Mục lục
Hoắc tổng truy thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251 Lúc này, phòng nhạc lại xảy ra vấn đề.​


Ôn Noãn nhìn hắn chằm chằm, Cố Trường Khanh cúi đầu hút điếu thuốc lá, lúc hắn nhìn cô qua màn khói mù mịt bay lên: “Chuyện đã như vậy, em vẫn muốn ở bên anh ta sao? Khởi kiện ly hôn xuyên quốc gia cũng kéo dài hai năm, em muốn nhìn Hoắc Minh luôn qua lại với người yêu cũ à? Kiều An cắt động mạch, Hoắc Minh liền đến bệnh viện làm một người con có hiếu… Ôn Noãn, em muốn loại tình yêu này sao? Em muốn chịu tủi thân như vậy sao?”

Những lời này thật sự không dễ nghe, còn Cố Trường Khanh cô cũng thấy ghét.


Thế nhưng lời hắn nói lại đúng!


Giọng điệu Ôn Noãn bình tĩnh: “Cố Trường Khanh… Tôi trải qua tốt hay không, cũng chẳng có liên quan gì với anh!”


Cố Trường Khanh đột nhiên đập xuống nóc xe!



Tài xế giật mình.


Trong bóng tối sắc mặt Cố Trường Khanh đáng sợ, hắn chất vấn cô: “Ôn Noãn, chẳng lẽ trong lòng em anh chính là một thằng không có tình người, không hi vọng em sống tốt hay sao? Thế nhưng là chính em có nghĩ tới hay không, anh mẹ nó cũng muốn em hạnh phúc!”


Cố Trường Khanh có vẻ rất kích động.


Ngón tay hắn kẹp điếu thuốc lá run rẩy: “Em mẹ nó để nước rửa sạch sẽ mọi thứ trong đầu đi, so với anh ta em đi theo Khương Duệ còn tốt hơn gấp trăm lần!”



Sắc mặt Ôn Noãn trắng bệch.


Cố Trường Khanh yên lặng nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên hắn mở miệng nói rất nhẹ nhàng và dịu dàng: “Ôn Noãn, hoặc là em cho anh một cơ hội! Anh sẽ không làm em thất vọng nữa!”


Ôn Noãn bước lên xe.


Cô ngồi ở ghế sau, lạnh nhạt nói: “Cố Trường Khanh, quá muộn rồi!”


Nói xong, cô kêu tài xế lái xe đi.


Tài xế trả lời một tiếng, nhẹ nhàng đạp chân ga.


Trên đường, Ôn Noãn vẫn luôn không nói gì, ngược lại tài xế trẻ tuổi nhịn không được nói: “Cô Ôn yên tâm, chuyện đêm nay tôi sẽ không nói linh tinh!”


Ôn Noãn không lên tiếng.


Bây giờ cô…dường như không quan tâm nhiều đến như vậy!


Cô về căn hộ của Hoắc Minh, sắp xếp cho Tiểu Bạch chỗ ngủ, sau đó tiếp tục chờ…


Đợi Hoắc Minh trở về!


Ôn Noãn chờ đến một hai giờ đêm, anh vẫn chưa về.


Ban đêm rất yên tĩnh…


Chỉ có Tiểu Bạch quấn lấy quanh gót chân cô, đằng trước rồi đằng sau rồi đi vòng vòng.


Ôn Noãn ngồi xuống cây đàn dương cầm Morning Dew, cứ liên tục đàn, cô đều đàn lại những bài mà cô nhớ rõ, Hoắc Minh vẫn chưa trở về.


Tiểu Bạch mệt mỏi ghé vào chân cô.


Ôn Noãn ngồi trước cây đàn dương cầm, đối diện là cảnh đêm của thành phố B đẹp không gì sánh nổi.


Cô lại cảm thấy vô cùng áp lực.


Cô đã xem xét kĩ đoạn tình cảm này, cô phát hiện mình sớm đã không còn đường lui…


Nguyên một đêm Hoắc Minh không về.


Sáng sớm, Ôn Noãn mang Tiểu Bạch rời đi, trở về căn hộ của mình.


Đại khái Hoắc Minh trở về, gọi điện thoại hỏi thăm cô.


Ôn Noãn cầm điện thoại, không biết nói cái gì.


Hoắc Minh có lẽ bận nhiều việc, anh mới nói có vài câu qua điện thoại liền có cuộc gọi đến, anh đành cúp máy.


Cứ như vậy, họ không gặp nhau vài ngày.


Lúc này, phòng nhạc lại xảy ra vấn đề.


Sau ngày khai trương mùng tám, chị Lê mời Ôn Noãn đến văn phòng uống cà phê, Ôn Noãn cảm thấy thần sắc của chị Lê không tốt, không khỏi hỏi thăm vài câu.


“Ôn Noãn, chị bị ung thư dạ dày!” Chị Lê nhẹ nhàng nói với cô.





Ôn Noãn đang cầm ly cà phê, nghe vậy cô nhẹ nhàng chớp mắt.
Sau đó, nước mắt liền chảy xuống.



Chương 252 Chị Lê không chịu nhận.​



  • Cô không có lau đi, mà là hỏi nhỏ: “Kiểm tra lại chưa?”


    “Kiểm tra lại rồi, chị đều đi qua các bệnh viện tốt nhất cả trong nước lẫn nước ngoài! Ôn Noãn, chị muốn đi Thuỵ Sĩ nghỉ ngơi, cổ phần trong tay chị không muốn cho người khác, nếu như có thể chị muốn nhờ em nhận lấy, chị không có yêu cầu gì khác, chỉ cần có thể thu hồi vốn là được!”


    Chị Lê nắm chặt tay Ôn Noãn.


    Ôn Noãn để ly cà phê xuống.


    Ngón tay của cô đều đang run, qua hồi lâu, cô nói: “Em đi Thuỵ Sĩ với chị!”



    Chị Lê lắc đầu.


    Từ trước đến nay cô ấy kiên cường, lúc này có nguyện vọng.


    Phòng nhạc này chính là cô ấy và Ôn Noãn gây dựng, cô ấy bị bệnh, nhưng cô ấy hi vọng Ôn Noãn có thể tiếp tục giữ vững.


    Chị Lê nói rất nhiều.



    Ôn Noãn tạm thời ăn không vô, bởi vì muốn mua lại cổ phần trong tay chị Lê, cần hơn mười triệu tệ.


    Cô không muốn mượn tiền của Hoắc Minh!


    Buối tối, cô về nhà của Ôn Bá Ngôn ăn cơm


    Dì Nguyễn thấy tâm trạng cô không vui, thì hỏi han vài câu.


    Ôn Noãn nói về bệnh tình của chị Lê, còn nói chuyện trung tâm âm nhạc, Ôn Bá Ngôn liền hỏi dì Nguyễn: “Chúng ta còn bao nhiêu tiền? Em đưa cho con dùng đi!”


    Dì Nguyễn trở về phòng, đếm thử.


    Có mấy triệu tệ, nhưng còn thiếu rất nhiều.


    Dì Nguyễn rất giỏi ở phương diện này, bà ấy nói: “Giám đốc Lê cũng không dễ dàng gì, lúc trước phòng nhạc này là các con cố gắng rất nhiều mới đạt được, như vậy đi, dì với bố con bán căn nhà này chắc cũng được hai chục triệu tệ, chúng ta chỉ có hai người cũng không cần phòng lớn thế này, đến lúc đó đổi sang căn tám mươi mét vuông là đủ rồi.”


    Ôn Noãn không đồng ý.


    Cuối cùng Ôn Bá Ngôn đập bàn: “Cứ làm theo lời dì con nói!”


    Ôn Noãn áy náy, dì Nguyễn nhẹ nhàng nói: “Con chính là đứa con duy nhất của dì và Bá Ngôn, những thứ này không cho con thì cho ai đây?”


    Căn nhà này nằm ở khu nhộn nhịp, có nhiều người muốn mua.


    Không quá ba ngày, đã bán được.


    Nhà họ Ôn chuyển tới một căn nhà nhỏ chút, dì Nguyễn giao sổ tiết kiệm mười triệu cho Ôn Noãn: “Con mang cái này đưa cho Giám đốc Lê, nhớ kỹ đưa thêm một chút, mấy năm nay cô ấy đã giúp đỡ con rất nhiều.”


    Ôn Noãn gật đầu.


    Cô không cầm lòng được nói: “Đợi có tiền về, con sẽ mua căn nhà lớn cho hai người.”


    Dì Nguyễn liền cười: “Dì với bố con sẽ đợi để hưởng phúc của con!”





    Trong tay Ôn Noãn còn một ít.


    Cô hẹn chị Lê gặp mặt ở quán cà phê, mấy ngày ngắn ngủi, chị Lê lại gầy đi.


    Cô ấy muốn uống cà phê.


    Ôn Noãn ngăn cản: “Thân thể không tốt thì đừng uống cái này!”


    Chị Lê cười.


    Ôn Noãn đưa chi phiếu cho cô ấy, tổng cộng là mười hai triệu tệ, còn một tờ chi phiếu năm trăm nghìn tệ là tâm ý của Ôn Noãn.


    Chị Lê không chịu nhận.


    Ôn Noãn nhẹ nhàng nắm tay của cô ấy: “Em chờ chị trở lại!”


    Những cổ phần kia cô sẽ tạm thời giữ, chờ chị Lê quay về, cô muốn trả lại toàn bộ cho cô ấy.


    Chị Lê không có quá nhiều người thân, cũng không có chồng con.


    Nên cô ấy cũng chẳng có vướng bận.


    Nghe Ôn Noãn nói vậy, cô ấy mũi sụt sịt cười mắng: “Con bé xấu xa, chị còn muốn ra nước ngoài tìm trai đẹp không trở lại, em thì tốt rồi, lấy chuyện phòng nhạc ra để nguy hiếp chị!”

    Chương 253 “Bởi vì em có cảm giác không an toàn sao?”​



    • Mặc dù đang cười, nhưng hai người đều thương cảm!


      Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, còn bao nhiêu thời gian chứ?


      Lần này chia tay, không biết khi gặp nhau, là cảnh tượng thế nào!


      Tâm trạng của Ôn Noãn đang rất áp lực!


      Cô ăn bữa cơm với chị Lê, xem như đi đưa tiễn, chỉ là cô không ngờ lại ở chỗ này gặp được Hoắc Minh.


      Tính toán thời gian, đã một tuần bọn họ không gặp nhau kể từ lần gặp trước đó.



      Dù là gọi điện thoại, cũng là vài lời ít ỏi!


      Lúc này gặp mặt, không khỏi xúc động!


      Hoắc Minh không đi một mình, có thư ký Trương đi theo, còn có hai người đàn ông lạ mặt.


      Ôn Noãn biết anh đang bàn về công việc, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.



      Cô vốn muốn đưa chị Lê về nhà.


      Chị Lê không chịu, nhẹ nhàng lắc đầu.


      Cô ấy là người thông minh khéo léo, chỉ cần nhìn đã biết được Ôn Noãn lạnh nhạt với Hoắc Minh, cô ấy cười nhạt: “Chị gọi xe là được rồi.”


      Ôn Noãn đàng phải gọi xe cho cô ấy, cũng nhìn cô ấy lên xe.


      Trong bóng tối, bóng lưng chị Lê gầy yếu, ngồi trong xe tai taxi cũng không nhìn thấy.


      Ôn Noãn khổ sở trong lòng, cô đứng yên trong bóng tối thật lâu.





      “Ôn Noãn…”


      Ôn Noãn quay đầu lại, trông thấy Hoắc Minh đang đứng dưới bầu trời cầu vồng.


      Một thân cao quý, cho dù ánh sáng có lộng lẫy cỡ nào cũng không cách nào che được.


      Lúc lâu sau, Ôn Noãn chậm rãi hỏi: “Bàn xong công việc rồi sao?”


      Hoắc Minh khẽ “ừ”


      Anh cầm lấy chìa khoá trong tay cô, nhẹ nhàng nói: “Tâm trạng của em không tốt, anh lái xe cho!”


      Ôn Noãn không từ chối.


      Đợi khi lên xe, anh hỏi cô: “Đến chỗ của anh?”


      Ôn Noãn dựa lưng vào ghế ngồi, mệt mỏi nói: “Tiểu Bạch đang ở chỗ em, anh qua đưa nó về đi!”


      Hoắc Minh cảm thấy cô lạnh nhạt, hơi nhíu mày.


      Có điều anh cũng không biểu hiện ra vẻ không thích, ngược lại rất quan tâm nói: “Vậy chúng ta ngủ qua đêm tại nhà em, lát nữa em nghỉ ngơi, anh mang nó theo!”


      Ôn Noãn không phản đối.


      Cô nghĩ nếu như phản đối trái lại cho thấy cô quá ích kỷ, quá để ý!


      Hoắc Minh có vẻ rất muốn nói chuyện với cô, thuận miệng hỏi: “Em ăn cơm với Giám đốc Lê sao? Anh thấy thần sắc của cô ấy không được tốt lắm.”


      Ôn Noãn gật đầu, kể ra mọi chuyện.


      Đợi cô nói xong, Hoắc Minh ngừng xe ở giao lộ, vừa lúc là đèn đỏ.


      Anh nhìn phía trước, nhẹ nhàng nói: “Sao em cần dùng tiền lại không nói với anh?”


      Ngay cả nhà họ Ôn cũng bán, đổi thành căn nhà nhỏ.


      Hoắc Minh là một người đàn ông, không thể không quan tâm.


      Ôn Noãn nhắm mắt lại: “Hoắc Minh, hiện giờ em không muốn dùng tiền của anh!”


      Bầu không khí im lặng…


      Một chốc sau, anh hỏi: “Bởi vì em có cảm giác không an toàn sao?”


      Ôn Noãn không trả lời.


      Thực ra không phải cô không hối hận, những đêm đó đều quá mờ ám, trái tim cực kỳ rung động, cô dễ dàng đáp ứng với anh! Cô dũng cảm tiếp nhận phần tình cảm này…


      Bây giờ phần dũng cảm đó vẫn còn, nhưng cô lại có vài phần sợ hãi.

      Chương 254 “Chẳng sao cả!”​

      Trở lại căn hộ nhỏ của Ôn Noãn.


      Tiểu Bạch ngoe nguẩy đuôi chạy đến...


      Ôn Noãn cởi áo khoác, xoa đầu nó: “Ngoan quá!”


      Tiểu Bạch vui sướng lắc mông, tỏ ý muốn ra ngoài chơi! Ôn Noãn cầm dây xích đưa cho Hoắc Minh: “Anh dắt nó xuống dưới dạo hai vòng, em nấu mì cho anh ăn.”


      Hoắc Minh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.



      Trong ánh mắt có vài phần quan tâm.


      Sau đó anh cúi xuống cột dây xích vào chú chó rồi dắt nó ra ngoài đi dạo.


      Trùng hợp phòng bếp trong căn hộ lại hướng ra bên ngoài, nên Ôn Noãn có thể nhìn thấy Hoắc Minh trong lúc đang thái rau. Thân hình cao ráo như người mẫu của anh lại còn ăn mặc sang trọng, trông đẹp đến chói mắt.


      Ôn Noãn nhìn khá lâu...



      Khi anh quay lại, máy điều hòa trong phòng đã được bật hết cỡ, thật sự khá nóng.


      Hoắc Minh cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo sơ mi, ngồi vào bàn ăn nhỏ và ăn mì, nhưng cũng không hề mất đi khí chất quý phái.


      Ôn Noãn ngồi bên cạnh, cầm tờ báo buổi sáng lên đọc.


      Tờ báo thì đọc không vô nhưng lại nhìn thấy trên cánh tay anh xuất hiện thêm vài lỗ kim, vết kim nhiều đến nỗi tạo thành một mảng bầm tím trên da.


      Cổ họng Ôn Noãn như bị nghẹn lại.


      Ngón tay trắng nõn của cô chạm nhẹ vào đó, sau đó nhìn anh: “Đã truyền máu đến mấy lần rồi sao?”


      Hoắc Minh nhìn xuống theo ánh mắt của cô, khẽ ừ.


      Kiều An đã làm ầm ĩ khá lớn, mấy ngày nay cả hai nhà họ Kiều và Hoắc đã chịu giày vò rất thảm, người khổ sở nhất tất nhiên là Hoắc Minh, như Cố Trường Khanh đã nói, máu gấu trúc trong bệnh viện không đủ, chỉ cần Kiều An quơ dao lên, Hoắc Minh sẽ phải đến bệnh viện làm đứa con hiếu thảo.


      Ôn Noãn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chạm vào vết thương.


      Cô đau lòng.


      Cô nghĩ, Kiều An không hề yêu Hoắc Minh, cho dù có yêu cũng vô cùng méo mó và ích kỷ!


      Nhưng cô không thể nói ra những điều này.


      Cô càng không nắm rõ Kiều An chiếm bao nhiêu vị trí trong lòng của Hoắc Minh!


      Hoắc Minh ăn xong mì, theo thói quen lấy điếu thuốc ra định châm lửa, thì Ôn Noãn nhẹ nhàng giật lại.


      "Bớt hút thuốc đi!"


      Anh ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm.


      Ôn Noãn cụp mắt thu dọn đồ ăn, nhưng bàn tay của cô lại bị anh giữ lại.


      “Đợi ngày mai hẵng dọn!”


      Hoắc Minh nhẹ nhàng bế cô lên, đi thẳng về phía phòng ngủ, tỏ vẻ muốn làm.


      ……


      “Không được!” Ôn Noãn ôm cổ anh.


      Hoắc Minh dừng bước, cúi đầu nhìn cô, giọng khàn khàn: “Sao vậy?”


      Ôn Noãn dùng tay còn lại vuốt nhẹ cổ áo anh, nói nhỏ: “Đã rút mấy lần máu rồi, anh nên nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe.”


      Hoắc Minh nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt đen láy.


      Ôn Noãn cũng nhìn anh.


      Đôi mắt cô ươn ướt với vẻ mặt phức tạp.


      Một lúc sau, Hoắc Minh thản nhiên nói: “Chẳng sao cả!”


      Tính tình của anh luôn ngoan cường, nhưng Ôn Noãn nói không lại anh nên đành bị đè xuống giường ‘ấy ấy’...


      Có lẽ do sức khỏe bị ảnh hưởng nên anh đã không còn khỏe như khi trước.

      Chương 255 Dì Nguyễn là phụ nữ.​

      Hoắc Minh chỉ làm một lần.



      Anh nằm sấp và thở hắt ra bên tai cô, quần áo hai người cởi bừa bãi dưới đất.


      Ôn Noãn định ngồi dậy.


      Anh ấn nhẹ giữ cô lại: “Đừng cử động, hãy ở với anh một lát!”



      Ôn Noãn ngừng động tác, cô áp gương mặt trắng nõn vào cổ anh, cảm nhận hơi ấm từ người anh.


      Nửa tiếng sau, Hoắc Minh đã nằm nghỉ đủ rồi, ôm Ôn Noãn vào phòng tắm, tắm sơ qua một chút.


      Ôn Noãn mệt mỏi ngủ thiếp đi.


      Nhưng khi cô tỉnh dậy lúc đêm khuya, Hoắc Minh đã không còn trên giường.



      Cô đứng dậy, khoác áo ngoài đi vào phòng khách nhỏ, cửa sổ hé mở, Hoắc Minh đang đứng hút thuốc bên cạnh cửa sổ, có bảy tám điếu thuốc trong tách trà bên cạnh.


      Vừa nhìn thấy Ôn Noãn ra đây, anh lập tức dập tắt thuốc lá!


      “Đã làm em thức giấc à?”


      Ôn Noãn đi tới ôm anh: “Sao không đi ngủ, có tâm sự gì sao?”


      Khi phụ nữ mềm lòng sẽ bao dung hơn rất nhiều.


      Cô nghĩ nếu lúc này anh nói cho cô nghe về chuyện của Kiều An thì cô sẽ sẵn lòng tâm sự với anh, dù sao Kiều An là vết nứt chắn ngang trong mối quan hệ của hai người, không thể né tránh được.


      Hoắc Minh xoa đầu cô: “Chỉ là chuyện công việc!”


      Anh ôm cô trở lại phòng, khi họ cùng nằm trên giường, anh hôn vào sau tai cô rất lâu.


      ……


      Thời gian sau đó, hai người chung sống với nhau khá hạnh phúc!


      Mặc dù Hoắc Minh rất bận rộn nhưng họ vẫn gặp nhau hai hoặc ba lần một tuần.


      Đôi khi anh sẽ qua đêm ở chỗ cô, đôi khi anh về sớm sẽ cố tình đến đón cô về căn hộ của anh.


      Luôn có những lỗ kim trên tay anh.


      Ôn Noãn không hỏi anh đã ở đâu trong khoảng thời gian hai người không gặp nhau, cô cũng không hỏi Kiều An đã xuất viện hay chưa, còn gây rối hay không, hay có ôm lấy anh và đòi quay lại không!


      Cô chỉ hầm thuốc bổ cho anh khi anh đến.


      Hoắc Minh lần nào cũng muốn, nhưng Ôn Noãn luôn rất có chừng mực, hiếm khi cho anh!


      Anh đã quá mệt mỏi rồi!


      Tất nhiên, thỉnh thoảng có những đêm anh sẽ vội thay quần áo và đến bệnh viện sau khi nhận được cuộc gọi từ Kiều Cảnh Niên.


      Những đêm như vậy Ôn Noãn không ngủ được, cô sẽ thức dậy ngồi ở phòng khách đợi anh...


      Nhưng, chưa bao giờ đợi được anh trở về!


      ……


      Ngày tháng trôi qua, nhà họ Kiều và nhà họ Hoắc đều là những người có tiếng tăm, Kiều An đã gây náo loạn xôn xao khắp thành phố.


      Ôn Bá Ngôn thương con gái nên cũng không đồng ý việc Ôn Noãn ở bên Hoắc Minh, dù giới nhà giàu có nhiều tiền đến đâu, nếu chồng mình không thuộc về mình mà luôn bên cạnh người khác thì còn ra thể thống gì nữa?


      Dì Nguyễn là phụ nữ.


      Bà ấy biết trong lòng Ôn Noãn cũng chẳng vui vẻ gì nên cũng không nói nhiều...


      Ôn Noãn đang trong tình cảnh vô cùng khó xử!


      Sau khi ra khỏi nhà họ Ôn, cô lên xe chuẩn bị đến bệnh viện lấy thuốc cho Ôn Bá Ngôn, dì Nguyễn theo cô từ trên lầu xuống.


      “Dì Nguyễn!” Ôn Noãn xuống xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK