạ, chẳng lẽ con nghe nhầm?” Mộc Phỉ cầm cây kim gãi gãi đầu, bộ dạng không hiểu.

Sắc mặt Viêm Dục thay đổi, kéo Mộc Phỉ lên giường, trợn mắt tức giận khiển trách:

“Không biết lớn nhỏ, cũng không cho phụ thân mình chút thể diện, chuyện như vậy cũng dám nói ra trước mặt người ngoài!”

Người ngoài? Mộc Phỉ cảnh giác Diễễnđàànlêêquýýđôôn nhìn trái phải, thậm chí muốn thoát ra khỏi Viêm Dục đi ra ngoài điều tra, chẳng lẽ Viêm Dục có con mắt âm dương? Nếu không sao nàng lại không thấy người ngoài mà hắn nói.

Cũng may nàng học y ở trường đã gặp qua rất nhiều thi thể, nghe Viêm Dục nói cũng có chút sợ sợ, nhưng còn đỡ hơn mấy tiểu thư khuê các, nghe Viêm Dục nói chắc nháo nhào lên mất.

Cảnh giác nhìn chằm chằm Viêm Dục, nhỏ giọng, vỗ vỗ đầu hắn giống như đang trấn an, thận trọng đáp:

“Ở trong phòng này, trừ con ra người thấy được mấy người? Phụ thân đừng sợ, chỉ là linh hồn ảo thôi, không gây tổn thương cho mình được đâu.”

Viêm Dục dở khóc dở cười, không nhịn được búng cái trán của Mộc Phỉ, không biết trong cái đầu nhỏ chứa cái khỉ gì, linh hồn ảo? không phải là linh hồn của người chết sao. Nhưng thật kỳ lạ, thiếu nữ bình thường nghe hắn nói cái này chắc đã bị dọa đến run sợ khóc lóc, không ngờ nàng lại bình tĩnh, còn trấn an hắn nữa, thật thú vị.

Chỉ là, rất nhanh hắn liền không cười được, vì Mộc Phỉ thừa dịp hắn búng cái trán của nàng đã nhanh tay ghim ngân châm vào sau ót hắn, làm hắn trừ mắt có thể chuyển động, còn người thì như bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích.

“Ngoan, như vậy con mới dễ dàng giúp người trị liệu, “haizz” người thật không phải đứa bé ngoan, không có việc gì làm liền suốt ngày chạy loạn, làm hỗn loạn kinh mạch, để con giúp người đả thông.”

Mộc Phỉ vừa lẩm bẩm vừa cấm ngân châm đầy đầu Viêm Dục, nhìn giống như con nhím, nàng hài lòng vỗ tay.

Khóe miệng Viêm Dục co quắp một lúc lâu, hít sâu mấy hơi mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh:

“Y thuật của Phỉ nhi càng ngày càng tinh vi, nhưng thuật ngân châm ta không hiểu, đả thông kinh mạch thì liên quan gì đến não?”

“Người gấp cái gì, chờ con cởi quần áo đã.” Mộc Phỉ mặt không đỏ hơi không gấp nói ra khiến Ngao Dực té nhào lần nữa.

Ngao Dực dứt khoát núp dưới đất không núp trên cây nữa, tiểu muội muội này thật không giống người bình thường, lời nói thật làm người khác điên đảo, chỉ có chủ tử tâm can cường đại mới chấp nhận được thôi.

“A, Phỉ nhi định cởi y phục của phụ thân, có thích hợp không?”

“Dĩ nhiên thích hợp.” Mộc Phỉ bật thốt lên sau đó bất mãn xé áo Viêm Dục:

“Không có việc thì mặc sang chảnh như vậy làm gì, khó cởi chết đi được, sáng sớm đã ăn mặc giống khổng tước như đi tán gái.”

Sang chảnh? Khổng tước? Tán gái? Viêm Dục chọt chọt đầu đầy ngân châm híp mắt nhìn Mộc Phỉ đang làm loạn, hận không thể được muốn đè nàng xuống giày vò một phen, để cho nàng biết thế nào là tán gái!

Rốt cuộc cũng mở được cổ áo, Mộc Phỉ quỳ trên giường cởi áo của hắn ra, lộ ra bờ vai mượt mà cùng cơ bụng sáu múi, chảy nước miếng híp mắt thưởng thức.

Wow wow! Không ngờ da hắn mịn màng trắng nõn như vậy, đúng là mỹ nam đúng chuẩn, còn cơ bụng này làm sao luyện ra được vậy, là thật hả?

Trong lúc suy tư, đôi tay không xương di chuyển lên xuống, thuận tiện bóp một miếng, chậc chậc, thật mềm mại không thể tả nổi, còn trơn trượt hơn cả trứng gà bóc nha.

Viêm Dục không thể nhúc nhích, tay của Mộc Phỉ lại sờ cơ thể hắn, cúi đầu, ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé đang làm loạn kia…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK